Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Edit: Lâm An Bi

Mộc Phỉ như rơi vào mộng, cả người mất đi ý thức, một cơ thể nóng rực như bàn là dính sát vào người nàng, bên dưới nàng lại là giường đá lạnh giá khác thường, lạnh nóng khác biệt khiến nàng vô cùng khó chịu. Đặc biệt là hương rượu nồng đậm vẫn quấn quanh mũi nàng, khiến nàng trầm mê trong đó.

Hormone của nàng hoàn toàn bị kích thích, thân thể nhộn nhạo như đang trên thuyền giữa hồ, lảo đảo không tìm thấy giới hạn, nàng vô thức bám vào người to lớn cao ngạo như đỉnh núi ấy, miễn cưỡng cố định thân thể mình lại. Lồng ngực như có một ngọn lửa bùng cháy, tình cảm bị đè nén trong lòng được phóng thích ra ngoài, trong lòng vừa lo lại vừa mừng khiến nàng không biết phải làm sao, nên nàng nắm chặt tay cực nóng của hắn, đặt lên ngực mình.

Lúc cái tay kia tiếp xúc với cơ thể nàng, nàng hừ một tiếng, cảm thấy còn khó chịu hơn, hừ một tiếng để tỉnh táo một chút, đôi mắt mờ mịt mở to, lông mi thật dài uốn cong, trong chốc lát nàng lại nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp mê say chôn giữa cổ nàng.

Đôi má đỏ hồng như yên chi, khiến vẻ đẹp của hắn càng chói lóa hơn, đôi mắt tinh khiết mà nàng quen thuộc kia lúc này lại toát ra tình mãnh liệt, bao phủ dục vọng chân thật nhất trong nội tâm hắn.

Mộc Phỉ bỗng nhiên tỉnh táo lại, nàng dùng sức giãy giụa thân thể, phát hiện đôi chân nặng như đeo chì, không thể cử động được. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể kêu lên, nhưng gọi là gì lại khiến nàng cau mày, nàng nên gọi hắn thế nào đây?

Phụ thân sao? Hắn đang nằm trên người nàng thế này, gọi như vậy có được không?

Tên? Gọi là Viêm Dục à? Trong tình huống này, có phải quá kích thích không? Cảm giác như mời gọi vậy?

Vì vậy, Mộc Phỉ mở miệng ra, giọng nói khàn khàn như tiếng đàn Violin, hơi run rẩy và êm dịu, nhẹ nhàng vang lên: "Đại thúc..."

Viêm Dục đang định cảm nhận thân thể mềm mại tinh tế dưới thân mà vất vả lắm hắn mới đi vào được, hắn đang định tiếp tục trầm luân, suy nghĩ đắm chìm trong dược vật, lại kinh ngạc, sửng sốt với tiếng gọi này, dường như có một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân hắn.

"Ngươi gọi ta là gì?"

Người cũng không mê say, đầu óc cũng không rối rắm nữa, tâm không thể kiềm chế nổi, Viêm Dục híp mắt đen sâu thẳm lại hàm chứa ánh mắt quyến rũ, tình ý trêu đùa, hung hăng nhìn vào tiểu nữ tử đôi má đỏ hồng, đôi môi anh dào sưng đỏ đang loay hoay dưới thân hắn, lại hung dữ hỏi một lần nữa: "Ngươi gọi ta là gì!"

Mộc Phỉ nhân cơ hội kéo y phục đi đêm màu đen tán loạn của mình trên giường nhỏ, không để ý ánh mắt của Viêm Dục, tựa đầu một bên, ho nhẹ một tiếng mở miệng gọi: "Đại thúc, sao người gấp gáp thế? Không từ mà biệt, đến nữ nhi nuôi cũng có thể khơi dậy dục vọng trong người, có phải do người thiếu nữ nhân quá lâu không?"

"Ngươi nói gì?" Viêm Dục tức giận muốn dùng tay bóp cái cổ tinh tế của Mộc Phỉ, nhưng vừa chạm vào da thịt nàng lại không dám ra tay, chỉ sợ trong phút nhất thời sẽ bẻ gãy cái cổ mảnh khảnh của nàng.

Nàng không chỉ gọi hắn là đại thúc, còn coi hắn là loại nam tử tầm hoa vấn liễu đó, hắn thiếu nữ nhân? Hắn đụng vào nàng chỉ vì thiếu nữ nhân?

Đáng chết! Nàng lại nghĩ hắn như vậy!


"Được rồi đại thúc, dược liệu hết rồi phải không?" Mộc Phỉ koong ngại đẩy cánh tay Viêm Dục đang chống đỡ bên người nàng, khó khăn ngồi dậy, sau đó sửa sang lại y phục.

Liếc trộm sắc mặt đã khôi phục lại của Viêm Dục một cái, mới thở ra một hơi, cũng không kinh ngạc lầm bầm: "Rõ ràng đã uống thuốc giải rồi, sao lại như thế, kì lạ quá." 

Đôi mắt màu xanh ngọc lưu y của Viêm Dục lóe lên một cái rồi biến mất, hắn đang giận cái gì chứ? Hơn nữa, chỉ vì bị trúng thuốc sao? Sư phụ nàng với sư phụ mình, từ lúc nào chứ?

Nếu do dược hiệu, thì thôi đi, đúng là đáng tiếc.

Trong lòng có cảm giác mất mác, Viêm Dục không hiểu nên có chút không vui, rốt cuộc nguyên nhân là gì, không muốn suy nghĩ sâu xa.

Mộc Phỉ sửa sang lại quần áo, đột nhiên nghĩ tới còn một đôi bất tỉnh trên mặt đất, vội gọi Viêm Dục: "Ngươi kéo sư phụ sắc của ngươi ra đi, vẫn nằm sấp trên người sư phụ ta chấm mút, hay thật đấy?"

Mặt Viêm Dục âm trầm liếc đôi nam nữ đang nằm trên mặt đất, nghĩ có nên nghe lời Mộc Phỉ tách 2 người họ ra không.

Hắn cực kì bất mãn với cô gái áo đen đã hạ dược hắn kia, giờ phút này đã hôn mê cũng không biết là hắn đã biết, tưởng thần không biết quỷ không hay hạ dược hai thầy trò hắn, may rằng thân thủ không tệ, để hai người này chơi đùa, cũng là báo thù thay hắn rồi.

Vì vậy, hắn vén tóc đen rối tung ra sau đầu, một tay nâng cằm, môi câu lên một nụ cười tà tứ nhìn về phía Mộc Phỉ, cố ý hạ giọng, thanh âm lười biếng tùy ý nói: "Phỉ nhi, ta thấy, vô cùng tốt."

Mộc Phỉ giật mình, rất nhanh đã kịp phải ứng câu trả lời của Viêm Dục "vô cùng tốt" là ý gì, đáy lòng lạnh lẽo, trợn mắt nhìn trời một cái, sớm biết vậy đã không bảo hắn, đợi cả buổi tưởng rằng người ta vận công điều khí, đâu biết đang suy nghĩ tốt hay xấu.

Có biết trọng điểm là gì không vậy!

Định không để ý tới hắn nữa, Mộc Phỉ di chuyển ra khỏi giường, nghĩ làm sao tách thân thể U Minh ra.

U Minh say rượu lại thêm thuốc mê, Khôi Diệu hôn mê bất tỉnh lại thêm bị đụng vào, trước đó là Khôi Diệu cưỡi lên người U Minh cởi y phục của ông rồi của mình, sau đó U Minh xoay người một cái áp Khôi Diệu xuống giường, không biết nhìn thấy cảnh tượng gì rồi, xoa bóp sờ loạn nữ tử dưới thân. Y phục đi đêm của Khôi Diệu đã không còn nguyên vẹn nữa, cảnh tượng bạo lực không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả được.

Vì vậy, Mộc Phỉ vẫn cúi đầu tìm tòi, y phục U Minh rách rưới lộ gần hết sống lưng, da thịt màu lúa mạch khỏe mạnh sáng bóng lộ ra, trong ánh nến mờ ảo, lại có màu mật ong, đúng là cảnh đẹp vui tai vui mắt.

Chính vì vậy nên Mộc Phỉ cũng không vội vã kéo U Minh ra, một tay chống cằm như Viêm Dục, ung dung thưởng thức bộ dạng sống lưng của nam tử cao ngạo to lớn.

Cũng vì vậy mà Viêm Dục không àm, hắn vung ống tay áo lên, choàng một cái áo dài màu trắng lên lưng U Minh: "Nhìn gì, không sợ đau mắt hột sao!"


Giọng nói lười biếng từ tính vang lên, vẫn cùng ngữ điệu như trước, nhưng Mộc Phỉ lại cảm nhận được bão tuyết tháng chạp trong đó, cảm nhận như phải đối mặt với mưa đá lạnh thấu xương đó.

"Nhìn nhiều sẽ không sợ." Cơ bản là Mộc Phỉ không sợ giọng nói hàm chứa tức giận của Viêm Dục, dùng lời Khôi Diệu từng trả lời lúc rảnh rỗi đáp lại hắn.

Lúc này nàng đột nhiên cảm thấy, hình như mình có sư phụ tốt hiếm thấy, những lời nàng nói đều vô cùng sâu sắc, nghĩ tâm tình đại thúc giờ này chắc cũng giống như lần đầu tiên nàng nghe câu trả lời kia của sư phụ.

"Ngươi nhìn rất nhiều lần rồi sao?" Kì lạ thay, giọng Viêm Dục lúc này rất bình tĩnh, không có gì khác.

Sau khi Mộc Phỉ liếc hắn một cái, dùng chân kéo y phục trên người U Minh, định kéo quần áo ra xem tiếp, không hề nghe thấy giọng Viêm Dục bên ngoài, tùy ý đáp: "Đương nhiên, cùng nhau đi nhiều cũng thấy nhiều rồi, nhất là ở Nghênh Tương Các, chỗ đó hoa khôi Nguyệt Dao đúng là quốc sắc thiên hương, mị cốt phong lưu, nhất là kĩ thuật trên giường, chậc chậc."

Viêm Dục nhìn chằm chằm vẻ mặt mê mẩn như đắm chìm trong hồi ức tốt đẹp của Mộc Phỉ, âm thầm quyết định, sau khi gặp Ngao Dực, nhất định phân phó hắn san phẳng Nghênh Tương Các, rồi ném cái hoa khôi Nguyệt Dao kia vào ổ ăn xin!

Lòng đố kị không biết do đâu cứ quấy phá tâm tư hắn, khiến hắn phải tìm chỗ giải quyết phiền toái.

U Minh dường như đang mơ rất đẹp, trong mơ, ông nhìn thấy một tiên nữ như mỹ nhân chủ động yêu thương nhung nhớ ông, U Minh là người thiện võ yêu thích võ, luôn nghiên cứu võ thuật, trước khi thu nhận Viêm Dục làm đồ đệ, ông luôn cả ngày ở trong tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc, không xuất đầu lộ diện, công phu ông luyện khác với người khác, chỉ ở trong sương mù mới có thể gia tăng công lực.

Chấp nhận sự nhờ vả của Viêm Gia, cộng thêm Viêm Dục cũng phù hợp với khẩu vị của ông, lại hêm khả năng võ lực của hắn, cuối cùng ông cũng xóa đi tầng lớp áp bách kia và lộ mặt thật, bộc lộ tính cách thực sự của mình.

Vì vậy, vất vả lắm ông mới có ngày rảnh rỗi, nên sẽ mơ mộng chút, ví dụ như hôm nay, mượn rượu mà mê có tiên nữ hạ phàm, cười nhẹ nhàng đi về phía ông, nhẹ nhàng cởi quần áo của ông.

Nữ tử này thật chủ động, hắn không biết phải phản ứng thế nào lại như làm kiêu.

Chính vì thế nên ông hành động như một nam tử mạnh mẽ, phản công đè nữ tử xuống đất, sau đó bắt đầu nụ hôn đầu đời của mình - sói gặm.

Nhìn không cảm nhận được, tay cũng không được rảnh rỗi, cơ thể mềm mại trong ngực, da như son ngọc, đầu ngón tay khẽ run rẩy, đang lúc điên loan đảo phượng thì phía sau lưng đau xót, giống như ông bị nữ tử cầm trâm đâm một cái vậy.

Cảm giác đau đớn sâu sắc xông lên khiến cả người ông run rẩy, thở dài ra một hơi, thân thể mềm nhũn, khóe miệng thỏa mãn cười, đè lên thân thể phía dưới như nằm nệm êm, lại rơi vào mộng đẹp lần nữa.

Cuối cùng Khôi Diệu từ từ tỉnh lại, đập vào tầm mắt là khuôn mặt nam tử trẻ tròn như tiểu hài tử đang nhếch môi cười bỉ ổi, chóp mũi hắn đối với chóp mũi nàng.


"A ~!"

Mộc Phỉ dùng tốc độ nhanh nhất từ khi sinh ra đến nay thu hồi chân đang đặt trên mặt đất, dùng sức co thân thể về phía sau, muốn giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, thuận tiện dùng đôi tay nhỏ bé chặn lỗ tai lại, hy vọng giảm khả năng bị thủng màng nhĩ.

Giọng nữ cả kinh bén nhọn vang xa ba thước trong động khiến đá vụn rơi xuống, thân thể U Minh cuốn trường sam bị đá lên tạo thành một đường vòng cung đập vào vách đá, bụng trước lồi, cổ ngửa ra phía sau, bắp chân câu thành hình chữ trên không trung dừng lại trong nháy mắt, nặng nề nằm rạp trên mặt đất, trường sam bay xuống, che kín thân thể của ông.

Khôi Diệu lấy y phục dưới đất, nghiến răng nghiến lợi ngồi dậy, khuôn mặt trắng nõn lúc này hiện lên vẻ lo lắng, giống như La Sát trong địa ngực, phẫn nộ gầm thét: "Đồ đáng chết, đồ trời đánh, dám bóp vú lão nương, lão nương đánh chết ngươi!"

Viêm Dục kinh hãi Khôi Diệu đột nhiên lại làm khó dễ, thấy Mộc Phỉ đang thu mình lại trốn trong một góc giường đá xem lại thấy buồn cười, đang định tiến lên xem U Minh có bị hại chết không, ngờ đâu, tiếng hét chói tai kinh hãi còn to hơn lúc nãy khiến hắn dừng tất cả động tác lại.

"A! Đây là cái thứ ghê tởm gì! Dám lưu lại những thứ này trên người lão nương, lão nương muốn ném ngươi tới thanh lâu làm nam quan quỳ nước thoa khắp mặt ngươi!"

Khôi Diệu đang định đứng dậy, bỗng thấy chỗ trường sam dính vào bụng lành lạnh rất khó chịu, vô thức thò tay vào sờ thử, trên năm đầu ngón tay đều dính nước đọng, còn nhàn nhạt màu trắng, một mùi hôi thối truyền tới, từng chạy đến các đại thanh lâu thưởng thức vở kịch đông cung nên Khôi Diệu liền biết đây là cái gì, liền điên cuồng gào thét.

"A a a ~! Lão nương liều mạng với ngươi!"

Khóe môi Viêm Dục run rẩy, thân thể cũng lạnh lẽo hẳn, mắt lộ ra vẻ cảm thông với thân thể cứng ngắc nằm trên đất vô thanh vô thức không rõ sắc mặt của U Minh, thầm nghĩ: "Sư phụ, không phải do đồ nhi lòng dạ độc ác, kì thực là cọp quá dũng mãnh, đồ nhi không dám nhổ răng cọp."

Mộc Phỉ lặng lẽ lấy tay kéo góc áo Viêm Dục, nhỏ giọng nói: "Đại thúc, chúng ta mau chạy thôi."

Viêm Dục rất đồng ý, trước khi Khôi Diệu chú ý tới họ, ôm hông Mộc Phỉ nhảy lên, hai người cùng lơ lửng trên roi mây, không hề áy náy và lo lắng nhìn hiện trường bạo lực phía dưới.

Khôi Diệu hung dữ nhào tới, ném trường sam đam đắp trên người U Minh đi, hung hăng túm tóc U Minh kéo về phía sau, cởi mảnh trường sam bẩn thỉu kia ra, không chút nghĩ ngợi nhét toàn bộ vào miệng U Minh.

"Ah, Diệu sư phụ đâu có trừng trị người như thế, nếu chặn miệng sợ ông ta kêu ra tiếng, có thể xé trường sam hoặc mép váy, sao lại xé miếng vải bên hông chứ, như vậy lát nữa đứng dậy sẽ lộ da thịt đó."

Mộc Phỉ không hiểu gì, nhờ có Viêm Dục giữ nàng, không sợ rơi xuống, cả người nhìn xuống dưới.

Viêm Dục có võ, cộng thêm vừa nãy vội vàng nhìn sang, trong nháy mắt liền hiểu là cái gì, nghe Mộc Phỉ nói một mình, khóe môi run rẩy không biết giải thích thế nào. Chỉ dùng sức nắm chặt eo nàng, trong lòng vang lên âm thanh báo động, Mộc Phỉ đi theo nữ nhân điên kia có tốt không?

Nếu hoàn toàn giao Phỉ nhi nhà hắn cho cái người nói năng không để ý kia, sau này hắn khổ rồi.

Đối thoại của hai người bên trên Khôi Diệu hoàn toàn không để ý tới, hiện tại đầu óc nàng đang nghĩ làm sao để trừng trị cái người này, nàng nhìn ấn kí trên đầu vai U Minh, biết đúng là U Minh, nam tử mà mười mấy năm trước đã nổi danh trong giang hồ, đã từng là thần tượng nàng sùng bái một thời, nhưng không thể làm cho nội tâm giận dữ ngút trời của nàng.

Động tác không chút do dự, ra tay tàn nhẫn, thậm chí muốn cho toàn bộ vải rách vào trong cổ họng U Minh.


U Minh bị đánh cuối cùng cũng tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là toàn thân đau nhức, xương cốt mệt mỏi rã rời, âm thầm nói chỉ là trong mộng tiêu sái một hồi, không ngờ cũng hao phí thể lực như vậy.

Cảm giác thứ hai là cổ họng có vật khác lạ, mùi lạ, không biết cái gì, muốn ói.

Vì vậy, ông không do dự chút nào mà phun ra.

Phun vật dơ bẩn ra đầy tay Khôi Diệu, Khôi Diệu chán ghét trở tay vẩy đi, mặc kệ U Minh, kéo áo khoác của ông lau tay, rồi chạy về phía suối nước trong động, ngâm tay dưới nước kì cọ thật sạch.

Mộc Phỉ khiếp sợ nhìn một màn này, buồn cười lại cảm thấy ghê tởm, mím môi không biết nên nói gì. Liền nghe thấy Viêm Dục cười rộ lên bên cạnh.

"Cười đã chưa?" Giọng nữ âm trầm đột nhiên mở miệng hỏi.

"Rất mắc cười." Viêm Dục lười biếng cười, giọng nói khôn giấu được sự vui vẻ: "Sư phụ của ngươi đúng là khắc tinh của U Minh, trời sinh một đôi!"

Sống lưng Mộc Phỉ ưỡn thẳng, toàn thân cứng ngắc giãy giụa tránh khỏi ngực Viêm Dục, định xuống dưới.

"Thật sao? Ngươi muốn cá cược không." Giọng nữ âm trầm lạnh lùng nói, giống như Tu La địa ngục đến đòi mạng người.

"Phỉ nhi, ngươi quá nhỏ, không cần vội vàng như vậy." Viêm Dục nhàn nhạt liếc Mộc Phỉ trong ngực, thấy đột nhiên nàng lộ bộ dạng muốn tự giải quyết, giống như con cá trơn trượt, từ trong lòng hắn rơi xuống.

Viêm Dục"A" một tiếng muốn đáp xuống đất tiếp Mộc Phỉ, lại bị một người chặn lại.

"Ngươi quan tâm đến bản thân đi!"

Khuôn mặt Khôi Diệu như Tu la chắn trước mặt Viêm Dục, tay áo vung lên bột phấn trắng về phía hắn, sau đó không để ý đến hắn nữa, trực tiếp đáp xuống đất, ngay trước khi Mộc Phỉ tiếp xúc với mặt đất thì ôm nàng vào ngực, trong nháy mắt ra khỏi sơn động đi về phía nhai thượng.

Tâm Viêm Dục bị Mộc Phỉ làm cho kinh ngạc, thấy Mộc Phỉ không chỉ không rơi xuống đất, mà còn nhấp nhô người trên không mấy lần, không ngờ mới mấy tháng ngắn ngủi không gặp, tiểu nha đầu đã học xong khinh công, quả nhiên khiến hắn rửa mắt mà nhìn.

Trong lúc nhất thời lại buồn vô cớ, một mùi khác lạ bay tới, hắn thầm kêu không ổn, không kịp bịt mũi, đã hít toàn bộ bột màu trắng vào, thân thể mềm nhũn, từ trên không rơi xuống.

"Ai quá tuổi gia gia không muốn sống xúc phạm người có quyền thế!" U Minh khua khua tay tìm hướng Đông Tây Nam Bắc, rất nhanh phản ứng lại, ông bị đánh trộm!

Nhịn mùi hôi thối tanh tưởi xuống, trước tươi là phải rửa mặt sạch sẽ, nháy mắt ông di chuyển đến suối nước, ngâm thân thể trong nước tắm thật kĩ. Cuối cùng tầm mắt không mơ hồ nữa, cảm thấy như có người bay đến, mở mắt nhìn kỹ, một bóng đen từ trên trời rơi xuống, nện đúng vào đầu ông, dìm ông xuống nước.

Thầy trò hai người đồng thời ngất đi, mất đi tri giác trong nước


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận