Sủng Thê Làm Vinh


“Đừng khóc, đừng khóc.” Thái phu nhân lôi kéo tay nàng cười ha ha: “Con tiến cung không bao lâu, Ninh Vương thế tử điện hạ mang Thanh Long đạo trưởng đến đây xem chân cho Thanh Thái, hiện giờ Thanh Long đạo trưởng ở lại Ninh Vương phủ, cách năm ngày, Thanh Thái lại đi Ninh Vương phủ một lần, làm Thanh Long đạo trưởng châm cứu cho hắn.”
Lúc ấy bà chính là hoảng sợ.

Tuy lúc trước Hoằng Nhẫn đại sư nói chân Thanh thái có một đường sinh cơ đó là Thanh Long đạo trưởng, nhưng bà nghĩ cũng không dám nghĩ.

Thanh Long đạo trưởng là phương ngoại nhân sĩ, đừng nói bọn họ mời không nổi, đó là hoàng đế phái người mời, đều không nhất định có thể mời được.

Không nghĩ tới Ninh Vương thế tử không chỉ mời Thanh Long đạo trưởng, thế nhưng còn làm ông ấy đáp ứng xem chân cho Thanh Thái.

Tuy Bình Dương Hầu phủ đã quy phục Ninh Vương thế tử, nhưng thái phu nhân không cho rằng Ninh Vương thế tử chỉ vì vậy mà mời Thanh Long đạo trưởng giúp Bình Dương Hầu phủ.

Ninh Vương thế tử thực xem trọng tỷ đệ Kỷ Thanh Y, ít nhất xem trọng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bà.

Trước mắt hoàng đế sủng tín Ninh Vương thế tử, có nhiều bất mãn với Thái Tử, đặc biệt sau khi Ninh Vương thế tử tìm Thanh Long đạo trưởng cứu mạng cho hoàng đế, hoàng đế càng nể trọng Ninh Vương thế tử.

Dựa theo tình thế phát triển, cũng không phải không có khả năng phế Thái Tử, lập Ninh Vương thế tử.

Nếu thực sự có một ngày như vậy, tỷ đệ Kỷ Thanh Y là trợ lực lớn của Bình Dương Hầu phủ.

Trong lòng Thái phu nhân tràn đầy tính toán, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Thanh Y tràn ngập từ ái.

“Thì ra là như vậy.” Kỷ Thanh Y lau nước mắt, trong lòng dâng lên cuồn cuộn cảm động.

Nàng người ở trong cung, nhưng vẫn nhớ thương chân Thanh Thái, nếu lúc này không thể tranh thủ mời Thanh Long đạo trưởng, chỉ sợ về sau cơ hội càng ít.

Tuy Từ Lệnh Sâm đáp ứng sẽ giúp nàng, nhưng nàng cho rằng hắn chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới hắn không tiếng động thật sự làm xong.

Giống như trước nay không có chuyện gì là hắn thuận miệng nói.

Mặc kệ khó cỡ nào, chẳng sợ nàng chỉ thuận miệng nói, Từ Lệnh Sâm đều sẽ để trong lòng, cũng làm được vì nàng.

Trên đời này, ngoại trừ Từ Lệnh Sâm, sẽ không còn người nào khác tốt với nàng như thế.

Trần Bảo Linh hồng vành mắt đánh lên vai Kỷ Thanh Y một quyền: “Muội vừa đi chính là lâu như vậy, ngay cả một tin cũng không truyền về, thật là không lương tâm.”
“Bảo Linh.” Kỷ Thanh Y buông Thanh Thái, ôm Trần Bảo Linh: “Là muội không tốt, làm tỷ lo lắng, về sau muội không bao giờ như thế nữa.”
Trần Bảo Linh hít hít mũi, giữ chặt tay nàng: “Chẳng lẽ sau này muội còn vào cung sao?”
Kỷ Thanh Y thấy vẻ mặt nàng khẩn trương, vội nói: “Chắc là sẽ không.”
Thái phu nhân lại hỏi: “Sao thế này, không phải con đã bái Khương cô cô làm thầy sao? Sao đột nhiên đã trở về? Lại nói không cần tiến cung?”
Chẳng lẽ ở trong cung gây họa sao?
“Không phải, ngoại tổ mẫu.” Kỷ Thanh Y thấy sắc mặt thái phu nhân không tốt, biết bà suy nghĩ nhiều, vội giải thích: “Là Khương cô cô tới tuổi ra cung, muốn tìm người tiếp nhận vị trí của bà ở Càn Thanh cung, bà biết chân cẳng Thanh Thái không có phương tiện, sợ lòng con vướng bận trong nhà, không thể chuyên tâm lưu lại ngự tiền, cho nên cho con trở về.”
Lúc này Thái phu nhân mới thở dài nhẹ nhõm, hỏi nàng chuyện ở trong cung.

Kỷ Thanh Y báo cho thái phu nhân từ đầu đến cuối chuyện trong cung, chỉ lược qua không đề cập tới Đào Bích Chi, đương nhiên cũng không nói hoa lan kia là hoa của hoàng đế.

Thái phu nhân biết nàng cắm hoa được hoàng đế khích lệ, lập tức khen nàng một phen.

Trần Bảo Linh hỉ khí dương dương nói: “Tỷ liền biết muội lợi hại.”
Đang nói chuyện, Đỗ ma ma đột nhiên tới báo: “Thái phu nhân, trong cung có nội thị tới, làm biểu tiểu thư tiếp chỉ.”
Vẻ mặt mọi người cực khó hiểu, sôi nổi nhìn về phía Kỷ Thanh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui