Trở lại Ninh Vương phủ dùng cơm trưa, Từ Lệnh Sâm liền lôi kéo Kỷ Thanh Y nghỉ trưa.
Kỷ Thanh Y đích xác có thói quen ngủ trưa, nhưng vì vừa mới ăn cơm xong liền ngủ bất lợi cho việc dưỡng sinh, nên nàng ngồi một hồi mới đi ngủ.
Nàng xem tiểu thuyết thoại bản, mới lật hai trang đã bị buồn ngủ đột kích, vừa quay đầu thấy màn trướng đã được thả xuống, đi đến mép giường, vừa mới vén màn lên đã bị một cánh tay túm ngã xuống giường.
Chống hai tay, mới phát hiện chính mình ấn trên ngực Từ Lệnh Sâm, ngực hắn trắng nõn rộng lớn, cơ bắp rắn chắc, lại trần như nhộng, nàng không nhịn được nhìn thẳng mắt.
Từ Lệnh Sâm rầu rĩ cười, dứt khoát xốc chăn trên người lên, tướng quân giữa hai chân hắn sớm hùng dũng oai vệ, đứng khí phách hiên ngang.
Mặt Kỷ Thanh Y “Đằng” một chút liền đỏ, nàng trăm triệu không nghĩ tới ban ngày ban mặt Từ Lệnh Sâm lại như vậy.
Từ Lệnh Sâm cực kỳ đắc ý, xoay người áp nàng xuống, chặn chân nàng.
Kỷ Thanh Y nhớ đến tối hôm qua làm xằng làm bậy, hiện giờ eo nàng còn ẩn ẩn đau, sợ tới mức dùng đôi tay chống lại ngực hắn.
“Từ Lệnh Sâm.” Giọng Kỷ Thanh Y có chút phát run: “Đừng…… Đừng như vậy.”
Từ Lệnh Sâm giở trò, rà qua rà lại, giọng khàn khàn nói: “Đừng loại nào? Như vậy…… Như vậy…… hay là như vậy?”
Thân mình Kỷ Thanh Y run rẩy, lại cắn răng nói: “Eo ta đau, buổi tối, buổi tối được không?”
Thứ nhất là eo đau, thứ hai giờ là ban ngày ban mặt, tuy Ninh Vương phủ ít người nhưng cũng có hạ nhân, nếu bị hạ nhân biết, nàng sẽ mất mặt cỡ nào.
Từ Lệnh Sâm lại càng thêm dùng sức, cổ họng lăn lộn, áp lực nói: “Nhưng ta nhịn không được.”
Kỷ Thanh Y vươn tay sờ soạng tướng quân một chút, Từ Lệnh Sâm run run, nhịn không được hừ một tiếng, mặt nháy mắt đỏ lên.
Kỷ Thanh Y cong môi cười: “Chàng nằm xuống.”
Ánh mắt Từ Lệnh Sâm sáng lên: “Nàng thật sự nguyện ý?”
“Điện hạ phân phó, thần thiếp vui vẻ cống hiến sức lực.” Kỷ Thanh Y nhịn không được cười, hai tay động lên.
Từ Lệnh Sâm chôn mặt ở cổ Kỷ Thanh Y, chỉ chốc lát liền phát ra tiếng hừ thỏa mãn.
Xong việc, Kỷ Thanh Y rửa tay trở về, Từ Lệnh Sâm ôm nàng vào lòng hung hăng hôn: “Y Y, nàng thật tốt.”
Kỷ Thanh Y cười đùa giỡn với hắn, nháo nháo tướng quân lại nâng đầu, vẻ mặt Từ Lệnh Sâm đầy vạch đen, ấn bả vai Kỷ Thanh Y muốn hành hình nàng ngay tại chỗ.
Cho dù như thế nào Kỷ Thanh Y cũng không đáp ứng, Từ Lệnh Sâm chỉ phải đi tịnh phòng, qua thời gian một nén nhang mới trở về.
“Nàng nha!” Hắn ôm Kỷ Thanh Y hôn một cái, lại không dám hồ nháo, thực mau liền tiến vào mộng đẹp.
Sau khi tỉnh lại, hai người thần thanh khí sảng, Kỷ Thanh Y ngồi trước gương chải đầu, Từ Lệnh Sâm nhìn vòng eo nàng mảnh khảnh, đùi thon dài, nghĩ chính mình tướng quân còn chưa thỏa mãn, cúi đầu suy nghĩ một hồi, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười tà ác.
Hắn xuống giường, cầm tay nàng hôn hôn: “Y Y, chúng ta đi dạo chơi hoa viên được không?”
Kỷ Thanh Y cảm thấy hiện tại chính mình là nữ chủ nhân của vương phủ, biết rõ ràng cách cục vương phủ là chuyện cần thiết.
Từ Lệnh Sâm cầm bản vẽ vương phủ cho Kỷ Thanh Y xem trước, sau đó tự mình đưa nàng đi dạo hoa viên.
Giống đương kim hoàng đế, Ninh Vương cũng là con vợ cả của tiên đế.
Chẳng qua mẹ đẻ của hoàng đế là vợ cả kết tóc của tiên đế - Trang Thái Hậu, mà mẫu thân của Ninh Vương là kế Hoàng Hậu, Tiết thái hậu hiện giờ.
Tiên đế và Trang Thái Hậu cảm tình cực tốt, khi Trang Thái Hậu sinh sản khó sinh mà chết, tiên đế phi thường bi thương, tiểu hoàng tử