Sủng Thê Của Tổng Tài


Lạc Y đi làm trở lại.

Cô mang tài liệu đến phòng Phó Tổng.

Đi ngang những nam nhân viên, họ đều hau háu hai mắt nhìn cô.

-Này, công nhận công ty này thấy có mỗi Lạc Y là dáng bốc nhất thôi đó.- Nhân viên 1.
-Đúng đó! Cao ráo, 3 vòng đầy đặn cả gương mặt xinh như hoa nữa.- Nhân viên 2.
-Cậu tưởng tượng xem, khi qua đêm với cô ấy thì ra sao nhỉ?- Nhân viên 1 xoa cằm.
-Cô ấy đâu dễ dãi như những đứa con gái bình thường.- Nhân viên 2 bĩu môi.- Nhắc mãi, tối nay lại về hành bạn gái cho xem.
Cả hai nhìn nhau cười khúc khích.
-E hèm...
-Ơ...trưởng phòng!- Hai người đồng thanh, cúi đầu.
-Đến đây làm hay bàn chuyện linh tinh?- Dật Dấn nhíu mày.- Mau tập trung vào chuyên môn đi.
-À...dạ...
Dật Dấn cũng mang tài liệu đến phòng Phó Tổng, cùng lúc Lạc Y mở cửa bước ra.
-Em chào anh!- Cô mỉm cười.

-Chào em, Lạc Y.- Dật Dấn cũng nở nụ cười.- Nghe nói hôm qua em bệnh à?
-Dạ, nay đỡ hơn rồi anh.
-Nhớ ăn uống đầy đủ, cả uống thuốc nữa cho mau khỏi nha.- Anh ân cần nhắc nhở.
-Cảm ơn anh! Thôi, em đi trước đây.- Cô cúi chào.
-Chào em!
Lạc Y bước đi.

Dật Dấn nhìn theo bóng cô, khi nào khuất hẳn thì mới vào trong.
Về phòng làm việc, để tài liệu lên bàn, cô tập trung vào công việc của mình.

Khi thấy trưởng phòng đang đi qua thì cô đứng dậy gọi.
-Chị Phúc!
-Có gì không Lạc Y?- Ý Phúc quay lại nhìn cô.
-Hôm nay em làm cả giờ giải lao nhé.

Mọi việc em sẽ hoàn thành nhanh nhất.

Nay là ngày mẹ em phẫu thuật, em muốn đến bệnh viện sớm một tí.
-Được, xong việc thì em cứ về đi.- Ý Phúc gật đầu.
-Dạ, cảm ơn chị!- Cô cười tít mắt.
-Được rồi, không có gì đâu.

Chị đi đây.
Lạc Y ngồi xuống, cô tập trung hết mức có thể hoàn thành cho xong việc của mình.

Mở sấp tài liệu, đang vạch tìm thứ cần thiết thì chữ ký to đùng của Phục Ân ập vào mắt cô.

-PA? Phía dưới chữ ký có cả ký tự PA...
Tay Lạc Y run run chạm vào nét chữ.

Đúng là chữ ký này, không nhầm lẫn đi đâu được.

Vội vã đóng tài liệu lại, sắc mặt cô trắng bệch, không còn chút máu.

Người đêm đó đích thực là Thượng Tổng.

Không nhầm, Lạc Y chắc chắn bản thân mình không nhầm nữa.

Thảo nào cô lại thấy dáng người và giọng nói ấy rất quen.

Có phải anh ta đã thấy mặt cô rồi không? Sau này vào công ty chạm mặt nhau thì thế nào đây?
Lạc Y lo lắng, hai tay siết chặt vào nhau.

Trên trán cô lấm tấm mồ hôi mặc dù đang ở trong phòng lạnh.

-Lạc Y...Lạc Y...- Ý Phúc lay vai cô.
-Dạ?- Lạc Y giật mình.- Chị gọi em!
-Đến giờ dùng cơm trưa rồi, em suy nghĩ gì mà chăm chú vậy?
-Không...không có gì đâu chị.

Chúng ta ra ngoài ăn thôi.
Lạc Y nhanh chóng kéo Ý Phúc ra ngoài.

Ý Phúc nhíu mày thắc mắc: "Con bé này, suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy không biết."
Sau khi dùng bữa trưa, Lạc Y quay lại văn phòng, tiếp tục với công việc.

Hôm nay bất kể giá nào cô cũng phải về sớm vào bệnh viện với mẹ.

Không biết mẹ cô phẫu thuật ra sao rồi.
...
Phục Ân đứng trước gương chỉnh lại âu phục.

Hôm nay lại họp, ngày nào cũng họp, không họp thì hợp đồng vây quanh.

Các công ty ở ngoài nước đều yêu cầu Tổng Đốc đi ký hợp đồng bằng không anh đã gọi Phó Tổng đi rồi.

Biết bao nhiêu việc đổ dồn.

Lần này công tác về lại phải sắp xếp một mớ giấy tờ hỗn độn.
Ông nội sức khỏe yếu, ba mẹ anh lại qua đời sớm do tai nạn giao thông.

Tốt nghiệp đại học vừa xong, Phục Ân đã bị bắt vào điều hành cả một tập đoàn lớn.

Công việc thì bù đầu bù cổ.

Khổ nỗi sao nam nhân 30 tuổi như anh đây vẫn chưa tìm được vợ.

Đã vậy nội cứ mãi hối thúc.

*Reeng...Reeng...*
"Con nghe đây nội!"
"..."
"Cưới? Không đời nào."
"..."
"Con chẳng cưới một người không quen biết."
"..."
"Nội cứ dưỡng sức đi, khi nào thích hợp con sẽ đưa cô ấy về."
"..."
"Hôn ước gì chứ? Thời buổi nào rồi mà còn chuyện bắt cưới nữa vậy nội."
"..."
"Thôi thôi được rồi! Con sẽ suy nghĩ lại."
"..."
"Nội cứ lấy tính mạng ra mà đe dọa con mãi."
"..."
"Chào nội!"
Vừa ngắt máy xong, Phục Ân ném điện thoại lên giường.
Bực bội! Cái gì mà hôn ước mấy chục năm ở đây nữa chứ.

Hmmm, càng nghĩ càng nuốt cục tức không trôi.

Hôn lễ sắp đặt gì, toàn chuyện nhảm nhí.

Thích ai, yêu ai thì cưới thôi, ở đó mà ép buộc.
Phục Ân bực dọc với lấy cặp táp ra ngoài.

Đến cả cuộc sống riêng tư cũng bị quản thúc.

Toàn chuyện không đâu.
...
Lạc Y ngồi bên giường bệnh của Niên Thuỵ.

Vừa phẫu thuật xong chắc bà mệt mỏi lắm.

Nắm chặt tay Niên Thụy áp lên mặt, Lạc Y chăm chú nhìn bà đang say giấc.
-Mẹ ngủ ngon nhé! Phẫu thuật đã thành công rồi, chỉ cần mở mắt ra mẹ sẽ không còn thấy đau.

Mẹ không đau thì Y Y sẽ không đau lòng chút nào nữa.
Đưa tay lên lau hàng nước mắt, Lạc Y cố gắng mỉm cười.
-Từ nay Y Y sẽ sống mãi với mẹ, chăm sóc cho mẹ.

Con không muốn đi đâu nữa đâu.
"Xin lỗi mẹ! Con gái bất hiếu quá!"
Chưa lúc nào Lạc Y lại khinh thường bản thân của mình như lúc này đây.

Thật nhơ nhuốc! Những thứ hiện lên trong đầu cô sau đêm đó như là một vết nhơ không bao giờ rửa sạch.

Ước gì đó chỉ là giấc mơ, một giấc mơ thật kinh khủng.

Lạc Y không trách ai cả, cô chỉ trách số phận của mình sao quá trắc trở.

Mong rằng Thượng Tổng sẽ không nhớ đêm đó, tốt hơn là không nhận ra cô.

Mọi chuyện hãy cứ trôi qua một cách êm đềm, đừng ai khơi gợi lại nữa.
*Cốc...Cốc...*
Lạc Y đứng dậy, cô đi đến và mở cửa ra.
-A...anh Dấn!- Cô mỉm cười.
-Anh đến thăm bác gái đây.- Dật Dấn đưa giỏ quà lên.
-Dạ, anh vào trong đi.
Lạc Y đứng nép sang một bên cho Dật Dấn vào.

Anh đến bên giường bệnh cùng lúc Niên Thụy vừa thức giấc.
-Chào bác!
-Dấn hả con, con đến lúc nào thế?
Niên Thụy định ngồi dậy.

Lạc Y thấy vậy liền đi đến đỡ bà, Dật Dấn cũng phụ một tay.
-Con vừa đến thôi.

Bác sao rồi? Vừa mổ xong chắc còn đau lắm.
-Cũng ê ẩm cả con à.

Cảm ơn con đến thăm bác nhé!
-Có gì đâu bác, chúng ta biết nhau lâu lắm rồi, con xem bác như người thân vậy mà.

Niên Thụy mỉm cười với anh rồi quay sang Lạc Y.

-À Y à!
-Dạ, con đây mẹ.- Lạc Y lấy cốc nước đưa cho Dật Dấn.- Anh uống đi.
-Cảm ơn em.
-Con ra ngoài mua một ít trái cây đi, tự nhiên mẹ thèm quá.
-Mẹ muốn ăn loại nào?- Lạc Y ngồi xuống bên bà.
-Loại nào cũng được, thấy gì ngọt ngọt thì con mua nhé.- Bà mỉm cười.
-Dạ, vậy con đi đây.

Anh Dấn ngồi chơi với mẹ em nhé.
Lạc Y nói rồi lấy chiếc túi nhỏ và ra ngoài.

Cô vừa đóng cửa lại thì Niên Thụy nói với Dật Dấn.

-Con đi theo Y Y hộ bác, để con bé đi một mình bác không yên tâm cho lắm.
-Bác ở một mình ổn chứ?- Anh hỏi.
-Ổn mà, con mau đi theo Y Y đi, con nhỏ đi mất bây giờ.- Bà xua tay.

-Dạ, con và Lạc Y sẽ quay lại ngay.
Dật Dấn ra ngoài.

Dòm ngó xung quanh, thấy Lạc Y đang đứng trước thang máy thì anh chạy đến.
-Lạc Y, chờ anh với.
-Sao anh lại ra đây? Không ở lại với mẹ em sao?
-Anh...anh cũng đi mua một chút đồ ý mà.- Anh cười trừ, tay gãi gãi đầu.
-Dạ!
Lạc Y và Dật Dấn đi ra khỏi bệnh viện, cô cùng anh trên đường đi đến siêu thị mini gần đấy.

Dật Dấn liếc mắt nhìn trộm Lạc Y.

Tim đập mạnh liên hồi không ngừng nghỉ.

Miệng anh cứ mấp máy như muốn nói gì đó nhưng không biết mở lời như thế nào.
-Lạc Y!
-Dạ? Anh gọi em!- Lạc Y nhìn anh.
-Anh và em biết nhau cũng lâu rồi nhỉ.
-5 năm rồi đấy anh, từ lúc em còn là sinh viên cơ.- Cô cười tít mắt.
-Lâu quá nhỉ? Anh muốn nói với em chuyện này.- Dật Dấn mím môi.
-Anh nói đi.
-Dù có như thế nào...chúng ta vẫn là bạn chứ?
-Anh hỏi lạ vậy? Sao lại là "dù thế nào"? Sao "vẫn là bạn"?- Cô nhíu mày, không khỏi thắc mắc.
Dật Dấn dừng bước, anh quay sang đối mặt với Lạc Y.

Nắm lấy hai tay cô, anh cố hết sức, lấy tất cả can đảm nói ra.

-Lạc Y à...anh...anh thích em!
-Dạ?...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui