Cả đêm hôm ấy Mạc Vân Kiều trằn trọc không ngủ được.
Trong đầu cô chứa hàng loạt những câu hỏi chưa có lời giải đáp.
Cô muốn chạy trốn ra khỏi nơi đáng sợ này, tránh xa tên ác ma kia.
Nhưng từ khi bị bắt cô luôn ngủ khiến cho ý nghĩ bỏ trốn ấy càng thêm khó khăn.
Ba giờ sáng vì quá mệt mỏi cô thiếp đi mà không biết rằng tất cả hành động của cô đều được thu vào tầm mắt của hắn.
Lãnh Hạo Đông chăm chú ngắm nhìn con thỏ nhỏ trên giường qua màn hình, thầm nghĩ rốt cuộc cô đang suy tính việc gì.
Sáng hôm sau từng tia nắng khẽ chiếu vào phòng soi lên khuôn mặt khả ái của Vân Kiều.
Ánh nắng càng lúc càng chói khiến cô không thể ngủ thêm được mà tỉnh dậy.
Đưa tay dụi mắt cho tỉnh hẳn cô chỉ thầm mong mọi chuyện ngày hôm qua chỉ như một giấc mơ.
Nhưng hiện thực đã đánh bay ý nghĩ còn sót lại.
Cô chỉ biết thở dài đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Bên này Lãnh Hạo Đông đã chuẩn bị ăn sáng hắn sai người lên phòng gọi cô xuống.
Vân Kiều vô cùng bất mãn, cô không thích tiếp xúc với hắn.
Sau cùng vì kế hoạch bỏ trốn sau này cô vẫn nín nhịn mà đi xuống nhà.
Lãnh Hạo Đông thấy cô xuống cũng bắt đầu dùng bữa, nhìn bàn ăn phong phú trước mặt khiến cô ngạc nhiên.
Chỉ có hai người mà ăn nhiều tới vậy.
Hắn thấy cô cứ đứng mãi không chịu tới gần liền nhíu mày.
Cô rùng mình khi bắt gặp ánh mắt đầy sát khí đó bèn lấy một cái cớ:
- Tôi không đói, Lãnh lão đại cứ thong thả dùng bữa đi.
Lời vừa dứt bụng cô như có lại reo lên biểu tình như thẳng tay tát cô một cái thật mạnh.
Sắc mặt hắn càng thêm phần khó coi, nếu như có ai đào giúp cô một cái hố cô nhất định sẽ cam tâm tình nguyện mà nhảy xuống.
Hắn hết kiên nhẫn tiến tới túm lấy cô ép ngồi xuống bàn ăn.
Chưa để cô kịp hoàn hồn hắn đã ép cô phải ăn hết đống thức ăn mình bày ra.
Vân Kiều hoang mang, nhiều như vậy là muốn ép cô thành heo sao.
Không sao trước tiên phải lấy đại cục làm trọng, việc nhỏ bỏ qua vì nghĩa lớn sau này.
Mình nhịn.
Cô nhắm mắt cố nhét hết tất cả những gì có thể nhét được khiến hai má căng phồng.
Lãnh Hạo Đông nhíu mày khó hiểu, cô bé này bị bỏ đói hai năm hay sao vậy.
Hắn vươn tay tới giữ cô lại không cho cô nhét thêm nữa:
- Em lại giở trò gì đây.
Vân Kiều chống cự lắc đầu, bảo cô ăn thì cô ăn bây giờ cô ăn thì lại không cho ăn.
Tên này não có vấn đề à.
Cô nhắm mắt cố nuốt hết đồ ăn trong miệng thầm nghĩ phải dỗ ngọt hắn để hắn buông lỏng cảnh giác:
- Lão đại à, anh bảo tôi ăn tôi cũng đã ăn rồi.
Tôi nghe lời anh như vậy anh còn muốn gì đây.
Sắc mặt hắn trầm xuống, hắn buông tay để cô tiếp tục ăn.
Một lát sau hắn đứng dậy chỉnh lại trang phục rời khỏi bàn.
Cô lén nhìn theo hắn lòng thầm nghĩ nếu hắn đi rồi có phải mình sẽ có cơ hội chạy khỏi đây sao.
Ăn xong cô đứng dậy tiến về phía cửa, hai tên bảo vệ to lớn đứng hai bên nhìn chằm chằm cô như cảnh báo.
Cô mỉm cười tiến lại gần chào hỏi:
- Xin chào, liệu tôi có thể đi thăm quan xung quanh không?
- Ngài Lãnh đã có lệnh nếu ngài ấy không ở đây cô không được phép đi đâu cả.
Vân Kiều thầm mắng tên ác ma đáng ghét kia trong lòng, cô thất vọng xoay người bước vào nhà.
Tầm mắt cô chú ý tới người phụ nữ trong nhà bếp.
Bà ấy có vẻ ở đây khá lâu, biết đâu có thể giúp được mình.
Cô tiến lại phía bà ấy, dè dặt hỏi:
- Dì à có phải dì làm ở đây lâu rồi không?
Dì Thẩm dịu dàng nhìn cô từ đầu tới cuối, mỉm cười đáp lại:
- Con có chuyện gì sao.
- A, con chỉ là muốn đi dạo xung quanh một chút thôi ạ, dì có thể đưa con đi được không?
Dì Thẩm dọn dẹp lại mọi thứ chu đáo, quay về phía cô dẫn cô đi.
Trong lúc đi dạo cô cũng đã thu thập thêm được một ít thông tin.
Dì Thẩm làm trong Lãnh gia đã được hai mươi năm từ khi tên ác ma Lãnh Hạo Đông đó vẫn còn nhỏ.
Hắn coi dì như người thân trong nhà mọi chuyện đều tôn trọng dì vài phần.
Nếu như làm thân được với dì chẳng phải cơ hội trốn thoát của cô càng trở nên dễ dàng hơn sao.
Sau khi đi dạo vài vòng cô cũng xác định được những nơi ít được chú ý.
Xong xuôi cô quay trở về lập kế hoạch thoát khỏi đây.
Bảy giờ tối Lãnh Hạo Đông từ nhà chính trở về.
Vừa bước vào cửa hắn đã hỏi tới Vân Kiều.
Cô đang tắm trên tầng chuẩn bị xuống nhà dùng bữa tối.
Hắn sai người dọn bữa sau đó lên phòng thay đồ.
Cô vừa tắm xong khoác một chiếc váy mỏng bước ra đã thấy hắn bán khoả thân trước mặt.
Hơi nước toả ra cùng cảnh tượng trước mắt khiến da mặt cô đỏ thêm một tầng.
Cô xấu hổ la lớn:
- Tại sao anh cứ tự ý vào phòng người khác vậy.
Anh như vậy là vô sỉ.
Hắn dừng động tác, tiến lại gần áp cô vào tường.
Vân Kiều cảm nhận được hơi thở nồng đậm mùi nguy hiểm của hắn khiến cô không rét mà run:
- Dám mắng tôi vô sỉ sao, vậy tôi sẽ cho em biết vô sỉ thật sự là như thế nào.
Hắn cúi người xuống hôn lên bờ môi anh đào của cô.
Cô hoảng sợ cúi người xuống khiến hắn hôn trượt, hắn nhìn theo bóng lưng nhỏ chạy vội đi mà mỉm cười.
Nhóc con này đáng yêu thật..