Từ Lệnh Sâm cười thoải mái, lúc cười ngực chấn động, chấn tim nàng cũng theo đó thình thịch thình thịch loạn nhảy.
“Nàng sợ sao?” Hắn tiếp tục hôn lỗ tai nàng: “Hiện tại đổi ý còn kịp.
”
Từ Lệnh Sâm thật là cũng quá không biết xấu hổ!
Tư thế kia nàng…… đương nhiên không thể đáp ứng.
Nhưng nếu từ bỏ đánh cuộc, chẳng phải là không thể cải trang du sơn ngoạn thủy, vậy lần này nàng ra ngoài một chuyến còn có ý nghĩa gì? Liền ngồi trên xe, ngồi trên thuyền, tiếp thu quan viên lớn nhỏ ven đường quỳ lạy? Hoặc là tiếp kiến những nữ quyến quan viên đó, cùng các nàng nói việc nhà?
Kỷ Thanh Y không nhịn được rùng mình.
Phía trước một đoạn đường đã đủ mệt mỏi, nàng không muốn lại tiếp tục mệt như vậy.
Tuy đánh cuộc này có điểm quá mức, nhưng kỳ thật nàng khá nắm chắc thắng lợi, dù sao muốn ở huyện nha hay không, còn không phải nàng định đoạt? Nếu nàng không muốn đi, chẳng lẽ Từ Lệnh Sâm có thể cứng rắn nâng chính mình đi hay sao?
Tưởng tượng như vậy, Kỷ Thanh Y liền cảm thấy tin tưởng gấp trăm lần, chính mình thắng chắc rồi.
Nàng ra vẻ cao ngạo liếc mắt Từ Lệnh Sâm: “Đánh cuộc thì đánh cuộc, chẳng lẽ bổn thế tử phi là người chưa chiến đã bỏ chạy!”
Nàng giống như một con mèo ngạo kiều, cực kỳ đáng yêu.
Từ Lệnh Sâm bị nàng chọc cười ha ha, “chụt” một tiếng hôn má nàng: “Thế tử phi ngoan ngoãn của ta, nàng cứ tắm rửa sạch sẽ chờ bổn thế tử lâm hạnh đi.
”
Kỷ Thanh Y không chịu thua: “Thế tử điện hạ sai rồi, phải là chàng chuẩn bị ngựa tốt đưa bổn thế tử phi du sơn ngoạn thủy mới đúng!”
Từ Lệnh Sâm nhéo nhéo mũi nàng: “Sao nàng đáng yêu như vậy.
”
Bé ngoan lại bị lừa, còn bộ dáng tất thắng, thật là cộc lốc ngốc ngốc làm người thương tiếc, hắn cực kỳ cao hứng.
Kỷ Thanh Y cũng cười theo, nàng cảm thấy chính mình nắm chắc thắng lợi, Từ Lệnh Sâm phải thua không thể nghi ngờ.
“Tâm tư xấu xa của chàng sẽ không thực hiện được.
”
“Được, ta đây chờ.
”
Từ Lệnh Sâm ôm nàng càng chặt, chỉ cảm thấy sung sướng vô cùng.
Chỉ cần ở cạnh nàng, cho dù là ở bên nhau đấu võ mồm, cũng làm hắn cảm thấy cực kỳ thư thái vui sướng, nàng nhất định là ông trời cố ý an bài cho hắn.
Thực mau, thuyền cập bờ tại Liêu Thành.
Huyện lệnh Liêu Thành mang theo nữ quyến trong nhà tới bờ biển tiếp giá.
Huyện lệnh cách bình phong dập đầu với Kỷ Thanh Y, nói mời Kỷ Thanh Y rời thuyền lên kiệu, nữ quyến nhà hắn sẽ một đường tháp tùng.
Thường lúc này, Kỷ Thanh Y sẽ tuyên phu nhân tri phủ, phu nhân huyện lệnh vào triệu kiến, hai bên gặp nhau xong, phu nhân sẽ một đường hầu hạ Kỷ Thanh Y đến phủ nha hoặc là huyện nha.
“Huyện lệnh đứng lên đi.
” Cách bình phong, Kỷ Thanh Y nhìn thấy huyện lệnh đứng lên, nàng nói: “Huyện lệnh đại nhân trở về đi, ta đã thương lượng với thế tử, lần này không ở huyện nha, chúng ta tính toán ở dịch quán.
”
“Dịch quán?” giọng huyện lệnh tràn ngập hoảng sợ: “Dịch quán ngư long hỗn tạp, lui tới loại người nào cũng có, nếu va chạm thế tử phi phải làm sao bây giờ?”
Không nghĩ tới huyện lệnh này còn nhiệt tình có trách nhiệm như vậy, Kỷ Thanh Y nhẹ giọng nói: “Vậy chúng ta đi thuê khách điếm.
”
“Chúng ta có thể bao hết khách điếm, để thị vệ canh giữ bên ngoài,
https://img.
.
com/public/images/storyimg/20210602/sung-the-lam-vinh-126.
png.