Edit: QR2
“Cái gì mà bắt kẻ thông dâm, ngài nói xằng nói bậy cái gì vậy?” Kỷ Thanh Y giống như mèo bị dẫm phải đuôi, nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Từ Lệnh Sâm: “Ngài biết rõ ràng chúng ta không có… Không có làm như vậy.”[code]Edit: QR - diendan[/code]
“Đương nhiên ta biết chúng ta không có làm như vậy nhưng Thái phu nhân Bình Dương Hầu sẽ tin sao? Ta là thế tử Ninh Vương, nàng là một cô nhi, nàng không mang theo nha hoàn, một thân một mình ở trong viện của ta lâu như vậy là có mục đích gì đây?”
Từ Lệnh Sâm thấy nàng mở to hai mắt nhìn mình, kiên trì nói tiếp: “Nàng là trăng sáng trên cao (ý nói Thanh Y trong sạch, thanh khiết) nhưng người khác chưa chắc đã nghĩ như vậy.”
Mặt Kỷ Thanh Y đỏ bừng, nhìn hắn chằm chằm, tố cáo: “Ngài biết rõ mà lại không nhắc nhở ta, ngài cố ý làm vậy!”
Từ Lệnh Sâm biết mình rất hèn hạ, cũng đoán được nàng sẽ tức giận, nhưng đoán là một chuyện, giờ phút này thấy nàng tức giận, mắt hạnh trợn tròn, ngực khẽ phập phồng lại, lại là một chuyện khác.
“Nàng đừng tức giận.” Hắn hạ giọng, dịu dàng dụ dỗ nàng: “Không phải vì ta muốn gặp mặt nàng hay sao?”
Cũng không đợi Kỷ Thanh Y nói chuyện, hắn liền bước lên một bước, đứng trước mặt nàng, nói: “Nàng yên tâm, ta đã sớm có cách xử lý việc này. Tất nhiên sẽ không để nàng mơ hồ, không hiểu gì mà bị hàm oan. Viện này có một cửa hông, chúng ta đi ra ngoài bằng cửa hông, bọn họ có tới bất quá cũng chỉ bắt được không khí mà thôi. Hơn nữa, ta còn có lời muốn nói với nàng, nàng phải tin tưởng ta.”
Chuyện đến nước này, tức giận cũng khỗng giải quyết được gì, Kỷ Thanh Y không phải là người có tâm địa sắt đá, nghe hắn nói vậy đã dao động.
Nàng cũng không lo lắng cho Thanh Thái, nếu Từ Lệnh Sâm trăm phương ngàn kế muốn gặp mặt nàng, tất nhiên sẽ an bài thỏa đáng cho đệ ấy.
Hai người ra ngoài từ cửa hông, Từ Lệnh Sâm cố ý đi thật chậm nhưng Kỷ Thanh Y luôn đi sau hắn hai bước chân. Biết được đây là nàng không muốn song vai đi cùng hắn, chân mày hắn cau lại.
“Ta có quen biết một người thợ giỏi, nghe nói tổ tiên có theo Lỗ Ban học nghệ. Hắn có thể chế tạo một loại ghế dựa có thể di chuyển, gọi là xe lăn. Không giống kiệu phải có người khiêng, chỉ cần một người ở phía sau đẩy nhẹ, xe lăn sẽ di chuyển, chỉ cần mặt đường bằng phẳng, có thể đi bất cứ chỗ nào mình muốn.”
“Có thật không?” Kỷ Thanh Y không nhịn được bước nhanh hơn, ba chân bốn cẳng đi đến trước mặt Từ Lệnh Sâm: “Người đó ở đâu? Ngài có thể giới thiệu giúp ta không?”
Nếu như có cái ghế như vậy, mọi việc đối với Thanh Thái sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Từ Lệnh Sâm nhìn thấy nàng đi đến bên cạnh mình, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn, trong lòng thấy vui mừng nhưng trên mặt lại bất động: “Dĩ nhiên là có thể, chỉ là người nọ cũng không phải là gia nô của ta, tính tình lại vênh váo tự đắc, cho nên ta phải hỏi hắn trước. Nếu có tin tức ta sẽ thông báo cho nàng.”
“Ta hiểu, người càng giỏi tính khí càng lớn.” Ky Thanh Y gật đầu liên tục, trên mặt tràn đầy khát khao và chờ mong: “Chuyện này kính nhờ điện hạ giúp đỡ.”
Dung mạo của nàng rất đẹp, xinh đẹp lại quyến rũ, hai mắt to tròn trong trẻo, giọng nói con gái phương nam nhẹ nhàng, mềm mại, nghe vào tai làm hắn cảm thấy hơi ngứa lại chọc ghẹo từng cơn song trong lòng hắn.
Đặc biệt là lúc nayg, nàng lại biểu lộ vẻ mặt như thế làm cho người khác không đành lòng phụ tâm ý của nàng.
Thật ra hắn vốn tính nâng lòng ham muốn của nàng lên sau đó viện cớ hẹn gặp mặt nàng.
Nhìn thấy bộ dạng này của nàng ma xui quỷ khiến lamg hắn đảm bảo với nàng: “Nàng hãy yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này.”
Kỷ Thanh Y “ừ” một tiếng, gật đầu đồng ý, thấy hòa thượng đi ngang qua càng ngày càng itd, chung quanh càng ngày càng yên tĩnh, không thể không hỏi: “Điện hạ, ngài dẫn ta đi đâu vậy?”
Từ Lệnh Sâm khẽ mỉm cười, trong đôi mắt luôn trong trẻo lạnh lùng phát ra ánh sáng dịu dàng, cả người giống như châu ngọc được ánh trăng chiếu sáng.
“Nàng đi rồi sẽ biết, Thanh Thái đang ở đó chờ chúng ra.”
Kỷ Thanh Y nhìn hắn, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, mặt cũng nóng bừng, nàng cảm thấy loại cảm giác tay yếu chân run lại tới nữa, vội cuống quýt nhìn sang chỗ khác không dám tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Từ Lệnh Sâm.
Kỷ Thanh Y đi sau lưng từ Lệnh Sâm, tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua viện dành cho các tăng nhân, lại đi thêm thời gian uống một chung trà nữa, cảnh vật trước mắ trở nên quen thuộc, đây không phải là một phía khác của viện Từ Lệnh Sâm ở sao?
Từ Lệnh Sâm đưa Kỷ Thanh Y vào một căn phòng bên cạnh đó, Thanh Thái đã ở đó rồi, trong phòng có hai lão tăng mặt mũi hiền lành, lông mày trắng như tuyết, thon dài phủ hai bên má, đang bắt mạch cho Thanh Thái.
Thanh Thái thấy Kỷ Thanh Y đi tới, nháy mắt mấy cái với nàng.
Từ Lệnh Sâm chỉ một cái ghế bên cạnh, ý bảo Kỷ Thanh Y ngồi xuống.
Còn hắn tự ngồi ở ghế đối diện.
Không bao lâu, hòa thượng kia đã bắt mạch xong cho Thanh Thái, để cho đệ ấy nằm trên giường nhìn cái chân bị tật của mình.
Đang nhìn thì bên ngoài vang lên tiếng đing đang của ngọc bội.
Một tiểu tăng dẫn mấy người Thái phu nhân, Lê Nguyệt Trừng, Trần Bảo Linh đi vào.
Nhìn thấy cảnh này, hiển nhiên tất cả mọi người đều kinh ngạc. Đặc biệt là Thái phu nhân, trên mặt hiện rõ mười hai vạn phần nghiêm trọng.
Kỷ Thanh Y đứng lên muốn nói, Thái phu nhân lại lắc đầu ý bảo nàng không nên mở miệng.
Lê Nguyệt Trừng và Trần Bảo Linh đứng sau lưng Thái phu nhân, một đôi mắt lộ ra hung quang, thầm hận không dứt, một đôi mắt căm giận bất bình, thoáng liếc qua Từ Lệnh Sâm, trừng mắt nhìn Kỷ Thanh Y, sau đó xoay người ra cửa.[code]Edit: QR - diendan[/code]
Kỷ Thanh Y vội vàng đuổi theo, mới vừa ra đến cửa đã thấy Trần Bảo Linh sắc mặt âm trầm, tức giận liếc nàng bằng nửa con mắt: “Ngươi còn biết ra ngoài, ta cho rằng ngươi đã quên mất ta từ sớm rồi.”
“Bảo Linh.” Kỷ Thanh Y kéo tay của nàng ấy, cười lấy lòng: “Muội quên ai cũng không quên tỷ nha. Tỷ cũng thấy rồi đó, tự hòa thượng kia muốn chữa trị chân chó Thanh Thái đó.”
Trần Bảo Linh hừ một tiếng: “Ngươi không biết vừa nãy ta lo lắng cho ngươi bao nhiêu, mặc dù Nguyệt Trừng không nói rõ nhưng nói gần nói xa ám chỉ ngươi đi tìm Sâm biểu ca. Tổ mẫu giận không nói được gì, mặt lạnh băng có thể cạo xuống một tầng băng. Thật may là ngươi không có chuyện gì, bằng không lúc ngươi trở về chắc chắn bị phạt nặng.:
Kỷ Thanh Y cười hì hì: “Muội biết rõ Bảo Linh tỷ đối xử với muội tốt nhất.”
Trần Bảo Linh liếc nàng một cái: “Gặp mặt Sâm biểu ca, chuyện tốt như vậy mà ngươi lại không dẫn ta theo, thật không có nghĩa khí.”
Nói xong Trần Bảo Linh kinh ngạc hỏi: “Ngươi với Sâm biểu ca sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có, không có.” Kỷ Thanh Y sợ hết hông, khoát tay lia lịa: “Tỷ nghĩ đi đâu vậy, thế tử Ninh Vương làm sao lại xảy ra chuyện gì với muội chứ.”
“Thật sự không có sao?” Trần Bảo Linh tiếc nuối nói: “Ngươi cũng quá ngây thơ, cơ hội tốt như vậy mà cũng không biết nắm chặt. Nếu là ta, nhất định sẽ nắm chắc cơ hội nói vơi huynh ấy mấy câu, như vậy dù sau này ta gả cho người, huynh ấy thú thê, cũng sẽ không tiếc nuối.”
Đột nhiên Kỷ Thanh Y có chút mất mát: “Tỷ biết đấy, ngài ấy và Diêu đại tiểu thư là thanh mai trúc mã, tình cảm rất thân thiết.”
“Vậy thì sao?” Trần Bảo Linh trợn to hai mắt nói: “Huynh ấy thích người nào, muốn cưới người nào, đó là chuyện của huynh ấy. Ta thích huynh ấy cũng là chuyện của ta. Ta nói chuyện với huynh ấy cũng không phải để huynh ấy thích ta, để sau này huynh ấy thú ta, chỉ là nghĩ không phụ chuyện ta thầm mến huynh ấy. Dù ta có gả cho người khác, cùng người khác sinh con dưỡng cái, khi ta nhớ đến đoạn chuyện cũ này, trong lòng sẽ vui mừng chứ không phải là tiếc nuối, thế là đủ rồi.”
Kỷ Thanh Y nghe vậy liền ngây dại, đến tân bây giờ nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đến trên đời này còn có cách yêu người khác như vậy. Bất chấp hậu quả, mặc kệ tương lại, không liên quan đến tình cảm nam nữ, muốn đến gần vì không muốn phụ tấm lòng của chính mình.
“Vậy mà tỷ nói tỷ phải quên huynh ấy?”
“Thì bây giờ ta vẫn chưa quên được chứ sao.” Trần Bảo Linh đúng tình hợp lý nói: “Nếu chưa quên tất nhiên là muốn nắm chắc cơ hội không để mình tiếc nuối rồi.”
Nếu là lúc trước chắc chắn Kỷ Thanh Y sẽ cười nàng ấy hoang đường nhưng lúc này nàng lại không nói thêm điều gì, trên mặt chỉ còn lại sự ưu tư.
Hai người nắm tay trở về phòng, lão tăng kia đã kiểm tra kỹ cho Thanh Thái, tất cả mọi người đều chờ mong nhìn lão hòa thượng kia.
Giọng nói Thái phu nhân vội vàng như không mất đi sự cung kính: “Hoằng Nhẫn đại sư, chân của đứa nhỏ này như thế nào?”
Hình như Kỷ Thanh Y nhìn lão tăng kia với ánh mắt kỳ lạ, một tay bịt miệng mình, nàng không nghĩ đến người này lại là Hoàng Nhẫn đại sư, người có danh xưng “Cứu sống người chết, làm thân thể mọc lại”.
Vậy chân của Thanh Thái chẳng phải là có hy vọng chữa khỏi sao?
“A di đà phật.” Lão tăng chậm rãi lắc đầu: “Lão nạp không đủ khả năng, lực bất tòng tâm.”
Giọng nói của ông thê lương mà từ bi, Kỷ Thanh Y nghe thấy cảm giác giống như đang ở trên trời bị hắt một chậu nước lạnh, tim lạnh đến phát run. Đây chính là Hoàng Nhẫn đại sự tiếng tăm lừng lẫy, ông nói không được thì còn ai có thể chữa trị.
Không thể từ bỏ như vậy được, nàng không cam lòng, chịu đau hỏi: “Đại sự, thật sự không thể chữa sao?”
Hoằng Nhẫn đại sư lại lắc đầu: “Lão nạp không thể chữa được, có thể Thanh Long đạo trưởng có biện pháp.”
Thanh Long đạo trưởng vân du thiên hạ, mọi người đều biết ông ấy y thuật cao siêu nhưng biết đi đâu tìm ông ấy đây.
Trong đôi mắt sáng ngời của Thanh Thái thoáng nét cô đơn, nhưng chốc lát đệ ấy đã ngẩng đầu lên, an ủi mọi người: “Ngoại tổ mẫu, tỷ tỷ, mọi người đừng khổ sở, chúng ta có thể tìm đại phu khác, có thể tìm Thanh Long đạo trưởng.
Muốn tìm Thanh Long đạo trưởng, dễ vậy sao? Coi như có tìm được, ai có thể đảm bảo ông ấy nhất định tự nguyện ra tay giúp đỡ đây?
Thái phu nhân thở dài thật sâu.
Kỷ Thanh Y lại không chịu từ bỏ, cầm tay Thanh Thái nói: “Nhất định chúng ta có thể tìm được Thanh Long đạo trưởng, nhất định đệ có thể tốt hơn.”
Trời trong mây trắng rất thích hợp để đi dạo. Nếu đã gặp mặt, Thái phu nhân hỏi xem Từ Lệnh Sâm có muốn cùng đi hay không, tất nhiên Từ Lệnh Sâm đồng ý.
Thái phu nhân nói rất nhiều lời cảm ơn với Từ Lệnh Sâm.
Hoằng Nhẫn đại sư đã đóng cửa, từ chối tiếp khách từ lâu, nếu không phải do Từ Lệnh Sân ra mặt, lấy năng lực của Bình Dương Hầu phủ thì không thể mời nổi ông ấy.
“Thái phu nhân không cần khách khí.” Giọng nói Từ Lệnh Sâm rất lạnh: “Ta cũng không giúp được gì.”
Lúc nãy sự vui mừng và mất mát của Kỷ Thanh Y, hắn đều nhìn thấy, lúc này nhìn nàng khổ sở, trong lòng hắn vạn phần hối hận.
Hắn không hối hận việc mình để Hoằng Nhẫn đại sự bắt mạch cho Thanh Thái mà hối hận vì mình không chắc chắn đã cho nàng biết, cho nàng hi vọng lại làm nàng thất vọng.
Chuyện này làm hắn vô cùng tự trách, không dám nhìn vẻ mặt của nàng.
Kỷ Thanh Y lại sâu sắc nhìn hắn, Từ Lệnh Sâm giúp đỡ Thanh Thái như vậy, nàng vô cùng cảm kích hắn.
Chỉ là bây giờ hắn lại khôi phục vẻ mặt không có biểu tình, hai mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, bộ dạng kháng cự người ngoài ngàn dặm, so với lúc bọn họ đơn độc ở chung giống như hai người hoàn toàn khác nhau.
Ky Thanh Y không nói rõ được cảm giác trong lòng nàng là gì, có lẽ trong lòng hắn, nàng giống như con mèo con chó, thích thì trêu chọc, không thích thì tùy tiện vứt bỏ.
Hay là giống như đời trước, dường như rất quan tâm, rất để ý đến nàng nhưng thật ra từ đầu đến cuối đều là lừa gạt nàng.
“Ngươi làm sao vậy?” Trần Bảo Linh lùi lại một bước, kéo tay nàng, vô cùng lo lắng hỏi: “Sao sắc mặt của ngươi khó coi như vậy?”
“Muội… Không có việc gì.” Kỷ Thanh Y mới nói xong câu này thì thấy một tiểu tăng đang chạy từng bước đến đây, dừng lại trước mặt mọi người, thở hổn hển nói: “Các vị thí chủ, thế tử Chu Vương và nhị công tử phủ Bình Dương Hầu đã tới.”
Trong lòng Kỷ Thanh Y khẽ động.
Trần Văn Cẩm và Từ Lệnh Kiểm lại tới!
Bọn họ tới đây làm gì?
Lần trước nàng tránh được Từ Lệnh Kiểm, lần này nàng nên làm gì? Chẳng lẽ nàng không thể tránh khỏi bi kịch đời trước sao?
Nàng nghĩ đến chuyện đời trước, Từ Lệnh Kiểm si mê và giam cầm nàng, nghĩ đến nàng mất đi tự do cả ngày lẫn đêm, tay cầm khăn cũng phát run.
Trần Bảo Linh hoảng hốt, nắm chặt tay của nàng: “Thanh Y, sao tay của ngươi lại lạnh như vậy? Có phải ngươi khó chịu chỗ nào không?