Editor: QR
"Trở lại, trở lại rồi!"
"Nhìn xemnàng chọn hoa gì?"
Sau khi Kỷ Thanh Y xách theo rổ hoa trở lại, những nữ hài tử đứng xem kia, từng người từng người đều tràn ngập tò mò.
Thấy bên trong giỏ xách của nàng lại chỉ toàn lá cây màu xanh lục, lớn nhất là lá Ba Tiêu (chuối tây), nhỏ nhất là lá Lục La (bèo tây), còn có một chồng lá cây thầu dầu.
Tất cả đều là lá cây, tất cả đều là màu xanh, không có một đóa hoa.
Chủ đề so tài là "Thu" mà Kỷ Thanh Y chọn tất cả đều là lá cây, làm thế nào cũng không tìm ra cảm giác mùa thu.
Thiệu Minh Châu chọn bạch cúc, cây trúc và cành tùng, nàng đã trở lại trước Kỷ Thanh Y, đâng bắt đầu cắt sửa cành tùng rồi.
Kỷ Thanh Y không chút hoang mang, rửa sạch sẽ lá Ba Tiêu, gõ phẳng gân lá chính giữa ở phía sau làm cho cái lá mềm mại bằng phẳng.
Tất cả mọi người vô cùng tò mò, lá Ba Tiêu rất lớn, vốn không dễ dàng cố định, cũng không tiện cắm vào, nàng không nghĩ nên cố định thế nào lại còn khiến nó trở nên mềm mại hơn, rốt cuộc nàng muốn làm gì?
Kỷ Thanh Y rót nước trong suốt vào bên trong bình thủy tinh, mọi người thấy nàng lại đổ thêm nước, đầy đến tám phần thì càng thêm giật mình. Nước đầy như vậy, đợi lát nữa đặt đế cắm hoa vào trong nước không phải sẽ tràn ra khắp nơi hay sao? Cắm hoa dạy thanh nhã và sạch sẽ, nước tràn ra ngoài sẽ khiến cho khắp nơi đều là nước, đó là đại kỵ trong cắm hoa.
Rốt cuộc Kỷ Thanh Y có thể cắm hoa hay không đây?
Không phải nói nàng được Hoàng hậu nương nương ban thưởng kéo vàng sao?
Tại sao nàng lại giống một tay mơ không biết cái gì vậy?
Hay là nàng cố ý thừa nước đục thả câu?
Đối diện nàng, Thiệu Minh Châu đã chỉnh sửa cành tùng thành hình cong, tạo ra hình dáng xưa cũ kỳ lạ, sau đó cắm vào bình. Sau khi cắm vào trong bình Thanh Đồng, cành tùng rất dài, cao hơn miệng bình một đoạn lớn, sau đó nàng bắt đầu chỉnh sửa hai đóa bạch cúc.
Mọi người chỉ nhẹ liếc nàng một cái, lập tức lại dời lực chú ý lực sang Kỷ Thanh Y.
Nàng đã đổi nước xong rồi, dù sao cũng nên cắm hoa đi chứ?
Không ngờ nàng vẫn không cắm hoa như cũ, chẳng qua chỉ xếp lá Ba Tiêu ở bên cạnh bình thủy tinh, tiếp theo sau đó lại tiếp tục rửa sạch lá cây, chỉ là lần này rửa sạch lá cây Lục La, nàng rửa hết sức chăm chú, rửa lá cây xanh biếc bóng loáng.
Cuối cùng là một ít lá cây thầu dầu, đợi sau khi nàng rửa xong, mọi người mới phát hiện, không đơn thuần chỉ có lá cây màu xanh, ở dưới cùng của giỏ để một mảnh lá cây phong màu đỏ nho nhỏ cỡ bàn tay của hài tử.
Không biết chuyện gì xảy ra, tất cả mọi người đang đứng xem rối rít thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng nghĩ rốt cuộc không chỉ có lá cây màu xanh nữa rồi.
Rửa sạch xong lá cây, lúc này không còn mánh khóe gì nữa cũng nên bắt đầu bắt tay cắm hoa đi.
Chỉ thấy Kỷ Thanh Y chia lá Ba Tiêu và lá cây thầu dầu thành hai bên trái phải, xếp ở hai bên bình thủy tinh, sau đó lấy chừng mười phiến lá Lục La dựng thành hình dáng của cây phong, có lớn có nhỏ, tổng cộng khoảng mười lá. Sau đó dùng sợi dây màu đỏ cột những chiếc lá phong màu đỏ lên trên dây Lục La.
Có người vô cùng giật mình, không khỏi kêu thành tiếng: "Thật là một suy nghĩ hay tuyệt diệu, lại có thể dùng phương pháp này để ghép hai loại cành hoa khác nhau thành một, tại sao ta chưa bao giờ nghĩ tới?"
Đâu chỉ một mình nàng, tất cả mọi người đều cảm thấy phương pháp này đơn giản lại xảo diệu nhưng mình cũng không nhớ ra được.
Thiệu Minh Châu cắm hai đóa bạch cúc n vào trong bình hoa, màu sắc của bạch cúc tạo cảm giác vừa tươi mát lại đìu hiu, cuối cùng cắm một cành trúc vào giữa cành tùng và hoa cúc, gầy khéo léo, mỏng tinh tế, vừa đúng lúc bổ sung khoảng trống giữa cành tùng và hoa cúc.
Đây là một tác phẩm vô cùng khá chỉ tiếc căn bản không ai nhìn nàng.
Ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người Kỷ Thanh Y.
Cố tình Kỷ Thanh Y lại tỉnh táo tự nhiên, đối xử lạnh nhạt giống như căn bản không biết có người đang nhìn nàng.
Động tác của nàng ưu nhã như nước chảy mây trôi, mắt hạnh ngậm sóng, môi như cánh hoa, vừa đẹp lại kiều mỵ, ngồi ở chỗ đó cắm hoa làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy vui tai vui mắt.
Thiệu Minh Châu giận đến mức hàm răng ngứa ngáy, hận không thể đi lên xé nát gương mặt của Kỷ Thanh Y.
Ngày trước chỉ có nàng xinh đẹp nhất, ngày trước chỉ có nàng cắm hoa có linh khí nhất. Hôm nay tới một kỷ Thanh Y, bộ dáng không kém hơn nàng, nói không chừng ngay cả căm hoa cũng không thua nàng, quả thật sắp làm rung chuyển địa vị của nàng rồi.
Hôm nay Kỷ Thanh Y phải cút ra khỏi trường nữ Phương Hoa. Ở đây có Thiệu Minh Châu nàng thì tuyệt đối không thể có Kỷ Thanh Y![QR][/diendan]
Nàng căm giận bất bình nhìn Kỷ Thanh Y, cười lạnh.
Thấy bên kia của nàng ta tất cả đều là lá cây màu xanh, không khỏi bĩu môi.
Loại trình độ này cũng dám cùng tranh giành với nàng? Biểu tỷ không khỏi chuyện bé xé ra to rồi.
Kỷ Thanh Y trải bằng lá Ba Tiêu ra, đặt bình thủy tinh lên lá Ba Tiêu, sau đó để lá cây thầu dầu ở xung quanh bình thủy tinh, không có cách làm gì đáng nói.
Nàng đang muốn chê cười, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Kỷ Thanh Y nâng lá cây Lục La đã ghéo thành cây phong, kể cả lá phong đỏ, toàn bộ từ cành đến lá, đặt tất cả vào trong bình hoa, lại dùng chiếc đũa điều chỉnh, bày ra toàn bộ sắc hoa.
Nói cũng kỳ quái, khi Lục La đặt vào bình thủy tinh, trong nháy mắt, bố cục của tác phẩm đã hiện ra.
Các tiểu thư đang đứng tại chỗ không khỏi trợn to hai mắt.
Bình hoa thủy tinh đặt trên lá cây màu xanh thật giống như một giọt nước đọng trên chiếc lá cây. Lá cây trong nước giống như là ảnh ngược phản chiếu lại, cả bình hoa cũng bị màu xanh lá cây bao phủ làm cho người ta không phân rõ đâu là lá trong bình hoa đâu lá bên ngoài bình hoa, chỉ có những phiến lá phong màu đỏ là điểm hồng duy nhất trong hàng vạn phiến lá xanh, cực kỳ dễ thấy. Bình hoa nho nhỏ không đơn thuần chỉ tạo ra một tác phẩm cắm hoa, nó giống như rừng rậm xanh mơn nhưng đã có một vài lá cây bắt đầu chuyển sang màu đỏ, rõ ràng là mùa thu đã tới.
Ý tưởng khéo léo như vậy, có một phong cách cắm hoa riêng biệt như vậy, rõ ràng đã đạt tới cảnh giới "Mặc dù do người làm nhưng giống như tạo hóa của tự nhiên". Đừng nói là nữ sinh mới vừa nhập học cắm hoa cho dù là Mạnh tiểu thư đã bái sư cũng không nhất định có thể đạt tới trình độ này!
Mạnh Tĩnh Ngọc cũng là ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ tài nghệ của Kỷ Thanh Y lại cao hơn Thiệu Minh Châu nhiều như vậy. Vốn tưởng rằng tài nghệ của hai người không chênh lệch lắm, hoặc là cho dù Kỷ Thanh Y khá hơn Thiệu Minh Châu một chút, nàng cũng có thể tuyên bố Thiệu Minh Châu chiến thắng nhưng nhìn màn trước mắt, Kỷ Thanh Y tuyệt đối toàn thắng.
Nếu như dưới đôi mắt của mọi người, nàng tuyên bố Thiệu Minh Châu thắng, mọi người nhất định sẽ không phục mà nàng cũng nhất định sẽ rơi vào một tình huống khó xử, lấy việc công làm việc tư.
Nàng có thể lựa chọn đại nghĩa diệt thân, tất nhiên nhận được danh tiếng thiết diện vô tư nhưng dáng dấp Thiệu Minh Châu tốt như vậy, về sau nhất định phải dùng để kết thông gia, bị hủy như vậy cũng không thể được.
Nàng khẽ mỉm cười, cất cao giọng nói: "Rốt cuộc ta là biểu tỷ biểu muội với Minh Châu, nên rất tị hiềm. Theo ta thấy, không bằng để cho chư vị tới bình chọn ra người nào nên ở, người nào nên đi thì tốt hơn. Ai nghĩ tác phẩm của Thiệu Minh Châu tốt hơn thì đến đứng sau lưng Thiệu Minh Châu. Ai nghĩ là phẩm của Kỷ Thanh Y làm tốt hơn, đến đứng sau lưng kỷ Thanh Y. Mọi người không cần cố kỵ, chỉ cần dựa theo tâm ý của mình lựa chọn là được rồi, các ngươi cảm thấy tác phẩm nào đẹp thì chọn tác phẩm đó."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, biết rõ đây là Mạnh Tĩnh Ngọc ép buộc các nàng tỏ thái độ.
Theo tâm lý mà nói dĩ nhiên là Kỷ Thanh Y làm tốt hơn nhưng nếu đắc tội Mạnh Tĩnh Ngọc, về sau ở trong trường nữ Phương Hoa thậm chí cả Kinh Thành, sợ rằng cũng không có chỗ đặt chân.
Có mấy người cố ý nịnh bợ Mạnh Tĩnh Ngọc, không chút do dự đứng ở sau lưng Thiệu Minh Châu, có mấy người kia dẫn đầu, người đứng phía sau Thiệu Minh Châu càng ngày càng nhiều, chỉ trong chốc lát, đã có mười mấy người.
Những người còn lại còn đang do dự thì nghe thấy cửa viện thì có một giọng nói cất cao thông truyền: "Phụng Thượng phu nhân đến."
" Thế tử Ninh Vương đến."
Phụng Thượng phu nhân tới! Không phải nói Phụng Thượng phu nhân tuổi tác đã cao, bình thường cũng không đến trường được sao? Tại sao lão nhân gia lại đột nhiên xuất hiện?
Mọi người rối rít quay đầu, xoay người lại, nhìn thấy Phụng Thượng phu nhân, mái tóc trắng xoá, tinh thần khỏe mạnh và Thế tử Ninh Vương Từ Lệnh Sâm, khuôn mặt như ngọc, mi mục như họa cùng đi vào.
Tất cả các tiểu thư đều kích động quỳ xuống: "Bái kiến Phụng Thượng phu nhân, bái kiến Thế tử Ninh Vương."
Đại Tề có bốn vị nữ tử tôn quý nhất, theo thứ tự là Thái hậu, Hoàng hậu, Trưởng công chúa Thọ Xuân và Phụng Thượng phu nhân.
Nếu bàn về lực ảnh hưởng và địa vị ở trong lòng hoàng đế, đương nhiên Phụng Thượng phu nhân dẫn đầu.
Bà là nhũ mẫu của Hoàng đế, đối với Hoàng đế có lực ảnh hưởng rất lớn.
Bà sáng lập trường nữ Phương Hoa, là trường mà tất cả nữ tử khi lớn đều muốn đến học, nữ tử không chỉ có thể học tập kiến thức và bản lĩnh giống như nam tử, còn có thể vào cung làm nữ quan ở cục Ti Uyển. Bởi vì trường nữ Phương Hoa xuất hiện càng ngày càng nhiều nữ tử có thể không cần dựa vào nam tử để sinh tồn, dựa vào chính đôi tay của mình để nuôi sống mình, có nhà ở, có cuộc sống vô cùng phấn khích.
Bà là thần tượng trong lòng Đại Tề tất cả cô gái.
Vốn dĩ Thế tử Ninh Vương Từ Lệnh Sâm cũng là người vạn người mê rồi, có thể do có Phụng Thượng phu nhân ở đây, tầm ảnh hưởng của hắn lập tức yếu đi không ít.
Kỷ Thanh Y thấy hắn vẫn anh tuấn trước sau như một.
Ánh mắt hai người giao giữa không trung, sự ngọt ngào lập tức không ngăn được, lan tràn ra ngoài.
Tại sao nàng dám không sợ, đón nhận khiêu chiến Thiệu Minh Châu, còn không phải là vì biết hôm nay hắn cũng tới, nhất định sẽ là chỗ dựa cho nàng.
Thì ra đây chính là cảm giác có người để dựa vào, thật là tốt.
Kỷ Thanh Y sợ bị người khác nhìn thấy, lập tức xoay mặt đi, trong lòng lại ngọt ngào.
"Đều đứng lên đi." Phụng Thượng phu nhân hòa ái dễ thân, nói: "Trong các ngươi có rất nhiều người muốn ở lại chỗ này học tập, sau này gặp mặt không cần phải quỳ lạy như thế. Mặc dù ta là Phụng Thượng phu nhân nhưng hơn hết ta là sơn trường (hiệu trưởng) của trường nữ Phương Hoa, các ngươi sau này gọi ta sơn trường là được rồi."
Không phải là một câu nói đặc biệt, có lẽ là do từ trong miệng Phụng Thượng phu nhân nói ra nên làm cho người ta cảm thấy tinh thần phấn chấn.
Các tiểu thư trăm miệng một lời lên tiếng: "Sơn trường dạy bảo, học trò không bao giờ dám quên."
"Các ngươi đều rất tốt." Phụng Thượng phu nhân hài lòng gật đầu: "Nghe nói hôm nay có hai vị tiểu thư tiến hành tranh tài cắm hoa. Ta và Thế tử Ninh Vương cùng tới xem một chút. Có phải các ngươi có kết quả rồi không? Vị nào tiểu thư nào lợi hại hơn?"
Mạnh Tĩnh Ngọc như lâm đại địch, cung kính đi lên phía trước nói: "Hai vị tiểu thư mới vừa cắm hoa xong, vẫn chưa bắt đầu bình xét."
Đừng nói là Mạnh Tĩnh Ngọc, cho dù là Mạnh hoàng hậu, Lý thái hậu thấy Phụng Thượng phu nhân cũng phải lễ nhượng ba phần.
Một Đại Tề chỉ có thể có một Thái hậu, Phụng Thượng phu nhân tuy không mang danh Thái hậu nhưng lại còn muốn tôn quý hơn so với Thái hậu, Lý thái hậu làm sao có thể nhịn?
Cho nên Lý thái hậu không muốn ở kinh thành, nhất định đi Ngũ Đài Sơn tĩnh dưỡng, còn không phải là vì không ưa Phụng Thượng phu nhân nhưng lại không thể làm gì bà.
Lý thái hậu còn không thể nào gây sự với bà, Mạnh Tĩnh Ngọc làm thế nào dám trêu?
"Ừ." Phụng Thượng phu nhân cười nói: "Bưng hai tác phẩm lên, ta tới bình xét."
Mạnh Tĩnh Ngọc vô cùng kinh ngạc, cũng không dám không tuân theo, chỉ đành phải đưa hai tác phẩm cắm hoa đến trước mặt Phụng Thượng phu nhân.
Khuôn mặt các tiểu thư đứng xem tràn đầy hâm mộ và hưng phấn, đây chính là Phụng Thượng phu nhân đó, Kỷ Thanh Y, Thiệu Minh Châu có tài đức gì, thậm chí có phúc khí mà được như vậy.