Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Mộc Phỉ cùng Tưởng Vũ đi từ từ, thỉnh thoảng nàng dùng chân đá đá mấy cục đá nhỏ trên đường, hoặc là nhảy lên mấy cục đá, nhìn mấy cục đá lăn đi, khóe miệng cười như gió thu lướt nhẹ qua, nhàn nhạt, lành lạnh, mềm mại nhưng không bắt được.

Nhìn Mộc Phỉ mất tập trung, Tưởng Vũ rất kinh ngạc, nhìn mấy cục đá thật chướng mắt, tại nó mà Mộc Phỉ không quan tâm mình. Yên lặng thở dài một cái, nghĩ đến ý tưởng to lớn của hắn, chẳng lẽ tình yêu của mình đối với Mộc Phỉ chỉ có thể chôn giấu trong lòng thôi sao?

Hai người sóng vai đi, thỉnh thoảng nghe được âm thanh ôn hòa của Tưởng Vũ nói mấy câu chọc Mộc Phỉ cười, rơi vào trong mắt người khác lại biến thành một đôi bích nhân, rất xứng đôi. Tuy nam tử trẻ trung, nhưng lời nói cử chỉ ôn nhu lịch sự tao nhã, nhìn rất thuận mắt. Nữ tử bên cạnh mãnh khãnh gầy yếu, nhưng lộ ra một cỗ linh động, phong thái đặc biệt dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người nhìn.

“Mộc Phỉ kìa, ngươi và Tưởng Vũ đi đâu vậy?”

Thôn dân thấy bóng dáng của hai người, liền nổi lên tâm tư, con trai của thôn trưởng không có gì làm rãnh rỗi ở chung một chỗ với Mộc Phỉ, mấy năm nay thấy hắn rất để ý tới Mộc Phỉ, đoàn người cũng suy đoán có phải thôn trưởng nên chuẩn bị sính lễ cho con trai của mình không  nhỉ.

Cách rất gần, Mộc Phỉ thấy mẹ của Tưởng Nhứ Nhi, Tưởng Phàm Nhạn, vì nàng nhỏ hơn Tưởng đại nương một chút, nên về sau người ta đều gọi là Nhạn nhị nương. Nàng gả cho nam nhân thật thà chất phát trong thôn,Tưởng Tu Trúc, hai người dựa vào đan giỏ trúc cùng với các hàng thủ công mỹ nghệ bán lấy tiền, vì thông thạo trồng trọt, lúa nước lúa mì trong thôn rất nhiều, nên được xem là một nhà giàu có trong làng.

Nhưng lại sinh ra một Tưởng Nhứ Nhi làm thôn gà bay chó sủa, có thể nói, cha mẹ sinh con, trời sinh tính.

“Nhạn nhị nương, ta cùng Vũ ca ca đi ăn cơm ở đầu thôn, giờ đang đi dạo cho tiêu cơm.”

Mộc Phỉ cười ngọt ngào, thuận tiện lấy cùi chỏ đụng đụng cánh tay Tưởng Vũ, ý để cho hắn phối hợp với mình.

Không phải nàng không muốn nói mình mở cửa hàng, mà là trong thôn này, chuyện gà của nhà nào đẻ mấy trứng cũng có thể dùng tốc độ truyền ánh sáng lan ra, nói không chừng chuyện hôm nay nàng ngồi xe ngựa đã lan ra rồi, nhưng khiêm tốn luôn luôn có lợi, tránh cho rơi vào trong mắt người người khác lại nói nàng kiêu căng, không có mắt nhìn, không biết trời cao đất dày.


Tưởng Vũ liên tục gật đầu không ngừng, ôn hòa nói:

“Đúng như vậy, sáng sớm ta đi ngang qua nhà Phỉ nhi vừa lúc thấy nàng cũng đi ra, liền mời đi ăn cơm luôn.”

Mắt Nhạn nhị nương lóe lên, cười rất hòa hợp, trong lời nói mag theo chút dò xét:

“Ai nha, các ngươi đi bộ tiêu cơm hả, thật trùng hợp, nhà tiểu Vũ ở giữa thôn, có thể đi một khoảng xa nha.”

Cũng không biết hai người này mới sáng tinh mơ đi đâu, nhìn mặt mày hồng hào, không chừng lời đồn là thật, ngầm bồi dưỡng tình cảm, Nhạn nhị nương không ngừng suy nghĩ trong lòng.

Mộc Phỉ nghe Nhạn nhị nương nói, chỉ cúi đầu ngượng ngùng, nhưng trong lòng không để ý lắm, chẳng phải chỉ bị nói vài câu thôi sao, cũng chẳng mất mát gì, cơ bản không cần quan tâm.

Nhưng Tưởng Vũ lại không giống Mộc Phỉ, hắn là người đọc sách, tư tưởng bị thế tục trói buộc khắc sâu vào trong xương tủy, nghe được lời nói như nhạo báng của Nhạn nương, trên mặt có chút ngượng ngùng. Hắn có thể, nhưng không thể để Mộc Phỉ mất thanh danh vì hắn.

Thân thể liền xít ra xa Mộc Phỉ, khoát khoát tay giải thích:

“Nhạn nhị nương cứ nói đùa, ta và Mộc Phỉ trước giờ thân thiết, thừa dịp trời đẹp nên đi dạo một chút, với nhà Mộc Phỉ cũng gần, đi một chút liền đến nhà Mộc Phỉ, chỉ là trùng hợp thôi.”

Mộc Phỉ kinh ngạc nhìn Tưởng Vũ, đứa trẻ này cũng thật đàng hoàng, sợ nàng bị người ta quở trách, nghĩ ra một lý do như thế, “haizz”, không ngờ cổ đại lại mất tự do như vậy, chỉ là hai đứa bé mới lớn đi dạo một chút, liền phải giải thích để không bị hiểu lầm.

Trong lòng như có tiếng chuông báo động, một suy nghĩ xẹt qua trong đầu, Tưởng Vũ lớn hơn nàng ba tuổi, nàng đi với Tưởng Vũ một xíu liền bị nói này nói nọ, nếu biết nàng và phụ thânDiễễđàànlêêquýýđôôn nàng ngủ chung một giường, nhất định có thể bị dìm lồng heo!

Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy đổ mồ hôi hột, bàn chân liền cảm thấy trơn trợt khó chịu.

“Ơ, trùng hợp vậy, sáng sớm đã tụ tập tám chuyện rồi.”

Tưởng đại nương oang oang kêu từ xa, bà đeo cái giỏ bằng trúc, tay cằm búa, lắc lắc eo mập mạp đi tới chỗ nàng.

“Tưởng đại nương hả, không có gì đâu, gặp hai đứa nhỏ, tùy tiện nói mấy câu, tỷ đang đi đốn củi?”

Nhạn nhị nương không suy nghĩ nhiều, cười chào hỏi Tưởng đại nương.


Mộc Phỉ nhìn nhìn cười híp mắt nhìn Tưởng đại nương, lại nhìn hướng bà đi, à, chắc là định đi mua củi.

“Vốn muốn đi, nhưng sáng sớm nghe tin có chiếc xe ngựa sang trọng đậu trước nhà Mộc Phỉ, ta tò mò, nên đến xem náo nhiệt.”

Tưởng đại nương từ trước đến giờ đều nói thẳng, cười hì hì nhìn Mộc Phỉ:

“Hai ngươi đi đâu vậy, không phải ngồi xe ngựa đi hả, sao trở về nhanh vậy, mà xe ngựa đâu rồi, hai người các ngươi sai đi rồi hả?”

Nghe xong lời của Tưởng đại nương, Nhạn nhị nương nhìn Tưởng Vũ và Mộc Phỉ, ánh mắt biến hóa vi diệu, trên mặt cười như không cười, hàm chứa thâm ý.

Gò má Tưởng Vũ đỏ thẳm, lan ra đến tận mang tai, muốn mở miệng giải thích nhưng thấy không thích hợp, Tưởng đại nương hỏi Mộc Phỉ, nếu hắn giải thích sẽ càng làm hỏng chuyện hơn.

Mộc Phỉ dĩ nhiên hiểu ý của Tưởng đại nương, cũng nhìn thấu Nhạn nhị nương, nhàn nhạt cười giải thích:

“Xe ngựa là của Thiên Sở thúc thúc, hắn cố ý phái đến rước ta và Tưởng Vũ đi xem cửa hàng mới, Thiên Sở thúc thúc nể tình phụ thân của ta, cho ta cái cửa hàng nhỏ buôn bán, kiếm tiền sống qua ngày.”

“Cửa hàng bán cái gì, có cần nhân công không, ngươi hỏi Thiên Sở thúc thúc của ngươi một chút,  xem Liễu nương nhà ta làm được không?”

Nhạn nhị nương cũng muốn kiếm việc làm cho Tưởng Nhứ Nhi, nhưng bị Tưởng đại nương lanh lợi đoạt trước, trong lòng liền lo lắng nhưng cũng không mở miệng nói lung tung, nàng cũng muốn nghe Mộc Phỉ trả lời, không chừng cũng có thể cho Nhứ Nhi làm được.

“Là cửa hàng bán thức ăn, không quá lớn, nên không cần nhiều người, vì cho phụ thân ta chút mặt mũi nên Thiên Sở thúc thúc mới cho ta đi hỗ trợ.”

Mộc Phỉ cười ngọt ngào, ngữa đầu bình tĩnh trả lời. Nhìn như đang giải thích, nhưng lại hàm chứa rất nhiều ẩn ý, không chỉ cự tuyệt tâm tư đưa Liễu nương đi làm của Tưởng đại nương, còn chặt đứt luôn tính toán trong lòng Nhạn nhị nương.


Nụ cười trên mặt Tưởng đại nương cứng lại, sắc mặt không tốt lắm, khoát khoát tay, nhãn châu chuyển động nảy ra ý hay:

“Cửa hàng ở đâu vậy, đại nương ta đi tung tin cho.”

“Ngay tại ngã ba đường số bốn, bảng hiệu còn chưa làm, ngày mai định quảng bá miễn phí một chút, nếu đại nương rãnh, có thể đến ủng hộ.” Mộc Phỉ mĩm cười mời.

“Dĩ nhiên, chúng ta đều đi chứ, nếu Mộc Phỉ đổi đời, không được chê chúng ta nha, ha ha.”

Tiễn hai người đi, Mộc Phỉ buồn cười nhìn gương mặt vẫn còn đỏ ửng của Tưởng Vũ, nhướng mày giương môi nhìn chằm chằm hắn.

Tưởng Vũ đứng bên cạnh Mộc Phỉ lưỡng lự một lúc lâu mới gian nan mở miệng:

“Phỉ nhi, ta đã làm nàng khó xử.”

“A, ngươi cũng rất biết mình nha.” Có người cười nhạo một tiếng, giành lời nói của Mộc Phỉ.

Ngao Dực núp trong lùm cây ngửa đầu nhìn trời, không biết là ai nói, hắn cũng không để ý lắm, để người tiếp xúc với người trẻ tuổi cũng tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận