Sủng Thê Làm Vinh


Đây là lần thứ ba Kỷ Thanh Y tiến cung.

Hoàng cung trang nghiêm túc mục mang theo áp lực trước sau như một, tâm tình Kỷ Thanh Y lại rõ ràng không giống hai lần trước.

Lúc này, nàng lấy thân phận Ninh Vương thế tử phi tiến cung, lại có Từ Lệnh Sâm làm bạn bên cạnh.

Tiểu thái giám dẫn đường thái độ tha thiết, giọng điệu cung kính, làm Kỷ Thanh Y có vài phần bừng tỉnh, mọi người đều nói vợ quý nhờ chồng, trước mắt xem ra quả nhiên như thế.

Càng tới gần Khôn Ninh Cung của Hoàng Hậu, áp lực trong lòng Kỷ Thanh Y lại càng lớn.

Từ Lệnh Sâm cũng nói, đời trước Mạnh Hoàng Hậu phi thường yêu thương hắn, toàn lực duy trì hắn tranh đoạt đế vị, hắn vẫn luôn phòng bị Thái Tử và Từ Lệnh Kiểm, lại không ngờ vào lúc đế vị dễ như trở bàn tay lại bị Mạnh Hoàng Hậu độc chết.

Mạnh Hoàng Hậu và mẫu thân hắn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình như tỷ muội, hai người lại trước sau được tứ hôn cho lúc ấy Thái Tử và Ninh Vương, có thể nói là một đoạn giai thoại.

Sau khi hắn vào kinh thành, Mạnh Hoàng Hậu hỏi han ân cần, yêu thương hắn có thêm, hắn đột nhiên rời khỏi cha mẹ tới một địa phương hoàn toàn xa lạ, có một trưởng bối yêu thương như vậy, tự nhiên không hề phòng bị.

Mãi đến một khắc hắn sắp chết, hắn cũng không dám tin tưởng Mạnh Hoàng Hậu sẽ hại hắn.

Sau khi sống lại, hắn còn hoài nghi người hại hắn không phải Mạnh Hoàng Hậu, chẳng qua là tên thái giám kia tự chủ trương mà thôi.

Cho nên việc đầu tiên hắn làm chính là đi tra thái giám đời trước đưa rượu độc cho hắn, càng tra càng thêm rõ ràng thái giám kia là tâm phúc của Mạnh Hoàng Hậu, tuyệt đối sẽ không vi phạm ý chỉ của Mạnh Hoàng Hậu.

Kỷ Thanh Y nghĩ đến Mạnh Hoàng Hậu trước mặt cười tủm tỉm, hỏi han ngươi ân cần, đợi khi ngươi xoay người lại thọc ngươi một đao, không tự chủ được rùng mình.

Người như vậy càng đáng sợ hơn Từ Lệnh Kiểm và Thái Tử!
Ít nhất địch ý của bọn họ đối với Từ Lệnh Sâm đã hiện ra bên ngoài, mà Hoàng Hậu lại âm trắc trắc tránh ở chỗ tối, nếu không phải Từ Lệnh Sâm sống lại, chỉ sợ kiếp này vẫn như cũ trốn không thoát Hoàng Hậu xuống tay độc ác.

Thấy sắc mặt nàng có chút trắng bệch, Từ Lệnh Sâm đau lòng, không màng có người ở cạnh, dắt tay nàng nói: “Đừng sợ, có ta ở đây, không có việc gì.”
Tay hắn ấm áp có lực, Kỷ Thanh Y cảm giác sợ hãi rút đi hơn phân nửa.

Có cái gì đáng sợ đâu.

Nàng và Từ Lệnh Sâm đều sống lại, tự nhiên sẽ không rơi vào bẫy của Hoàng Hậu.

Kiếp trước sở dĩ Hoàng Hậu có thể đắc thủ chính là vì nàng quá biết cách ngụy trang, làm Từ Lệnh Sâm bị che giấu.

Đời này bọn họ đã nhìn thấu nàng, sẽ không bị nàng làm hại.

Kỷ Thanh Y nhẹ nhàng gật đầu, hai người nắm tay vào Khôn Ninh Cung.

Lý công công đứng ở cửa Khôn Ninh Cung, thấy Kỷ Thanh Y và Từ Lệnh Sâm tới, xa xa chạy chậm đến thỉnh an: “Điện hạ, thế tử phi, hai người tới rồi, nô tài mong đã nửa ngày.”
Thân là đại thái giám đệ nhất bên người hoàng đế, Lý công công vẫn có tư bản để kiêu căng, đây là lần đầu Kỷ Thanh Y thấy ông ta khiêm cung thân thiết như vậy, không nhịn được kinh ngạc.

Từ Lệnh Sâm lại giống sớm đã thành thói quen, kêu ông ta đứng lên.

Ánh mắt Lý công công thoáng nhìn Từ Lệnh Sâm Kỷ và Thanh Y đang nắm tay, trên mặt tươi cười càng sâu.

Kỷ Thanh Y từ kinh ngạc phản ứng lại, đột nhiên nhớ tới một việc, Lý công công không phải người bên cạnh hoàng đế sao? Nếu Lý công công có mặt, chẳng phải hoàng đế cũng tới!
Trong lòng nàng rùng mình, nhấp nhấp khóe miệng.

Từ Lệnh Sâm hình như có cảm giác, nắm tay nàng lại nắm thật chặt.

Kỷ Thanh Y thấy sắp đến đại điện, hai người tay trong tay bị Hoàng Đế Hoàng Hậu thấy được thực sự không trang trọng, liền dùng sức rút rút tay, không nghĩ đến Từ Lệnh Sâm căn bản không buông.

Kỷ Thanh Y trừng hắn, hắn liền liệt miệng cười, còn giơ tay nàng lên, vẻ mặt “Ta không buông, nàng có thể làm gì ta”.

Kỷ Thanh Y không có biện pháp với hắn, đành phải thấp giọng nói: “Từ Lệnh Sâm!”
Đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng nam tử trung niên cười ha ha vui sướng.

Kỷ Thanh Y cả kinh, nhanh chóng xoay người, liền nhìn thấy hoàng đế một thân màu vàng thường phục và Hoàng Hậu cùng đứng, không biết hai người đứng đó bao lâu, chuyện vừa rồi bọn họ lại thấy được bao nhiêu.

Gần như theo bản năng, Kỷ Thanh Y nhanh chóng phúc thân xuống bái: “Bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu.”
Từ Lệnh Sâm chậm hơn nàng một bước, quỳ xuống.

Hoàng đế nhẹ nhàng nói: “Được rồi, mau đứng lên đi.”
“Tạ Thánh Thượng.” Từ Lệnh Sâm không chút do dự, lập tức đứng lên, còn đỡ Kỷ Thanh Y một chút.

Kỷ Thanh Y liền nghe được hoàng đế lại lần nữa nở nụ cười: “Tân hôn yến nhĩ, gắn bó keo sơn, thực tốt, thực tốt.”
Kỷ Thanh Y ngẩn ngơ,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui