Một giây trước Kỷ Thanh Y còn dùng sức nhéo chính mình, giây tiếp theo liền ngã vào một ôm ấp rộng lớn ấm áp.
“Y Y.” Từ Lệnh Sâm dán mặt nàng, nhẹ giọng gọi tên nàng: “Nàng thế nào, có nặng lắm không?”
Trong giọng nói đau lòng nùng không hòa tan được.
Thần kinh Kỷ Thanh Y căng chặt lập tức thả lỏng lại.
Là Từ Lệnh Sâm, Từ Lệnh Sâm tới, không còn người nào có thể khi dễ nàng.
Nàng vặn vẹo thân mình, tìm một tư thế thoải mái dựa vào người hắn.
Từ Lệnh Sâm bước chân hơi dừng lại một lát mới tiếp tục đi phía trước.
Hắn thả nàng tới trên giường, bứt ra rời đi, Kỷ Thanh Y lại trảo một cái bắt được ống tay áo hắn: “Từ Lệnh Sâm, ta có chút nóng, chàng sai người mang nước lạnh tới cho ta.”
Trên mặt nàng hồng so với vừa rồi lui một ít, thân mình cũng thoải mái một ít, nhưng bởi vì không nhéo chính mình, cả người vẫn nóng nóng.
Từ Lệnh Sâm rót một ly nước cho nàng, Kỷ Thanh Y uống một ngụm, thế nhưng là ấm, không hiểu sao đột nhiên bực bội: “Ta nói muốn nước lạnh.”
Trong lòng nàng thật sự nóng quá.
Từ Lệnh Sâm thấy nàng kiều kiều khiếp khiếp như mèo cuộn tròn trên giường, đau lòng vô cùng: “Y Y, ngoan, thân mình nàng quá nóng, uống nước lạnh sẽ nghẹn nhiệt trong người, không tốt cho thân mình.”
Hơn nữa lại qua hai ngày, nguyệt sự của nàng sẽ tới, không thể uống lạnh.
Kỷ Thanh Y bắt lấy ống tay áo hắn, nhỏ giọng lầu bầu: “Nhưng mà ta thật sự rất khó chịu.”
“Ta biết.” Từ Lệnh Sâm ôm nàng vào lòng, hàm dược trong miệng đút cho nàng, lại cho nàng uống tí nước, nhìn nàng nuốt xuống giải dược, chậm rãi lâm vào giấc ngủ, mới dùng mặt dán dán trán nàng thử độ ấm trên người nàng.
Cuối cùng cũng hạ nhiệt.
Từ Lệnh Sâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, tay chân nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống, thả tay nàng lộ ra bên ngoài vào trong chăn.
Trên cánh tay tinh tế trắng nõn có từng đạo vết nhéo xanh tím nhìn ghê người, sắc mặt Từ Lệnh Sâm trầm xuống, trong mắt xẹt qua mưa rền gió dữ.
Hắn cúi đầu, hôn hôn khuôn mặt nàng, đi ra ngoài thấp giọng phân phó vài câu, mới đi vào, nhẹ nhàng đánh thức nàng.
Kỷ Thanh Y ngủ một giấc, vừa mở mắt thấy Từ Lệnh Sâm ở mép giường thủ nàng liền toét miệng cười: “Từ Lệnh Sâm, sao chàng đột nhiên đén đây? Xuất hiện kịp thời như vậy?”
Nghĩ đến chính mình vừa rồi xấu mặt, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Từ Lệnh Sâm sờ sờ mặt nàng: “Ta chỉ vô ý đi ngang qua, nhìn thấy xe ngựa Bình Dương Hầu phủ ở cửa, nên muốn chờ nàng cùng nhau trở về, không nghĩ thế nhưng nghe được Tuệ Tâm xin giúp đỡ.”
Làm sao khéo như vậy vừa vặn gặp, rõ ràng là Từ Lệnh Sâm bận xong cố ý tới chờ nàng, nếu không phải hắn tới, hôm nay nàng liền gặp phiền toái lớn.
“Không phải muốn ghế lô Lâu Ngoại Lâu phải đặt trước nửa tháng sao? Vừa rồi Tuệ Tâm thổi còi không bao lâu chàng đã xuất hiện, xem ra cũng không phải như vậy.”
“Nàng thật là nha đầu ngốc!” Từ Lệnh Sâm thấy nàng hoàn toàn khôi phục, sủng nịch nhéo nhéo mũi nàng: “Ta chính là Ninh Vương thế tử Từ Lệnh Sâm, tự nhiên không giống người khác.”
Kỷ Thanh Y chụp bay tay hắn, đột nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi, lập tức chuông cảnh báo xao vang: “Không được, ta phải lập tức trở về, nếu không tìm không thấy ta, không biết Mạnh Tĩnh Ngọc sẽ bôi nhọ ta như thế nào đâu.”
Từ Lệnh Sâm lại nắm tay nàng, đeo mũ có rèm cho nàng, nhẹ giọng nói: “Ta đã xử lý tốt, nàng yên tâm đi.”
Hắn nói nhẹ như nước chảy mây trôi, Kỷ Thanh Y lại căng thẳng trong lòng: “Chàng xử lý như thế nào, sẽ không phải là tự mình ra mặt chứ?”
Nơi đó còn có Mạnh Tĩnh Ngọc, sao Từ Lệnh Sâm có thể ra mặt? Nếu hắn ra mặt, hoàng đế sẽ nghĩ như thế nào?
“Đừng lo lắng, không có việc gì.” Từ Lệnh Sâm hôn hôn thái dương nàng, chính mình cũng mang lên mũ có rèm, cùng nàng ra cửa.
Kỷ Thanh Y trở lại Bình Dương Hầu phủ, thấy cửa dừng lại một chiếc xe ngựa, liền tò mò hỏi: “Trong nhà có khách tới sao?”
Gã sai vặt gác cổng cung kính nói: “Là Lữ gia biểu cô thái thái và biểu tiểu thư tới.”
Là cháu gái nhà mẹ đẻ thái phu nhân Ngô thị và con gái Lữ Bích Thành.
Kỷ Thanh Y nghĩ đến mấy ngày hôm trước nghe người ta nói thái phu nhân thực vừa lòng Lữ Bích Thành, phỏng chừng hai ngày này liền trao đổi