Sủng Thê Làm Vinh


Kỷ Thanh Y hít một hơi thật sâu, nói với hai nha hoàn kia: “Lan Ngải tỷ tỷ, Thanh Đồng tỷ tỷ, hai tỷ tìm được quyển sách này trong phòng ta sao?”
Lan Ngải và Thanh Đồng đồng thời gật đầu, trăm miệng một lời nói: “Đúng vậy.”
Người vây xem tấm tắc lên tiếng, có người âm thầm nói: “Thật là biết người biết mặt không biết lòng, không nghĩ tới nàng thế nhưng là loại người này!”
“Thật là biết làm bộ làm tịch, tìm được đồ vật ở trong phòng nàng còn không thừa nhận.”
“Được, các ngươi đừng nói nữa.” Quan Khả Nhi đi tới, ôm đồm tay Kỷ Thanh Y, vội la lên: “Kỷ tiểu thư, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Ta biết tiểu thư…… tiểu thư muốn thắng ta, cho nên lầm đường lạc lối, tiểu thư mau xin lỗi tiên sinh đi, chỉ cần tiểu thư xin lỗi, ta tin tưởng tiên sinh nhất định sẽ nguyện ý cho tiểu thư một cơ hội hối cải để làm người mới.”
“Quan tiểu thư.” Kỷ Thanh Y bẻ tay nàng ra, nhàn nhạt nói: “Tiểu thư không cần phải gấp gáp định tội cho ta, quyển sách này không phải ta lấy.”
“Kỷ tiểu thư!” Quan Khả Nhi càng nôn nóng: “Sao ngươi gàn bướng hồ đồ như vậy, ta là vì tốt cho ngươi……”
“Có phải tốt cho ta hay không, trong lòng chính ngươi rõ ràng.” Kỷ Thanh Y lạnh lùng đánh gãy nàng: “Mạc tiên sinh hỏi ta sao lại thế này, làm ta công đạo ngọn nguồn, ngươi có thể đừng càn quấy, để ta lên tiếng, sau đó lại nói sự thật cho mọi người biết hay không?”
Khóe miệng Quan Khả Nhi hấp hấp, giống như chịu kinh hách: “Sự thật còn không phải là ngươi……”
“Đủ rồi!” Kỷ Thanh Y quát: “Quan Khả Nhi, đợi lát nữa có thời điểm cho ngươi nói chuyện, hiện tại, ngươi chỉ việc đứng ở bên cạnh nhìn, được không? Ngươi không xen mồm, không nghe nhìn lẫn lộn, không ra vẻ quan tâm trên thực tế hãm hại ta, được không?”
Bên cạnh có người cười lạnh: “Quan tiểu thư nhiệt tình có chút quá mức, ai biết nàng rắp tâm gì chứ? Nói không chừng Kỷ Thanh Y thật sự bị oan uổng đấy?”
“Nếu Kỷ Thanh Y rời nữ học, còn không phải nàng sẽ trở thành đệ nhất sao?”
Quan Khả Nhi không nghĩ tới Kỷ Thanh Y dăm ba câu liền dẫn lửa đốt đến trên người nàng, lập tức mày liễu dựng ngược, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe được một tiếng quát lớn: “Khả Nhi, con còn không lui ra cho ta!”
Nói chuyện chính là Điền tiên sinh, ánh mắt nàng như điện, tức giận trừng mắt Quan Khả Nhi.

“Dì.” Quan Khả Nhi bĩu môi, không cam lòng lui sang một bên.

Kỷ Thanh Y kinh ngạc, trăm triệu không nghĩ tới Điền tiên sinh thế nhưng là dì của Quan Khả Nhi.

Trên mặt nàng không hề che dấu kinh ngạc, Mạnh Tĩnh Ngọc thương hại lắc lắc đầu.

Kỷ Thanh Y trấn định tinh thần, tiếp tục hỏi Lan Ngải và Thanh Đồng: “Vậy hai tỷ tìm được quyển sách này ở đâu trong phòng ta vậy? Trên bàn hay là đầu giường?”
Nàng phi thường khẩn trương, chỉ hy vọng có thể nghe được đáp án nàng muốn nghe.

“Đều không phải, là trong ngăn tủ quần áo ở mép giường tiểu thư.”
Trong lòng Kỷ Thanh Y căng thẳng, tay nắm lại càng thêm dùng sức so với vừa rồi, hơi thở dồn dập một chút.

Nàng ý thức được chính mình quá mức khẩn trương, nhanh chóng điều chỉnh hơi thở, nghĩ nếu là Từ Lệnh Sâm ở đây, hắn sẽ làm sao.

Tâm tình của nàng bình phục lại, cố ý thả chậm ngữ tốc, trên mặt lộ ra biểu tình như cười như không, đôi mắt hơi hơi thoáng nhìn: “Là tủ hai cánh bằng gỗ hoa lê điêu điêu khắc mây tía sao?”
Nàng nhớ Từ Lệnh Sâm thường nói chuyện như vậy, sẽ cho người khác một loại cảm giác thấy rõ tất cả, đối phương bị hỏi chuyện cũng không dám nói dối.

Lan Ngải và Thanh Đồng lập tức khẩn trương, cảm thấy ánh mắt nàng quá sắc bén, giọng nói cũng mang theo thế như thái sơn áp đỉnh, làm người không dám khinh mạn.

“Dạ, Kỷ tiểu thư, cái tủ hai cánh đó cũng không khóa, bên trong để đều là quần áo ngày thường ngài mặc.

Quyển sách này được tìm thấy trong ngăn tủ dưới cùng, bị quần áo của ngài đè lên.”
Kỷ Thanh Y nghe xong, mày hơi cong: “Không biết là vị tỷ tỷ nào tìm ra?”
“Là ta.” Lan Ngải bước ra.

Kỷ Thanh Y gật gật đầu: “Được, tạ Lan Ngải tỷ tỷ báo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui