Editor: Dilys
Sủng thê có độc, công tử chớ tham hoan, chương 22: gặp lại, nhận lỗi
Đồng Tử Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt quét một vòng quanh đám người đang vây xem.
Đột nhiên, trong mắt Đồng Tử Kỳ xẹt qua một tia sáng, ngay cả khoé miệng cũng giương lên.
Âm thanh nghị luận chung quanh không nhỏ, Đồng Tử Kỳ nghe được, Xuân Hà tự nhiên cũng nghe thấy, nàng ta càng khẩn trương, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, quỳ không được, đứng lên cũng không được, lúng túng không biết làm thế nào cho phải.
"Tiểu thư..
Ta...!Ta.."
Đồng Tử Kỳ cúi đầu, đưa tay đỡ Xuân Hà dậy, ngữ khí mềm mại dị thường nói: "Xuân Hà, ta cũng chỉ hỏi ý nghĩ của em một chút, nếu em không muốn gả ta cũng không thể bắt ép em được."
Thanh âm Đồng Tử Kỳ không lớn, lại đủ để khiến những người xem náo nhiệt kia nghe rõ.
Bọn họ nhao nhao ghé mắt, cảm thấy không rõ đối với nguyên nhân này.
"Lấy chồng là chuyện tốt nha, nha hoàn này làm sao còn trông như bị ủy khuất vậy chứ?"
"Ai biết được, xem ra vị tiểu thư này không tệ lắm."
Đồng Tử Kỳ cười, cũng không nói gì.
Lúc này, trong đám người đột nhiên một người đi ra, chỉ thấy khuôn mặt hắn tuấn lãng, trên mặt mang theo nụ cười tiêu sái đi đến trước mặt Đồng Tử Kỳ.
"Đồng tiểu thư, lại gặp mặt rồi, chúng ta thật đúng là có duyên."
Đồng Tử Kỳ nhìn Ân Kiệt cười vô hại trước mắt, đối với việc hắn bất ngờ bắt chuyện có hứng thú.
"Ân công tử, ta đã nghe cha nói chuyện lần trước, thực xin lỗi, khiến ngươi bị liên luỵ, bị chịu cảnh tù tội."
Đêm đó sau khi nàng trở về, cha cũng hỏi qua nàng chuyện liên quan đến Ân Kiệt, lúc ấy nàng không muốn để cha trực tiếp đem Ân Kiệt đánh vào 'lãnh cung', liền không nói gì.
Ngược lại là Xuân Đào ăn chút đắng, quỳ đến sáng ngày thứ hai, quỳ đến đầu gối đều xanh tím, nàng liền cho Xuân Đào nghỉ ngơi mấy ngày.
Ân Kiệt nghe Đồng Tử Kỳ nhắc đến chuyện lần trước, sắc mặt có chút khó coi, nhưng hắn vẫn nhịn, chỉ là khoé miệng cười có chút cứng ngắc.
"Lần kia vốn là tại hạ không đúng, tiểu thư không cần để trong lòng."
Không cần để trong lòng? "Như vậy sao được chứ?" Đồng Tử Kỳ mở miệng phản đối, khiến trái tim Ân Kiệt lập tức nảy lên.
Chỉ thấy Đồng Tử Kỳ vừa cười vừa nói: "Nên là ta cầu Ân công tử tha thứ mới đúng, không biết Ân công tử hôm nay có rảnh không? Không bằng đến nhà ta ngồi một chút, cũng để ta xin lỗi."
Trên mặt Ân Kiệt lập tức giương nụ cười, không nghĩ tới trên trời sẽ rơi xuống đĩa bánh ngon như vậy.
"Tiểu thư thành tâm như vậy, tại hạ cự tuyệt thì không thể nào nói nổi, tiểu thư mời."
Đồng Tử Kỳ cười giảo hoạt, gật đầu một cái đi phía trước.
Xuân Hà vốn là tâm tư hỗn loạn, bây giờ tức thì như bị làm cho lọt vào sương mù, giúp Ân Kiệt đỡ thân dưới liền đi theo bên người Đồng Tử Kỷ.
Ân Kiệt cười, tiêu sái vung tay áo đưa tay đặt ở sau lưng đuổi kịp Đồng Tử Kỳ.
Đến Hầu phủ rồi, Đồng Tử Kỳ mang Ân Kiệt đi tới đại sảnh, lúc này, Đồng Hạc Hiên vừa lúc ở nhà, hôm nay đúng là thời gian cửa hàng đưa sổ sách tới, Đồng Hạc Hiên thấy Đồng Tử Kỳ không ở, cũng liền nhận lấy nhìn trước một chút.
"Cha..."
Đồng Tử Kỳ mới vừa vào cửa liền nhìn thấy Đồng Hạc Hiên nâng sổ sách nhìn, bước nhỏ đi đến bên cạnh Đồng Hạc Hiên, Đồng Tử Kỳ đem sổ sách bỏ xuống, giọng nói mang vẻ mềm mại không nói ra được.
"Cha, những thứ này giao cho con nhìn là được rồi, người ấy, vẫn là nghỉ ngơi thật tốt, không cần bận tâm như vậy."
Đồng Hạc Hiên cười, ánh mắt ôn nhu nhìn nữ nhi của mình.
"Cha cũng không có chuyện, liền tuỳ tiện nhìn một chút, vừa nhìn chưa được hai trang con đã trở về rồi."
Đồng Tử Kỳ lôi kéo tay của Đồng Hạc Hiên, mắt nhìn Ân Kiệt và giới thiệu với Đồng Hạc Hiên.
"Cha, vị này là Ân công tử, thời điểm con vừa mới hồi phủ trùng hợp gặp, mới nghĩ mời về bồi thường cho việc Ân công tử chịu tội lần trước."
Dilys: Bộ này hơi flop nên tui ít đăng bên này mà đăng bên Thiên Kim nhiều hơn Chứ hông có drop đâu nha!!!.