Sủng Thê Làm Vinh


Từ Lệnh Sâm, sao Từ Lệnh Sâm lại tới?
Nàng không thể tin được, mãi đến khi Từ Lệnh Sâm đẩy thật mạnh Vương Lục mặt mũi bầm dập đến trước mặt mọi người, nàng mới tin tưởng đây không phải nằm mơ, là Từ Lệnh Sâm thật sự tới.

Hắn đã trở lại, có phải chuyến này thực thuận lợi không!
Thái phu nhân cũng khiếp sợ không thôi, trước tiên hành lễ với Từ Lệnh Sâm, sau đó hỏi: “Hầu ngự sử, đến tột cùng là chuyện như thế nào?”
“Sao lại thế này!” Hầu ngự sử cười lạnh: “Tên điêu nô này say rượu vô cớ ẩu đả ta, may mắn Ninh Vương thế tử đi ngang qua, đã cứu ta, nếu không bổn ngự sử nào còn mạng đứng đây biện giải với thái phu nhân.”
Thái phu nhân thấy là Vương Lục, trong lòng vừa động, giận dữ nói: “Thì ra là người này! Không dối gạt điện hạ và Hầu ngự sử, tên điêu nô này lừa trên gạt dưới, ở điền trang tác oai tác phúc, cưỡng bức tá điền giao tiền thuê ruộng, đủ loại hành vi độc ác, không phải trường hợp cá biệt.

Hôm nay vừa lúc bị ta gặp được, ta đang muốn sai người trói hắn đến xử lý, không ngờ hắn phát rồ như thế, ngay cả mệnh quan triều đình cũng dám ẩu đả, thật sự đáng giận! Ta lập tức giao điêu nô này cho Thuận Thiên Phủ xử lý.”
Hầu ngự sử thấy thái phu nhân phủi sạch mọi chuyện không còn một mảnh, tự nhiên không tin, lập tức cả giận nói: “Thái phu nhân, việc này không khỏi quá trùng hợp chút.”
“Nhưng thật sự chỉ là trùng hợp.” Thái phu nhân nói: “Ta cũng vừa đến điền trang hôm nay, vừa rồi nghe các tá điền tố khổ mới biết được việc làm độc ác của điêu nô này, tức phụ của hắn là nhũ mẫu của cháu trai thứ hai nhà ta.

Bởi vì cháu ta hiện giờ đã lớn nên an trí phu thê bọn họ ở điền trang, không ngờ bọn họ lại thương thiên hại lí, Hầu phủ chúng ta thật sự không thể dung ác nô lén qua mặt chủ như vậy.”
Thái phu nhân quát: “Người đâu, trói điêu nô này và Vương thị lại, sáng mai đưa đến Thuận Thiên Phủ đi, trước có lén chủ làm trộm, sau có ẩu đả mệnh quan triều đình, loại ác nô này, thiên lý khó dung.”
Cơn giận của Hầu ngự sử còn sót lại khó tiêu, hừ lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ thái phu nhân cho rằng như thế có thể triệt tiêu tội danh túng nô hành hung sao?”
“Việc này thật là ta trị gia không nghiêm, làm ngự sử bị ủy khuất.” Thái phu nhân tư thái phi thường thấp: “Ngự sử muốn như thế nào mới có thể nguôi giận, cứ việc nói, ta tất nhiên làm được.”
Từ Lệnh Sâm đi lên trước nói: “Lần này Hầu ngự sử bị ủy khuất, chính là họa do hạ nhân, ngự sử đại nhân có đại lượng, sao lại bắt lấy việc nhỏ này không bỏ.

Thái phu nhân nói thế, giống như ngự sử cố ý ăn vạ Bình Dương Hầu phủ vậy.”
Hắn oán trách nói: “Thái phu nhân cũng quá coi thường Hầu ngự sử? Chẳng lẽ hắn còn có thể lừa bịp tống tiền Bình Dương Hầu phủ hay sao.”
Làm sao thái phu nhân nghe không hiểu Ninh Vương thế tử là muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, lập tức tiếp câu chuyện: “Là ta nghĩ sai, Hầu ngự sử là mệnh quan triều đình, tự nhiên sẽ không lừa bịp tống tiền giống những kẻ sa cơ thất thế, nhưng dù sao việc này là chúng ta ước thúc hạ nhân không tốt mới làm ngự sử bị thương, vết thương nhìn còn không nhẹ, thực sự phải thỉnh thái y chẩn trị.”
“Đỗ ma ma, đi lấy năm trăm lượng bạc giao cho Hầu ngự sử làm tiền thuốc men, lại lấy hai cây nhân sâm tặng cho Hầu ngự sử bồi bổ thân mình.”
“Không cần!” Hầu ngự sử xua tay, mặt đen như đáy nồi: “Bổn ngự sử cũng không vô cớ lấy tiền tài của người khác, thái phu nhân không nên ép bản quan phá giới.”
Có người yêu tiền, có người thích danh tiếng.

Hầu ngự sử không yêu tiền, vừa lúc là loại người quý trọng thanh danh như mạng, thái phu nhân chính là biết cho nên mới cố ý nói như vậy.

“Vậy làm sao được?” Thái phu nhân vẻ mặt áy náy: “Dù sao là hạ nhân nhà ta đánh ngự sử, ngự sử không nhận tiền thuốc men ta cũng không miễn cưỡng, vậy thế này nhé, do ta làm chủ, mời ngự sử uống rượu, đến lúc đó làm Hầu gia nhà ta tự mình kính rượu ngự sử nhận lỗi.”
Hầu ngự sử càng không muốn: “Thái phu nhân không cần nói nữa, tiền thuốc men không cần,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui