Thật khéo tới buổi chiều, có người chỗ nhị môn tới kêu Thải Tâm, nói nương nàng tới.
Thải Tâm vừa mừng vừa sợ, từ khi nàng vào Hầu phủ, đều là mỗi hai tháng nghỉ ngơi một lần nàng mới có thể trở về thăm người nhà, đây là lần đầu nương tới thăm nàng.
Kỷ Thanh Y tự nhiên cho nàng đi, còn làm nàng mời nương nàng vào, nhìn xem phòng nàng ở, hoặc là mang nương nàng đi dạo trong vườn, sau khi trở về nhắc tới với người trong thôn trang trên mặt cũng có ánh sáng.
Thải Tâm liên tục nói lời cảm tạ Kỷ Thanh Y, cười hì hì đi đón nương nàng tiến vào.
Tuệ Tâm bưng một mâm đậu phụ vàng, một mâm đậu ve cuốn cho Kỷ Thanh Y lót bụng.
Kỷ Thanh Y nhìn, liền nói: “Gói lại, đưa đi cho Thải Tâm, làm nương nàng mang về cho đệ đệ muội muội nàng ăn.”
Tuệ Tâm tìm hai hộp đóng lại, cười nói: “Là nô tỳ đưa qua, hay là tự tiểu thư đưa đi?”
Thải Tâm trung thành và tận tâm với nàng, những năm gần đây vẫn luôn hầu hạ nàng, đây chính là lần đầu nương Thải Tâm vào phủ, nàng làm tiểu thư tự mình đi, trên mặt Thải Tâm cũng có thể diện.
Hơn nữa một nhà Thải Tâm đều ở thôn trang, có lẽ nàng có thể nghe được chuyện của trang đầu Vương Lục.
Nếu Vương Lục dám đánh chết ngự sử, có thể thấy được là người cả gan làm loạn, chỉ sợ ngày thường cũng làm ác không ít.
Nếu thật nghe được tin tức hữu dụng, nói không chừng có thể mượn cơ hội đuổi Vương Lục đi, hóa giải nguy cơ đời trước.
Kỷ Thanh Y quyết định tự mình đi, liền làm Tuệ Tâm cầm điểm tâm, lại lấy năm lượng bạc, vài món quần áo cũ bao lại mang theo.
Thải Tâm ở sương phòng mặt sau chính phòng của Kỷ Thanh Y, Kỷ Thanh Y và Tuệ Tâm vừa mới tới cửa, liền nghe được tiếng Thải Tâm vừa do dự vừa khó xử: “…… Nương, nương đừng vội, làm con ngẫm lại……”
Nương Thải Tâm thở dài một tiếng: “Con à, con vào phủ, không biết trong nhà khổ sở, nếu con giúp trong nhà làm được chuyện này, người trong toàn bộ thôn trang chúng ta đều cảm tạ con.”
“Năm trước đại hạn, lương thực mất mùa, nếu nộp lên đầy đủ thuế ruộng, năm nay chúng ta đều phải đói bụng cả năm.
Vương trang đầu thúc giục rất gấp, nói không có tiền thì giao lương, nếu không năm nay sẽ không cho chúng ta thuê đất trồng trọt.
Này không phải buộc chúng ta đi chết sao?”
“Biểu tiểu thư là hồng nhân trước mặt thái phu nhân, con cầu xin biểu tiểu thư, nhờ nàng nói với thái phu nhân, có thể giảm miễn tiền thuê năm trước hay không? Cho dù không thể giảm miễn, có thể khất một năm cũng được, chờ thu lương thực năm nay sẽ nộp bù.
Con à, có tiền lương con làm việc trong phủ, nhà chúng ta có thể chịu đựng, nhưng thúc thẩm con, nhà bọn họ làm sao bây giờ?”
Kỷ Thanh Y ở cửa nghe, trong lòng không nhịn được vui vẻ.
Nàng nhớ rõ lần trước nàng và Việt biểu ca gặp Vương Lục, đó là hắn vào phủ cầu thái phu nhân giảm miễn tiền thuê ruộng, lúc ấy bởi vì Lê Nguyệt Trừng mang thai, thái phu nhân tâm tình tốt, đã đồng ý thỉnh cầu của hắn.
Xem ra Vương Lục bằng mặt không bằng lòng, tất nhiên là lén trong phủ cưỡng bức tá điền giao tiền thuê, sau đó chiếm làm của riêng.
Nàng đang lo không có cơ hội cảnh báo thái phu nhân, thật khéo Vương Lục liền đưa một nhược điểm tới.
“Thải Tâm, nương tỷ thỉnh cầu cũng không quá mức.” Kỷ Thanh Y đi nhanh vào phòng Thải Tâm, nương Thải Tâm rất kinh hoảng, vội quỳ xuống dập đầu với Kỷ Thanh Y.
Kỷ Thanh Y làm Thải Tâm đỡ nàng lên, ôn hòa nói: “Vừa rồi thẩm nói, ta đều nghe được, năm trước đại hạn, các nhà đều giảm miễn địa tô, không đạo lý nhà chúng ta không giảm.
Thẩm yên tâm, ta nhất định nói với thái phu nhân.”
Nương Thải Tâm kích động vô cùng, bắt lấy tay Kỷ Thanh Y, nói thẳng: “Tiểu thư thật tốt, người trong toàn bộ thôn trang chúng ta đều cảm kích ngài.”
Thải Tâm kéo tay nương nàng, mặt đỏ bừng bồi tội với Kỷ Thanh Y: “Tiểu thư, nương nô tỳ người nhà quê kiến thức nông cạn, không có ý dọa ngài.”
Kỷ Thanh Y cũng không trách móc, vẫn tươi cười đầy mặt, lại đưa đồ vật cho nương Thải Tâm, làm nàng có rảnh nhiều vào phủ thăm hỏi, hứa hẹn nhất định làm tốt chuyện được nhờ, lúc này nương Thải Tâm mới mang ơn đội nghĩa mà đi.
Thải Tâm tiễn nương nàng trở về, vẻ mặt áy náy: “Tiểu thư, nếu thái phu nhân biết ngài nhúng tay chuyện của ngoại viện, làm sao bây giờ?”
Kỷ Thanh Y biết nàng trung tâm với chính mình, thông cảm chính mình tình cảnh, lôi kéo tay nàng nói: “Tỷ đừng lo lắng, ta tự nhiên sẽ không lỗ mãng hấp tấp nói với thái phu nhân, tất nhiên sẽ nghĩ một biện pháp vạn toàn giải quyết chuyện này.”
Khóe miệng Thải Tâm hấp hấp, bắt lấy tay Kỷ Thanh Y đỏ hốc mắt.
Kỷ Thanh Y sờ sờ mặt nàng, than một câu nha đầu ngốc.
Chuyện này nàng xác thực không thể ra mặt, vậy chỉ có thể tìm Việt biểu ca.
Nhưng nếu Việt biểu ca biết chuyện này, tất nhiên sẽ hung hăng răn dạy Vương Lục.
Vương Lục xảo trá, khóc lóc thảm thiết quỳ xuống đất xin tha, nói không chừng Việt biểu ca sẽ nhất thời mềm lòng tha hắn một lần.
Dù sao Vương Lục là chồng của nhũ mẫu Trần Văn Cẩm, cho dù vì mặt mũi Trần Văn Cẩm, Việt biểu ca cũng sẽ không làm gì hắn.
Nếu có thể vạch trần chuyện này đến trước mặt ngoại tổ mẫu thì tốt rồi.
Không đợi Kỷ Thanh Y nghĩ ra chủ ý, thái phu nhân đã ngã bệnh.
Ngày thường thân thể Thái phu nhân rất khoẻ mạnh, đột nhiên không hề dấu hiệu bị bệnh, toàn