Trần Bảo Linh nhìn sắc mặt Kỷ Thanh Y tái nhợt, khuôn mặt gầy ốm, trên cằm còn xanh một khối thật lớn, trong lòng đặc biệt không thoải mái.
“Sao muội không cẩn thận như vậy? Đã hoài thai cũng không biết? Thế nhưng hơn ba tháng mới phát hiện ra, chẳng lẽ nguyệt sự không tới, chính mình cũng không biết sao?”
Nói, đưa tay sờ bụng Kỷ Thanh Y: “Cũng may cháu của tỷ không có việc gì, nếu thực sự xảy ra chuyện không hay, xem muội đến nơi nào tìm thuốc hối hận!”
Từ trước đến nay là Kỷ Thanh Y nói Trần Bảo Linh, đột nhiên bị Trần Bảo Linh quở trách, trên mặt Kỷ Thanh Y ngượng ngùng.
Nàng thật sự không nghĩ tới chính mình sẽ mang thai.
Xong việc nhớ tới lúc té ngã ở Từ Ninh Cung, chính mình cũng đặc biệt nghĩ mà sợ, thật vất vả mới hoài thai, nếu thực sự xảy ra chuyện gì……
Kỷ Thanh Y không dám tưởng.
Trần Bảo Linh thấy sắc mặt nàng khó coi, biết nàng là sợ, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng nói: “Đừng sợ, hiện tại không có việc gì.
Hiện giờ trong bụng muội có bảo bảo, bà già Thái Hậu kia cũng không thể làm gì muội.
Chính là quá tiện nghi Tiết Ký Thu, thế nhưng không bị trách phạt gì cả, cứ như vậy trở về An Hương Hầu phủ, nghe nói vẫn là Sâm biểu ca cầu tình?”
Trần Bảo Linh nói, liền oán trách Từ Lệnh Sâm: “Sâm biểu ca cũng quá mức, hắn thân là trượng phu, không thể che chở muội cũng thôi đi, thế nhưng còn giúp người ngoài, không phải khi dễ muội sao? Không được, hôm nay tỷ nhất định phải tìm hắn hỏi rõ ràng!”
Nói đến mặt sau, mày nhướng cao cao, vô cùng không vui.
Kỷ Thanh Y xem bộ dáng nàng một hai phải ra mặt cho chính mình, không giáo huấn Từ Lệnh Sâm không bỏ qua, vội nói: “Từ Lệnh Sâm giống muội, muội ở Từ Ninh Cung hầu bệnh, hơn một tháng không về Ninh Vương phủ, hắn cũng hơn một tháng đều nghỉ ở Từ Ninh Cung.
Lại nói tiếp, hắn còn mệt hơn muội một ít.”
Việc này nói đến cùng cũng không trách Từ Lệnh Sâm, là Thái Hậu và Tiết Ký Thu làm quá mức.
Trở lại Ninh Vương phủ, Thanh Thái lo lắng vô cùng, còn nói Từ Lệnh Sâm nửa ngày, tuy giọng điệu uyển chuyển, nhưng vẫn biểu đạt bất mãn.
Đại bá mẫu và Hạnh Nhi cũng đến thăm chính mình, đại bá mẫu chưa nói gì, nhìn thấy trên mặt chính mình có thương tích, khóc một hồi.
Từ Lệnh Sâm vốn dĩ đã áy náy, thấy mọi người như thế, càng thêm tự trách.
Trở lại Ninh Vương phủ hai ngày nay, Từ Lệnh Sâm gần như mỗi thời mỗi khắc đều ở bên người nàng, ngay cả ăn cơm cũng không cho nàng xuống giường, hận không thể đút đến miệng nàng.
Này cũng không phải Từ Lệnh Sâm sai, mọi người đều trách cứ hắn, Kỷ Thanh Y cũng đau lòng.
“Vậy hắn cũng không nên cầu tình cho Tiết Ký Thu!” Trần Bảo Linh mày liễu dựng ngược, bất bình thay Kỷ Thanh Y: “Thân phận trượng phu, hắn thực nên một chân đá chết Tiết Ký Thu báo thù cho muội mới phải.”
Kỷ Thanh Y nói nhanh: “Đó là nhà mẹ đẻ Thái Hậu, nhà cậu của cha chồng, Tiết Ký Thu đã làm sai chuyện, không nên liên lụy đến những người khác của Tiết gia.
Dù sao Tiết Ký Thu đã bị đưa đến thôn trang rồi, nàng cũng không thể làm ra gợn sóng gì nữa.”
“Muội nha! Tỷ là vì tốt cho muội.” Trần Bảo Linh hận sắt không thành thép nói: “Tỷ nói một câu, muội nói ngược lại mười câu, muội che chở Sâm biểu ca như vậy, hy vọng hắn có thể thể hội lòng yêu quý của muội, có thể che chở muội giống muội che chở hắn.”
“Biểu tỷ tốt.” Kỷ Thanh Y lôi kéo tay nàng, cười hì hì nói: “Muội biết tỷ muốn tốt cho muội, nhưng đây thật không phải hắn sai, nếu hắn thật không tốt với muội, muội nhất định tìm tỷ chống lưng.”
Trần Bảo Linh trợn trắng mắt, bộ dáng không có cách với Kỷ Thanh Y, vừa tức giận vừa buồn cười: “Nhìn xem bộ dạng này của muội, bị Sâm biểu ca ăn gắt gao, thật là không tiền đồ.”
Nói thì nói như thế, thấy tuy Kỷ Thanh Y có chút gầy, nhưng hai mắt sáng ngời, thần thái phi dương, lúc nói chuyện khóe miệng vẫn luôn hàm chứa ý cười, nhắc tới Từ Lệnh Sâm liền vẫn luôn che chở, không chỉ không có ưu phiền sau khi gả cho người, ngược lại còn rộng rãi hơn lúc trước chưa xuất giá, liền biết nàng sống cực thư thái.
Trải qua chuyện này, không cần lại đi hầu hạ Thái Hậu, về sau chỉ có càng thư thái hơn, cũng an
.