Hôn kỳ của Trần Bảo Linh định ở hai mươi tám tháng tám.
Công chúa phủ mời bà mối là Vệ Quốc công phu nhân, Bình Dương Hầu phủ mời bà mối là cháu gái nhà mẹ đẻ của thái phu nhân Ngô thị, trượng phu chính là hiện giờ Hộ Bộ thị lang.
Lần gần nhất Bình Dương Hầu phủ gả con gái vẫn là mười mấy năm trước, Trần Bảo Linh gả lại là công chúa phủ, cho nên toàn bộ Bình Dương Hầu phủ đều phá lệ coi trọng.
Tiến vào tám tháng, Trần gia bắt đầu công việc lu bù, ngay cả trung thu cũng phá lệ vội vàng.
Người khác bận như thế nào cũng không liên quan đến Trần Bảo Linh, trước đó thời tiết nóng, nàng chỉ ở nhà không ra khỏi cửa, thật vất vả thời tiết mát chút, nàng liền muốn đi ra ngoài.
Lập tức phải làm tân nương, lúc này còn chạy ra ngoài, nếu bị người thấy được chẳng phải là chê cười.
Trần Bảo Linh thật ra không sao cả: “Ai nha, Thanh Y, muội rõ ràng nhỏ hơn tỷ, sao lại quản tay quản chân y như mấy bà già vậy!”
Kỷ Thanh Y thấy mặt nàng kéo thật dài, không hề tự giác bản thân sắp là cô dâu mới, càng không sầu lo về tương lai, chỉ nghĩ chơi, vừa hâm mộ vừa lo lắng: “Tỷ ra ngoài chơi không quan trọng, nếu bị người nhìn thấy, người khác đâu chỉ cười tỷ, ngay cả Cố Hướng Minh trên mặt cũng khó coi.
Nếu truyền tới tai Thọ Xuân trưởng công chúa, sợ sẽ càng không tốt.”
Trần Bảo Linh nghĩ nghĩ, mặt nghiêm túc nói: “Thanh Y, Thọ Xuân trưởng công chúa không thích tỷ thì sao?”
Kỷ Thanh Y cũng lo lắng chuyện này.
Tuy Thọ Xuân trưởng công chúa bình dị gần gũi, nhưng không chịu nổi trước kia nàng và Nam Khang quận chúa có khập khiễng.
Nhưng nếu nàng đồng ý Cố Hướng Minh cưới Trần Bảo Linh, hoặc là trong lòng phi thường cường đại, làm lơ Nam Khang quận chúa tồn tại; hoặc là đau lòng Cố Hướng Minh, không thể không thỏa hiệp.
Mặc kệ là loại nào, sau khi Trần Bảo Linh thành thân đều cần thiết dựa vào chính mình đả động Thọ Xuân trưởng công chúa mới được, nếu không cuộc sống sau này chỉ sợ không tốt, dù sao mẹ chồng nàng dâu sẽ ở chung vài chục năm.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Kỷ Thanh Y tuyệt đối sẽ không hắt nước lạnh trước khi Trần Bảo Linh thành thân: “Tỷ đừng lo lắng, nếu Thọ Xuân trưởng công chúa không thích tỷ, sao lại đồng ý Cố Hướng Minh tới cửa cầu hôn chứ? Tỷ nhìn lại tam môi lục sính, cái nào cũng phân lượng mười phần, thuyết minh công chúa phủ vẫn rất coi trọng việc hôn nhân này.
Tỷ chỉ cần ở nhà, chờ gả qua là được rồi.
Chẳng lẽ công chúa không thích tỷ, tỷ liền không gả sao?”
“Đương nhiên không phải.” Trần Bảo Linh đỏ mặt: “Tỷ nhất định phải gả cho Cố Hướng Minh, mặc kệ ai ngăn trở cũng vô dụng.
Nếu Thọ Xuân trưởng công chúa tốt với tỷ thì không nói làm gì, nếu nàng đối xử với tỷ không tốt, tỷ…… tỷ liền bắt Cố Hướng Minh ra phủ ở riêng!”
Kỷ Thanh Y kinh ngạc, sau đó liền cười: “Tỷ có thể nghĩ như vậy thực tốt, chỉ cần Cố Hướng Minh tốt với tỷ, mặt khác đều không quan trọng.”
Hai người đang nói chuyện, có nha hoàn thông báo Nam Khang quận chúa đang đến bên này.
Từ trước đến nay Nam Khang quận chúa xem Kỷ Thanh Y không vừa mắt, Kỷ Thanh Y nghe xong liền nói: “Muội đi về trước, tỷ trò chuyện với quận chúa đi, nếu thời gian còn sớm thì đi tìm muội, chúng ta mang Thanh Thái đến hoa viên chơi đánh đu.”
“Được.” Trần Bảo Linh nói: “Muội phải đợi tỷ, không được mang Thanh Thái đi chơi không đợi tỷ đó.”
Kỷ Thanh Y cười cười: “Yên tâm đi, nhất định chờ tỷ.”
Ở cửa gặp được Nam Khang quận chúa, Kỷ Thanh Y uốn gối hành lễ với nàng.
Nam Khang quận chúa nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi.”
Kỷ Thanh Y ngẩng đầu nhìn Nam Khang quận chúa, khiếp sợ.
Nam Khang quận chúa không thích nàng, cho nên nàng cũng tận lực không đến gần Nam Khang quận chúa, có thể không thấy mặt liền không thấy mặt, tính tính ngày, cũng có mấy tháng chưa gặp được.
Nam Khang quận chúa vốn là một phụ nhân trắng nõn đẫy đà, nhưng hôm nay gặp lại, nàng gầy thật nhiều, sắc mặt phát vàng, hai mắt cũng không có tinh thần, giống như bệnh nặng một hồi.
Nàng khí sắc không tốt, cũng không trang điểm, càng thêm có vẻ tinh thần kém, đợi lát nữa Bảo Linh thấy tất nhiên trong lòng khó chịu.
Kỷ Thanh Y lắc đầu, đi tìm Thanh Thái.
Nam Khang quận chúa