Sủng Thê Làm Vinh



Editor: Vyvy1505 - diendan

Cái thai của Lê Nguyệt Trừng rốt cuộc vẫn không giữ được.

Nghe nói là ra cửa không bao lâu, ven đường đột nhiên vụt ra một con mèo, vừa lúc bổ nhào vào trên người nàng, Lê Nguyệt Trừng chịu kinh hách liền ngã, đụng phải bụng, hài tử liền sinh non.

Bình Dương Hầu phủ không ai dưỡng mèo, sao đột nhiên sẽ nhảy ra một con mèo, lại vừa lúc bổ nhào lên người Lê Nguyệt Trừng. Việc này nghĩ như thế nào như thế nào quỷ dị, thái phu nhân tức giận, lệnh người tra rõ việc này, lại không tra được gì, chuyện liền bỏ ngỏ như vậy.

Chỉ có Lê Nguyệt Trừng biết, đêm đó có người nhân lúc loạn đẩy nàng thật mạnh từ phía sau, làm hại nàng ngã đụng vào bụng, nhưng việc này ai sẽ tin tưởng chứ?

Đêm đó bên người nàng đi theo hai nha hoàn, hai ma ma.

Nha hoàn gắt gao đi theo phía sau nàng, hai ma ma một người đi phía trước, một người khác cầm đồ vật đi sau hai nha hoàn.

Nói cách khác, người hại nàng tất nhiên là một trong hai nha hoàn kia.

Là Hoạ Mi vẫn luôn đi theo bên người nàng, từ nhỏ cùng nhau lớn lên? Hay là Đỗ Quyên thái phu nhân thưởng cho nàng sau khi thành thân?

Mặc kệ là ai, đừng mơ tưởng có thể ung dung ngoài vòng pháp luật sau khi hại con của nàng, thù này, nàng nhất định phải báo.

Thải Tâm cảm thấy lúc này đại khoái lòng người, vừa thu thập đồ vật cho Kỷ Thanh Y vừa nói: “Cái này gọi là thiện ác đến cùng có báo ứng, nàng luôn hại người, hiện giờ báo ứng đến trên người nàng, loại người này không xứng mang thai sinh con, ông trời phạt nàng vĩnh viễn đều không có thai mới tốt.”

Tuệ Tâm lời nói không nhiều lắm, cũng gật đầu đồng ý: “Cũng coi như nàng tự làm tự chịu.”

Kỷ Thanh Y đều không để bụng, Lê Nguyệt Trừng hãm hại nàng không thành, gieo gió gặt bão, nàng cũng sẽ không để Lê Nguyệt Trừng trong lòng. Từ đây về sau, đối với nàng, Lê Nguyệt Trừng chỉ là một người không chút nào tương quan mà thôi.

Chờ tới cửa, Trần Bảo Linh làm Thải Tâm và Tuệ Tâm đến ngồi xe sau, nàng lại cười hì hì chen bên người Kỷ Thanh Y: “Thanh Y, tỷ có chuyện muốn nói với muội.”

“Tám phần lại là Cố Hướng Minh đi?” Kỷ Thanh Y thấy nàng mặt đỏ hồng, cười giống một đóa hoa, liền nói: “Có phải tỷ đã quyết định hay không?”

“Sao muội biết?” Trần Bảo Linh kinh hô ra tiếng, giây tiếp theo lại ngượng ngùng nhìn Kỷ Thanh Y ngây ngô cười: “Tỷ…… Tỷ đã đồng ý Cố Hướng Minh tới nhà cầu hôn.”

“Muội nói tổ mẫu sẽ đồng ý sao? Cha tỷ sẽ đồng ý sao? Hắn có thể đánh đuổi Cố Hướng Minh ra cửa hay không? Còn có Thọ Xuân trưởng công chúa, nàng luôn luôn không thích nương tỷ, cũng không biết Cố Hướng Minh có thể thuyết phục nàng hay không?”

Nàng nói, có chút sốt ruột: “Tuy tỷ đã quyết định gả cho Cố Hướng Minh, nhưng hy vọng mọi người đều có thể ủng hộ tỷ và hắn ở bên nhau. Thanh Y, người khác đều có thể phản đối, muội là tỷ muội tốt của tỷ, nhất định sẽ không phản đối, đúng không?”

Tuy tính cách Trần Bảo Linh có chút ầm ĩ, nhưng Kỷ Thanh Y thực thưởng thức nàng dám yêu dám hận, Trần Bảo Linh có thể như thế, hoàn toàn là do có người sủng, có người nuông chiều mới có thể dưỡng thành. Giống nàng từ nhỏ ăn nhờ ở đậu, tính tình xúc động, sau khi trùng sinh cũng lo trước lo sau, tuyệt đối không dám giống Bảo Linh nghĩ cái gì liền làm cái đó.

“Muội đương nhiên sẽ đứng về phe tỷ.”

Trần Bảo Linh thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, tỷ thật sợ muội cũng không xem trọng tỷ và hắn.”

“Muội ủng hộ hay không không quan trọng, quan trọng là ý kiến của ngoại tổ mẫu và cữu cữu bọn họ.”

“Ai nói, ý kiến của muội rất quan trọng, nếu muội không thích hắn, tỷ tự nhiên…… tự nhiên sẽ không đồng ý gả cho hắn.” Trần Bảo Linh ngoài miệng nói lợi hại, vẫn nhịn không được thở dài một hơi: “Lỡ như tổ mẫu và cha không đồng ý nên làm gì bây giờ?”

Trên mặt nàng buồn bực, bả vai cũng gục xuống, hiển nhiên rất lo lắng.

“Được rồi, hiện tại nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, dòng dõi Thọ Xuân trưởng công chúa phủ rất

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui