Kỷ Thanh Y ngủ một giấc đến hừng đông.
“Nàng dậy rồi sao.” Từ Lệnh Sâm hôn mặt nàng: “Mau mặc quần áo, ăn sáng xong chúng ta về Bình Dương Hầu phủ.”
Kỷ Thanh Y cả kinh, lúc này mới nhớ tới hôm nay phải hồi môn.
Xốc chăn lên, đang muốn gọi người, bỗng thấy trước ngực và trên cánh tay có dấu hôn, vội nuốt xuống tiếng kêu gọi.
Từ Lệnh Sâm thấy trên người nàng có rất nhiều vết hồng, đau lòng vô cùng: “Đều do ngày hôm qua ta quá làm càn, sau này ta sẽ chú ý.”
Kỷ Thanh Y vốn tưởng rằng hắn sẽ nói sau này không bao giờ làm thế nữa, ai ngờ hắn lại nói câu này, trừng mắt nhìn hắn.
Từ Lệnh Sâm hôn đôi mắt nàng, xấu xa cười: “Nàng không thích sao? Vậy ngày hôm qua là ai liều mạng ôm ta, kêu tên của ta?”
Kỷ Thanh Y nhanh chóng che miệng hắn, uy hiếp nói: “Chàng còn nói, chàng còn nói, đêm nay không cho chàng lên giường.”
Trải qua Từ Lệnh Sâm dễ chịu, mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt thủy quang liễm diễm, tuy trừng mắt, lại không có chút uy hiếp nào.
Từ Lệnh Sâm cười niết mũi nàng: “Ba ngày không đánh leo lên nóc nhà lật ngói!” Nói, cắn một ngụm trên vành tai nàng, khiến Kỷ Thanh Y tức giận nhưng lại không có biện pháp.
Mặc quần áo xong, Kỷ Thanh Y kêu Thải Tâm vào chải đầu cho nàng.
Thải Tâm tươi cười, thiệt tình cao hứng vì tiểu thư nhà mình, dựa theo tình thế này, hẳn thực mau tiểu thư có thể sinh tiểu thế tử tiểu quận chúa.
Kỷ Thanh Y lại cảm thấy Thải Tâm cười ý vị thâm trường, trên mặt nóng lên, hung hăng trừng Từ Lệnh Sâm.
Ngày hôm qua nháo quá mức.
Nàng làm Từ Lệnh Sâm cõng nàng, sau đó tính toán kéo Từ Lệnh Sâm đến chạng vạng để hắn mệt mỏi buổi tối không động đậy.
Ngày hôm qua đích xác nháo tới chạng vạng, giọng nàng đều kêu ách.
Ban đêm hắn đích xác không nhúc nhích nàng, nhưng đó là do buổi chiều ăn no a.
Mà người không động đậy nổi không phải Từ Lệnh Sâm mà là nàng, nàng nhớ rõ lúc chính mình từ ghế trên xuống, hai cái đùi đều run rẩy, vẫn là Từ Lệnh Sâm lấy áo lông bao nàng lại, bế nàng từ hoa viên trở về.
Tuy người khác không biết, nhưng Tuệ Tâm Thải Tâm lại rõ ràng.
Kỷ Thanh Y cảm thấy lúc này chính mình mất mặt về đến nhà luôn rồi.
Chờ ăn cơm xong ra cửa, Từ Lệnh Sâm còn cười xấu xa, khiến Kỷ Thanh Y tức giận vô cùng.
“Y Y, muốn ta ôm nàng lên xe ngựa hay không?”
Kỷ Thanh Y chán nản, trước mặt nhiều người như vậy, hắn ôm chính mình lên xe ngựa, chẳng phải là nói cho người khác ngày hôm qua bọn họ làm gì sao?
Kỷ Thanh Y không để ý tới hắn, hừ một tiếng chính mình lên xe ngựa.
Từ Lệnh Sâm cười tủm tỉm đi theo nàng.
Hạ nhân trong phủ thấy, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo liền cúi đầu không dám nhìn.
Bọn họ sớm có nghe thấy Thế tử phi rất được điện hạ ngưỡng mộ.
Xe ngựa chạy đến Bình Dương Hầu phủ, dọc theo đường đi Từ Lệnh Sâm nhu thanh tế ngữ dỗ dành nàng, nói rất nhiều điều kiện nhục nước mất chủ quyền, Kỷ Thanh Y mới “cố gắng” tha thứ hắn.
Từ Lệnh Sâm cảm thấy mỹ mãn: “Y Y, nàng cũng thật tốt.”
Kỷ Thanh Y đỏ mặt, trong lòng lại nói thầm.
Gả cho Từ Lệnh Sâm mới hai ngày, nàng đã kiêu căng như vậy, về sau còn không biết như thế nào.
Nàng nắm tay Từ Lệnh Sâm: “Kỳ thật ta cũng không tức giận với chàng, chàng cũng đừng xem ta là đứa bé, hẳn là xem ta như thê tử của chàng mới được.”
Từ Lệnh Sâm lại mở to hai mắt, ra vẻ giật mình: “Nàng cảm thấy ta không xem nàng như thê tử?”
“Nhất định là ngày hôm qua ta làm không đủ!” Hắn thở dài một hơi: “Sau này ta nhất định sẽ càng thêm nỗ lực, nhất định sẽ làm nàng vừa lòng.”
“Ai nha!” Kỷ Thanh Y tức giận chụp hắn: “Chàng biết rõ ta nói không phải chuyện kia, ta là sợ chính mình quá kiêu căng.”
Cuộc sống ngọt ngào như vậy, nàng cảm giác không phải thật sự.
Từ Lệnh Sâm lại cười: “Kiêu căng thì như thế nào, ta sủng, nàng cứ việc kiêu căng.”
Sau này hắn còn muốn nàng trở thành nữ nhân tôn quý nhất trên đời, cho dù kiêu căng, người khác cũng chỉ có thể chịu đựng.
“Từ Lệnh Sâm!” Kỷ Thanh Y bổ nhào vào trong lòng hắn: “Chàng thật tốt.”
Từ Lệnh Sâm vuốt phía sau lưng nàng, đang muốn nói chuyện, đột nhiên xe ngựa xóc nảy một chút.
Hắn cười hắc hắc, nói bên tai nàng: “Nếu nàng thật cảm thấy ta tốt, chiều nay chúng ta hồi môn trở về, chúng ta đổi đa dạng, nàng ở trên, thế nào?”
Kỷ Thanh Y nhanh chóng che lỗ tai.
Từ Lệnh Sâm lại nói: “Hay là chúng ta đánh cuộc đi.
Nếu ta thắng, nàng theo ý ta, được không?”
Kỷ Thanh Y mới không mắc lừa: “Không cần, ta không đánh cuộc với chàng.”
Từ Lệnh Sâm cũng không gấp, chỉ ôm nàng, chậm rì rì nói: “Chẳng lẽ nàng không muốn tranh thủ với thái phu nhân, để bà ấy đồng ý Thanh Thái ở cùng chúng ta sao?”
Kỷ Thanh Y nghe vậy lập tức tinh thần tỉnh táo, từ trong lòng hắn ngồi dậy, nghiêm túc hỏi: “Chàng nói thật sao? Chàng thực