Sủng Thê Làm Vinh


Trao đổi thiếp canh viết sinh thần bát tự, việc hôn nhân này xem như định ra.

Nhưng trước mắt Bình Dương Hầu phủ xảy ra chuyện, ai cũng không biết về sau sẽ như thế nào.

Cho nên, Ngô thị hối hận, muốn hối hôn.

Kỷ Thanh Y có thể lý giải nàng yêu thương con gái, nhưng trong lòng cứ cảm thấy khó chịu, hôn sự của Việt biểu ca cũng quá gian nan.

Hơn nữa thái phu nhân sẽ đồng ý sao?
Nếu thái phu nhân không đồng ý, Ngô thị thật đúng là không có cách nào.

Cũng mặc kệ sau này Lữ Bích Thành có thể gả vào hay không, hiềm khích giữa thái phu nhân và Ngô thị là không thể tránh khỏi.

Kỷ Thanh Y nhìn thái phu nhân.

Thái phu nhân không nói một lời, chỉ gắt gao nhấp khóe miệng, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén trừng Ngô thị.

Ngay từ đầu Ngô thị còn dám đối diện với bà, chậm rãi liền có chút không chịu nổi, trên trán cũng toát mồ hôi.

Lữ Bích Thành ngồi trên ghế sắc mặt trắng bệch, hơi thở dồn dập, không nhịn được cầm thật chặt tay Ngô thị: “Nương……”
Tại sao lại như vậy?
Hôm nay nàng vui mừng tới đính hôn, thế nhưng gặp chuyện này!
Trong đầu hiện ra lúc Trần Văn Việt khóe miệng mỉm cười nhìn chằm chằm nàng, trực tiếp nóng cháy như vậy, tim nàng đập đều rối loạn.

Vốn tưởng rằng bọn họ có thể ở bên nhau, ai biết tạo hóa trêu người.

Chỉ đổ thừa bọn họ có duyên không phận.

Khóe mắt Lữ Bích Thành mang theo vài phần thủy quang, kỳ thật nàng luyến tiếc, nhưng lại không thể không buông tay.

Ngô thị liếc mắt nhìn Lữ Bích Thành một cái, toàn thân đột nhiên lại tràn ngập lực lượng.

Đều là nàng sai, thấy dòng dõi Bình Dương Hầu phủ cao, Trần Văn Việt tuấn tú lịch sự, liền động tâm tư kết thân.

Ai có thể nghĩ đến mới ngắn ngủn mấy ngày liền xảy ra chuyện như vậy?
Nàng chỉ có một đứa con gái này, tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn nàng nhảy hố lửa.

“Cô mẫu.” Ngô thị đột nhiên quỳ gối bên người thái phu nhân: “Không phải con nói không giữ lời muốn hối hôn, nhưng lúc này đang là lúc mấu chốt, ai cũng không thể đoán trước Trần gia sẽ xảy ra chuyện gì, ngài cần gì phải liên lụy thêm một người nữa?”
Ánh mắt Thái phu nhân như lưỡi đao lạnh băng: “Ngươi đoán chắc Bình Dương Hầu phủ ta sẽ vì vậy không gượng dậy nổi?”
Từ trước đến nay Ngô thị sợ người cô mẫu này, giờ phút này thái phu nhân tức giận, trong lòng nàng hoảng sợ, nhưng vì con gái Lữ Bích Thành cũng chỉ có thể cường chống: “Cô mẫu, ngài cũng là người làm mẫu thân……”
“Đủ rồi!” Thái phu nhân đột nhiên đánh gãy Ngô thị, trầm giọng nói: “Cho dù Bình Dương Hầu phủ ta xuống dốc, cũng tuyệt đối sẽ không làm chuyện miễn cưỡng người khác, việc hôn nhân này cứ việc từ bỏ.

Đỗ ma ma, trả thiếp canh của Lữ tiểu thư cho Lữ phu nhân.”
Bà thật tức giận, mới có thể kêu nàng Lữ phu nhân.

Thái phu nhân là thứ nữ Ngô gia, gả đến Bình Dương Hầu phủ từ cháu dâu một đường ngao thành thái phu nhân không biết chịu bao nhiêu khổ.

Thái phu nhân từng bước thăng chức, Ngô gia lại một năm một năm xuống dốc.

Ngô thị ngoan ngoãn, là bạn thân của Trần Uyển, con gái duy nhất của thái phu nhân, thường xuyên tới Bình Dương Hầu phủ chơi đùa, thái phu nhân cũng có vài phần thiệt tình yêu thương nàng, năm đó hôn sự của nàng vẫn là một tay thái phu nhân thúc đẩy.

Hôn sự của Trần Văn Việt và Lữ Bích Thành cũng không phải thái phu nhân chủ động nhắc tới, mà là Ngô thị chủ động đề nghị, không nghĩ tới Bình Dương Hầu phủ vừa mới xảy ra chuyện, Ngô thị liền muốn hối hôn, ngẫm lại thật khiến cho người ta cảm thấy cười chê.

“Lữ phu nhân, đây là thiếp canh của tiểu thư quý phủ, ngài cầm đi.” Đỗ ma ma lạnh lùng đưa tráp đựng thiếp canh cho Ngô thị.

Ngô thị như được đại xá: “Đa tạ cô mẫu, sau khi con trở về, nhất định nghĩ cách cứu viện.”
Nói, kéo Lữ Bích Thành rời đi vội vàng như chó nhà có tang.

“Thanh Y.” Thái phu nhân thấp giọng nói: “Con theo sau nhìn xem Cẩm Y Vệ có cho các nàng đi hay không, mặt khác, nhìn xem có mặt Triệu Phù không? Nếu có thì……”
Kỷ Thanh Y nghe âm biết nhã, vội tiếp nhận câu chuyện: “Ngoại tổ mẫu yên tâm, tốt xấu gì con và Triệu đại nhân từng gặp mặt một lần, nếu Triệu đại nhân tới, con tất nhiên sẽ tìm hiểu tin tức.”
Thái phu nhân nhìn chằm chằm Kỷ Thanh Y nói: “Đứa bé ngoan, hiện giờ ngoại tổ mẫu chỉ có thể dựa vào con.”
Trong lòng Kỷ Thanh Y lộn xộn, chẳng qua trên mặt duy trì trấn định thôi, nàng gật đầu, đuổi theo mẹ con Ngô thị.

Thấy Cẩm Y Vệ hỏi vài câu, đi ra cửa một lát lại trở về, sau đó liền cho đi.

Trong lòng Kỷ Thanh Y nhẹ nhõm.

Có thể thả Ngô thị mẹ con đi, thuyết minh vấn đề không nghiêm trọng lắm, hẳn là không tới trình độ tịch thu tài sản và giết cả nhà.

Cẩm Y Vệ kia trước tiên đi ra ngoài lại tiến vào, rõ ràng là có trưởng quan ở ngoài cửa, đi ra ngoài để xin chỉ thị.

Nói cách khác, nói không chừng Cẩm Y Vệ Trấn Phủ Triệu Phù thật sự tới.

Kỷ Thanh Y bước chân nhanh hơn đi tới cửa, hai Cẩm Y Vệ thủ vệ uy phong lẫm lẫm, đứng thẳng tắp như cái đinh, lạnh như băng sương, Tú Xuân đao bên hông nhìn khiến người phát lạnh.

Kỷ Thanh Y cách bọn họ vài bước xa, đã bị quát bảo ngưng lại: “Đứng lại!”
Lúc nói chuyện, một người trong đó còn ấn tay trên Tú Xuân đao.

Trong lòng Kỷ Thanh Y căng thẳng, nhanh chóng ngừng bước chân.

Nàng đứng một hồi, định định tâm thần mới nhẹ giọng hỏi: “Hai vị tổng kỳ, xin hỏi Triệu Trấn Phủ có tới không?”
Nghe nàng nhắc tới trưởng quan Triệu Phù, trên mặt hai người hơi chút thả lỏng, một người nói: “Trấn Phủ đại nhân không tới.”
“Đa tạ tổng kỳ nói cho biết.” Kỷ Thanh Y khó nén thất vọng, xoay người trở về sân của thái phu nhân, báo cho bà.

Thái phu nhân bóp cổ tay, ngồi ở ghế trên trầm mặc nửa ngày.

“Ngoại tổ mẫu, là con vô dụng!”
Kỷ Thanh Y áy náy là thiệt tình, nếu không qua được kiếp nạn này, chẳng phải Trần gia lại đi lên đường xưa sao? Có phải Việt biểu ca còn lên chiến trường ngộ hiểm không.

“Không phải lỗi của con.” giọng thái phu nhân trầm thấp: “Có lẽ là vận khí Trần gia như thế.”
Hai người lần thứ hai lâm vào trầm mặc, không khí trong nhà vô cùng áp lực.

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân trầm trọng lại không hỗn độn, thái phu nhân ngẩng đầu, nhanh chóng ngồi thẳng thân mình: “Thanh Y, đứng bên cạnh ta.”
Tiếng nói vừa dứt, người bên ngoài bước vào.

“Văn Việt!” Thái phu nhân chấn động, từ ghế trên đứng lên: “Sao con trở lại rồi? Con không sao chứ!”
Đầu tiên Kỷ Thanh Y cả kinh, tiếp theo chính là vui vẻ, Việt biểu ca đã trở lại, Việt biểu ca có thể vào, có phải lại lần nữa chứng minh lần này Trần gia phiền toái không lớn hay không.

Thái phu nhân và Kỷ Thanh Y giống nhau, đều tràn ngập mong đợi đối với sự xuất hiện của Trần Văn Việt.

“Tổ mẫu.” trên mặt Trần Văn Việt hiện lên một tia chật vật: “Con bị áp tải về, tạm thời không thể ra ngoài, nếu con không đoán sai, Văn Cẩm cũng sẽ thực mau bị đưa về.”
Thái phu nhân vốn thoáng thả lỏng lập tức lại khẩn trương: “Văn Việt, con nói với ta xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Trong mắt Trần Văn Việt che giấu không được thấp thỏm, hắn hít một hơi thật sâu, tiến lên một bước nâng cánh tay thái phu nhân: “Tổ mẫu, cha bị hạ chiếu ngục!”
“Cái


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui