Sủng Thê Làm Vinh


Thực mau trời liền sáng.

Kỷ Thanh Y kêu cũng càng lúc càng lớn.

Từ Lệnh Sâm nghe tiếng gào tê tâm liệt phế, chỉ cảm thấy toàn thân chính mình đều run, hận không thể lập tức vọt vào, nói cho bà đỡ không sinh nữa.

Nhưng hài tử ở trong bụng, không sinh ra cũng không được.

Hắn gấp vô cùng, muốn đứng lên đi lại lại phát hiện hai đùi chính mình nhũn ra, căn bản không đứng dậy nổi.

Cảm giác này quá không xong, hắn cần thiết phải làm gì đó.

Nhưng cái gì hắn cũng làm không được, chỉ có thể hô to gọi nhỏ: “Sao lại thế này? Sao thế tử phi còn chưa sinh? Sao nàng kêu to như vậy?”
Kỷ Thanh Y kêu rất lớn, Từ Lệnh Sâm kêu cũng không nhỏ, ngay từ đầu bà đỡ còn trả lời, đến sau lại không thèm để ý tới hắn, chưa thấy qua người như vậy!
Trong đầu Kỷ Thanh Y ầm ầm ầm, toàn thân đều đặc biệt đau, ý niệm duy nhất chính là sinh nhanh lên, nhanh đưa hài tử ra ngoài, nhanh kết thúc quá trình thống khổ này.

Nàng cảm thấy thống khổ, Từ Lệnh Sâm càng cảm thấy thống khổ gấp bội.

Bên trong bà đỡ không đáp lời, hắn càng thêm sốt ruột: “Làm sao vậy, làm sao vậy? Sao không ai trả lời?”
Từ Lệnh Sâm vừa gấp vừa tức, bà đỡ này thật to gan, chờ Y Y sinh xong, hắn nhất định thu thập bà đỡ.

“Rốt cuộc thế nào?” tay Từ Lệnh Sâm đặt trên đầu gối nhịn không được run rẩy.

Trả lời hắn, chỉ có tiếng bà đỡ thúc giục: “Thế tử phi dùng sức, dùng sức, lập tức thì tốt rồi, nhanh, liền nhanh, nhìn thấy đầu, dùng thêm lực, lập tức liền sinh ra.


Cùng lúc đó, Kỷ Thanh Y kêu càng thêm lớn.

Từ Lệnh Sâm gấp đến độ muốn kéo chính mình đầu tóc.

Không được, như vậy quá dọa người, hắn không thể ngồi, hắn cần thiết đi vào với Y Y.

Nhận thấy được ý đồ của hắn, Tuệ Tâm Thải Tâm một trái một phải ngăn cản cửa: “Điện hạ, ngài không thể đi vào.


Phụ nhân sinh hài tử quá mức dơ bẩn, nam tử đi vào sẽ va chạm, hơn nữa hắn xông vào như vậy nói không chừng sẽ dọa bà đỡ và thế tử phi, phụ nhân sinh hài tử, chính là đi một vòng quỷ môn quan, kiêng kỵ nhất có gì ngoài ý muốn.

Tuệ Tâm Thải Tâm là thị nữ bên người Kỷ Thanh Y, xưa nay Từ Lệnh Sâm nể mặt Kỷ Thanh Y, luôn cho hai người lưu vài phần mặt mũi, nhưng giờ phút này, hắn lại bất chấp nhiều như vậy, mặt mày sắc bén trừng mắt, lạnh giọng quát lớn: “Tránh ra!”
Bởi vì quá mức lo lắng, khi nói chuyện hiển lộ khí thế sắc bén bễ nghễ thiên hạ, Tuệ Tâm Thải Tâm không tự chủ được lui về phía sau một bước, lại không nhường đường.

Sắc mặt Từ Lệnh Sâm liền lạnh hơn.

Liền ở lúc hai bên giằng co không ai nhường ai, bên trong truyền đến tiếng bà đỡ vui sướng: “Sinh, sinh, là một tiểu công tử!”
Là một tiểu công tử!
Thần kinh Từ Lệnh Sâm căng chặt đột nhiên buông lỏng.

Tuệ Tâm Thải Tâm liếc nhau, từ trong mắt lẫn nhau thấy được vui sướng.

Từ Lệnh Sâm lại đột nhiên khẩn trương: “Sao lại thế này? Sao không có tiếng khóc?”
Hắn vừa dứt lời, liền nghe được “bạch bạch” tiếng đánh vào thịt, theo sát đó là tiếng trẻ con khóc nỉ non, lảnh lót, mạnh mẽ hữu lực.

Từ Lệnh Sâm vui mừng khôn xiết, nhấc chân liền muốn vào trong, nhưng Tuệ Tâm Thải Tâm giống như thần giữ cửa canh giữ một trái một phải, hắn không thể không ngừng bước chân.

Tiếng bà đỡ lục tục truyền ra: “Tiểu công tử thật xinh đẹp, đôi mắt to tròn, tóc thực nồng đậm, rất giống thế tử phi.


“Phải không?”
Từ Lệnh Sâm nghe được giọng Kỷ Thanh Y mỏi mệt lại mang theo vui sướng: “Cho ta xem, mau ôm tới cho ta
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui