Lúc ấy Kỷ Thanh Y đã nằm xuống.
Từ khi đi Phương Hoa nữ học, Từ Lệnh Sâm thường xuyên đi thăm Kỷ Thanh Y vào buổi tối, Kỷ Thanh Y liền không cho Tuệ Tâm Thải Tâm trực đêm, chỉ sợ ngày nào đó hắn đột nhiên đến thăm bị Thải Tâm đụng phải, không dễ giải thích.
Trong lòng nàng nhớ thương Từ Lệnh Sâm, nằm trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, cho nên cửa sổ vừa động, nàng đã biết.
Tuy đoán được là Từ Lệnh Sâm, Kỷ Thanh Y vẫn như cũ cẩn thận đè nặng giọng hỏi một câu: “Là ai?”
“Là ta, Y Y.” Từ Lệnh Sâm bước đến trước giường, đè lại nàng bả vai trước khi Kỷ Thanh Y rời giường: “Bên ngoài lạnh lẽo, đừng lên, cẩn thận đông lạnh.”
“Sao lại tới lúc này!” Kỷ Thanh Y thấp giọng nói: “Ta không có việc gì, chỉ là biết được Hoàng Thượng đột phát bệnh tật, muốn dặn dò chàng một câu, chàng sợ ta lo lắng, trực tiếp truyền tin hồi âm là được, sao chính mình lại chạy tới.”
Sau khi Hoàng Thượng bị bệnh, Từ Lệnh Sâm một tấc cũng không rời canh giữ trước giường, cũng không biết Kỷ Thanh Y truyền tin cho hắn.
Nghe Kỷ Thanh Y nói, trong lòng hắn ấm áp, cảm giác nàng giống như tiểu thê tử của hắn, lo lắng hắn nhớ hắn.
“Y Y.” Từ Lệnh Sâm duỗi tay, ôm cả nàng và chăn vào lòng ngực.
Kỷ Thanh Y lại nhạy cảm phát giác cảm xúc hắn có chút không đúng, không nhịn được hỏi: “Có phải chàng không thu được ta truyền tin không? Đến tột cùng Hoàng Thượng như thế nào?”
“Thật không tốt.” Tuy Từ Lệnh Sâm đè thấp giọng, Kỷ Thanh Y vẫn nghe ra trong giọng hắn nghiêm nghị: “Các thái y bó tay không có biện pháp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bắt đầu từ ngày mai sẽ do Thái Tử giám quốc.
May mà lúc Hoàng Thượng ý thức thanh tỉnh, ta chủ động xin ra trận đi tìm Thanh Long đạo trưởng, hắn đã đáp ứng.”
Quả nhiên bị nàng đoán trúng, trong lòng Kỷ Thanh Y căng thẳng: “Vậy khi nào chàng đi?”
“Lập tức liền đi.” Từ Lệnh Sâm dán lỗ tai nàng nói: “Y Y, nàng nghe ta nói, ở biệt viện lúc trước làm xe lăn, nhĩ phòng bên phải phòng ngủ của chính viện có một thông đạo ngầm, nếu…… ta nói là nếu lúc ta rời đi, Hoàng Thượng tấn thiên, nàng hãy nghĩ cách mang theo Thanh Thái trốn đến nơi đó.
Ta không mang Trịnh Tắc theo, hắn lưu lại kinh thành tiếp ứng nàng.”
Kỷ Thanh Y nghe hắn giống như công đạo hậu sự, tức khắc trong lòng đau xót, ôm đồm tay hắn: “Không được, Trịnh Tắc là hộ vệ bên cạnh chàng, chàng nhất định phải mang theo.”
“Nàng nghe ta.” Từ Lệnh Sâm hôn hôn mặt nàng nói: “Ngoan, nếu ta có thể thuận lợi tìm được Thanh Long đạo trưởng, chúng ta không cần sợ gì cả.
Nếu Hoàng Thượng…… chờ không kịp, đi trước, vậy nàng theo Trịnh Tắc rời kinh thành đi Sơn Tây, phụ vương mẫu phi ta ở Sơn Tây, ta sẽ đi Sơn Tây hội hợp với nàng.
Nàng phải ngoan, nàng an toàn, ta mới có thể yên tâm.”
Kỷ Thanh Y nghĩ bọn họ vừa mới bên nhau không bao lâu đã phải tách ra, tiền đồ chưa biết, một lòng đau như kim đâm, nhưng nàng biết trước mắt không phải lúc khổ sở, chỉ chịu đựng đau gật đầu: “Từ Lệnh Sâm, chàng nhất định phải nhanh chóng trở về.”
Từ Lệnh Sâm nghe giọng nàng mang theo nghẹn ngào, trong lòng cũng khó chịu lợi hại.
Làm sao hắn không nghĩ ngày ngày đêm đêm ở bên nàng chứ.
Vốn tưởng rằng hoàng đế không có việc nhanh như vậy, ai biết đột nhiên đã xảy ra biến cố?
Đều do hắn quá mức tự phụ!
“Nàng yên tâm, trước đó vì trị chân cho Thanh Thái, ta vẫn luôn phái người hỏi thăm hành tung Thanh Long đạo trưởng, hiện giờ đã tìm được người, ta chỉ cần đi mời người đến là được, nhất định không có việc gì.”
Hắn cố ý thả nhẹ giọng điệu lại mau, hôn “Chụt” trên mặt nàng: “Nàng ngoan ngoãn, ta nhất định trở về sớm.
Vừa rồi ta nói những cái đó, chẳng qua là đề phòng lỡ như thôi, chẳng lẽ nàng đã quên sao, Hoàng Thượng không nên tấn thiên lúc này.”
Kỷ Thanh Y ngẫm lại thật như thế, lại không biết Từ Lệnh Sâm có phải cố ý nói như vậy để nàng an tâm hay không, nhưng hắn lập tức phải đi, nàng cũng không thể liên lụy hắn, làm hắn quan tâm.
“Chàng đi đi, ta không sao, ta chờ chàng trở về.” Nói xong chủ động hôn hắn.
Từ Lệnh Sâm càng thêm lưu luyến, dùng sức ôm nàng, lại biết cần thiết phải đi, làm nàng nằm xuống, thay nàng dịch góc chăn, nhẫn tâm đi ra cửa sổ, nghiêng người hoàn toàn đi vào bóng đêm nồng đậm.
Qua mấy ngày, Hàn phu nhân đột nhiên hẹn thái phu nhân cùng đi chùa Đàm Thác cầu phúc cho hoàng đế.
Thái phu nhân cố ý hỏi Trần Văn Việt nghỉ phép ngày nào, sau đó kêu Trần Văn Việt cùng đi.
Kỷ Thanh Y và Trần Bảo Linh