Ngô thị nghe vậy, lập tức từ ghế trên đứng lên.
Thái phu nhân mời nàng làm mai, hoàn toàn giao mọi chuyện cho nàng, ra chuyện như vậy là bà mối như nàng thất trách.
Lỡ như Vệ Quốc công phủ cho rằng Bình Dương Hầu phủ cố ý làm bộ làm tịch bắt bẻ, giáp mặt một bộ quay lưng một bộ, bởi vậy có ý kiến với Trần Bảo Linh liền không tốt.
Nàng đang muốn mở miệng, thái phu nhân lại giành nói chuyện trước: “Thông gia bá mẫu yên tâm, thật sự không có chuyện như vậy, quý phủ an bài tất cả đều rất tốt, chúng ta không có gì không vui.
Hôn phòng nên như thế nào thì cứ như thế nấy, chúng ta tuyệt đối không bắt bẻ.”
Không trách thái phu nhân nói như vậy, không phải không có việc hôn nhân mắt thấy sắp thành, nhưng vì hai nhà không thể đồng ý các phương diện lễ hỏi, phong tục đón dâu,… mà thất bại.
“Tất nhiên là truyền sai lời rồi.” Ngô thị cũng nói tiếp: “Thông gia bá mẫu, chúng ta đều làm bà mai, ta quả quyết sẽ không làm ra chuyện này.
Không biết ma ma truyền lời là ai, là ma ma hôm nay đi cùng chúng ta sao?”
Vệ Quốc công phu nhân thấy thái phu nhân và Ngô thị đều một mực chắc chắn nói không có, xem biểu tình hai người cũng không giống ngụy trang, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tưởng tượng đến Bình Dương Hầu phủ còn có một vị Nam Khang quận chúa, trong lòng cũng đoán được bảy tám phần.
“Là ma ma cùng đi với Ngô phu nhân, mặc áo màu nâu đỏ, người khác đều gọi bà ta là Chu ma ma.
Lúc ấy người trong phủ đi không bao lâu, Chu ma ma trở lại lần nữa, nói muốn đổi sân.”
Người khác còn đỡ, thái phu nhân nghe xong, đáy mắt hiện lên một tia sáng lạnh, nhưng trên mặt vẫn chưa biểu hiện ra, chỉ cười nói: “Đích xác là ma ma nhà chúng ta, bà ta là ra vẻ thông minh, tự chủ trương, làm phu nhân trách móc.”
Vệ Quốc công phu nhân đạm nhiên cười: “Nếu là hiểu lầm, nói rõ là được, nghĩ đến thật là ma ma tự chủ trương truyền sai lời.
Cũng là ta quá khẩn trương, nghe tiếng gió tưởng trời mưa, vội vội vàng vàng chạy tới, thái phu nhân là trưởng bối, đừng chê cười ta.”
Thái phu nhân nghe xong, trên mặt nóng lên.
Bà không ước thúc tốt hạ nhân, Vệ Quốc công phu nhân xem trọng việc hôn nhân này, tự mình chạy một chuyến, ngược lại nói bà đừng chê cười.
Trách không được Thọ Xuân trưởng công chúa và Vệ Quốc công phu nhân làm chị em dâu mười mấy năm chưa bao giờ cãi nhau, không nhiều người có thể so với Vệ Quốc công phu nhân dày rộng hàm dưỡng.
“Thông gia bá mẫu sao lại nói thế, ai không biết phu nhân là hiền thê nổi danh, ngay cả đại tiểu thư quý phủ cũng là tài đức vẹn toàn thục viện, Bảo Linh không hiểu chuyện, về sau vào Cố gia, còn cần thông gia bá mẫu đề điểm nàng nhiều hơn.”
Vệ Quốc công phu nhân cười nói: “Thái phu nhân khách khí, Bảo Linh vào nhà của chúng ta, chính là người Cố gia, ta tất nhiên thương nàng như con gái ruột.
Đừng nói là ta, chỗ công chúa ta cũng có thể bảo đảm, nhất định làm Bảo Linh và Hướng Minh tốt tốt đẹp đẹp.”
Thái phu nhân vẫn luôn cười đến khi tiễn Vệ Quốc công phu nhân.
Ngô thị liền vẻ mặt tự trách: “Cô mẫu, đều là con thất trách, không chú ý có người lén trở lại.
May mắn Vệ Quốc công phu nhân tự mình tới cửa một chuyến, nếu không hai nhà vì vậy sinh hiềm khích, con chính là muôn lần chết cũng không thể thoái thác tội.”
“Không phải con sai, con lại không biết hết vú già trong nhà, con làm đã thực tốt.”
Thái phu nhân trầm mặt hỏi Đỗ ma ma: “Sao Chu ma ma lại đi theo?”
Đỗ ma ma cũng kêu khổ trong lòng: “Lúc chúng ta ra cửa, Chu ma ma cũng theo lên xe, nô tỳ hỏi, bà ta nói là ngài đồng ý, nô tỳ nghĩ thời gian cấp bách, không trở lại hỏi, đều là lỗi của nô tỳ.”
“Đích xác là lỗi của bà!” Thái phu nhân phẫn nộ quát: “Người khác không biết bà còn không biết Chu ma ma là mặt hàng gì sao? Ra chuyện lớn như vậy, cho dù không hủy thân, Vệ Quốc công phủ sẽ thấy Bình Dương Hầu phủ chúng ta thế nào! Lúc này ngoại trừ Bảo Linh, còn có thế tử phu nhân gả vào Quốc Công phủ, hai tức phụ cùng vào cửa, cho dù trưởng bối không nói, phía dưới hạ nhân tất nhiên cũng sẽ so sánh, bà làm Bảo Linh còn chưa vào cửa đã trở thành đầu đề câu chuyện!”
Nội trạch không phải gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông.
Ngay từ đầu Bình Dương Hầu phủ đã kém cỏi, về sau Bảo Linh cực có khả năng không dám ngẩng đầu trước mặt tẩu tử đồng thời vào cửa.
Giờ này khắc này, Đỗ ma ma cũng bất chấp mặt mũi quỳ trên mặt đất: “Thỉnh thái phu nhân trách phạt.”
Thái phu nhân trầm mặt như nước, đang muốn nói chuyện, lại bị người đánh gãy.
“Tổ mẫu!” Trần Bảo Linh từ sau bình phong vọt ra: “Ngài đừng phạt Đỗ ma ma, không phải lỗi của bà ấy, là con cho phép Chu ma ma đi Vệ Quốc công phủ, ngài muốn phạt thì phạt con đi.”
“Bảo Linh.” Kỷ Thanh Y lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng ôm Trần Bảo Linh kéo nàng ra sau bình phong: “Sao tỷ lại ra đây? Ngoại tổ mẫu sẽ xử lý việc này, tỷ mau vào đi.”
Cãi cọ ầm ĩ như vậy, không phải làm Ngô thị chế giễu sao?
“Thanh Y, muội đừng cản tỷ, tỷ biết chính mình đang làm gì.”
Trần Bảo Linh thẳng tắp quỳ gối trước mặt thái phu nhân: “Tổ mẫu, chuyện này là lỗi của con, một mình con làm một mình con chịu phạt, ngài đừng liên lụy người khác.”
Thái phu nhân tức giận, nhìn Trần Bảo Linh không nói gì.
Ngô thị lập tức phản ứng lại, lôi kéo Kỷ Thanh Y ra cửa, Đỗ ma ma cũng bò dậy lui ra.
Kỷ Thanh Y mời Ngô thị đi viện của nàng, Ngô thị vào sân liền nhìn thấy cúc hồng nở chính vượng, sau khi vào nhà thấy trên bàn trải khăn xanh ngọc, ghế trên thả đệm xanh ngọc cùng màu, trên bàn bày hoa tươi, bố trí thanh nhã lại không mất hoạt bát, không nhịn được âm thầm gật đầu.
Vị biểu tiểu thư này lớn