Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Mộc Phỉ theo sau Viên Hạo, hắn dắt nàng đi đến ngôi lầu cao nhất trong trại, nơi này cũng làm bằng trúc, cách mặt đất chừng hai mét, trên tầng có một gian phòng nhỏ, giẫm lên bậc thang hình vòng làm bằng trúc, phát ra tiếng "cọc cọc".

Đi vào, bên trong trang trí rất khác so với bên ngoài, vượt qua sức tưởng tượng của Mộc Phỉ.

Nhà chính rất trống trải, rèm màu xanh nhạt che hết tất cả cửa sổ, không khí xung quanh ẩm mốc không diễn tả nổi.

Ngửi vào khiến cho người ta buồn nôn.

Mộc Phỉ đi theo Viên Hạo vào sâu trong phòng, lông mày hơi nhíu lại, không khí nơi này rất kém, mỗi ngày đều che kín mít, mùi rất gay mũi, làm sao thích hợp cho bệnh nhân dưỡng thương được?

Chẳng lẽ các đại phu đến xem bệnh lúc trước đều không nhắc nhở cải thiện phòng sao?

Tới gần bên giường, một tấm bình phong thêu đầy hình cây trúc che ngang, sau tấm bình phong rủ xuống đầy màn tơ màu xanh. Mộc Phỉ ngẩng đầu nhìn ra sau tấm bình phong, mỗi bên bình phong đều có một vị nữ tữ mặc đồ xanh đứng trực, khoảng mười bảy mười tám tuổi, nhưng đều búi tóc của phụ nhân, trên đầu đeo bạch ngọc chân châu, trên cổ đeo một sợi dây chuyền thật dài.

Ngạch, chắc người nằm trên giường là đàn ông, còn đây là tiểu thiếp của hắn phải không?

Nghĩ lại, đây là người Liêu, phong tục khác với người Hán.

Trong phòng rất yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi, Viên Hạo quay đầu nhìn Mộc Phỉ một chút, cho nàng một ánh mắt yên tâm, vén màn tơ dày cộm lên đi vào.

Mộc Phỉ thấy, đi vào thêm hai mét mới đến giường, trước giường còn buông một màn tơ dày cộm, nhất thời nàng cảm thấy cạn lời, càng tò mò với người nằm trên giường.

"Ca ca, ta mang người đến rồi." Âm thanh của Viên Hạo rất nhẹ, lại truyền vào tai Mộc Phỉ rõ ràng.

Nhận được nội lực của Khôi Diệu nhưng không vận dụng linh hoạt được, nhưng đối với tiếng nói thì thầm là không thành vấn đề.

"Cho nàng đi vào." Tiếng nói suy yếu như người già đáp lại, sau đó Mộc Phỉ nghe được Viên Hạo nhẹ nhàng nói "Dạ" xong liền kéo màn che lại, nhẹ nhàng đi về.


"Phỉ nhi, ngươi theo ca vào." Viên Hạo đi đến liền thấy Mộc Phỉ đứng tại chổ dùng chân vẽ hình tròn, khuôn mặt nhỏ rất điềm tĩnh, bên trong đôi mắt thông tuệ không có bất kỳ hiếu kỳ hoặc nghi ngờ, lẳng lặng đứng ở nơi đó chờ đợi.

Bên trong ánh mắt của hắn lóe ra một tia sáng, nhẹ giọng gọi Mộc Phỉ một tiếng, vén màn tơ chờ Mộc Phỉ đến gần.

Mộc Phỉ tươi cười đi đến bên cạnh Viên Hạo, màn tơ sau lưng chậm rãi buông xuống, trong phòng tối hơn một chút. Mùi thuốc nồng đậm xông vào mũi, Mộc Phỉ hơi nhíu mày, ngửi ra mấy vị thuốc, nhịn không được dò hỏi:

"Trong này có dược lô tùy thời sắc thuốc sao?"

Viên Hạo gật đầu giải thích nói:

"Bệnh tình của ca ca không mấy ổn định, có thể uống thuốc bất cứ lúc nào, thuốc không thể để nguội, nên dứt khoát sắp xếp một gian phòng nhỏ, để các loại thuốc cần thiết cho ca ca, có thể tùy thời sắc thuốc."

Hai người đi đến bên giường, vừa đi vừa nói, Viên Hạo kéo màn che thật dày lên cột lại trên giường, Mộc Phỉ cúi đầu, thấy rõ người nằm trên giường.

Một nam tử khoảng ba mươi tuổi, mắt nhắm chặt, vì uống thuốc trong thời gian dài, nên sắc mặt vàng như nến, da thịt khô héo, xương gò má nhô cao, mi tâm như có một một đoàn hắc khí, lúc sáng lúc tối nhìn không rõ lắm. Bờ môi khô nứt, trắng bệnh, càng làm hắn thêm bất lực cùng suy yếu.

Hắn đắp cái chăn thật dày, nằm ngửa, há hốc mồm hô hấp khó khăn, ngực bụng lên xuống kịch liệt, tham lam hút lấy dưỡng khí, nhằm lưu giữ sống sót.

"Ca ca." Viên hạo nhẹ giọng gọi một tiếng, thừa cơ nghiêng đầu quan sát đến biểu cảm của Mộc Phỉ, phát hiện nàng không có vẻ sợ hãi, trong lòng liền thả lỏng:

"Phỉ nhi, đây là anh trai của ta, trại chủ Quỷ Ngải trại, Viên Chúng."

Nam tử trung niên khó khăn mở mắt, hốc mắt sâu hõm mở ra tầm mắt vô lực, nhìn giống như một vị lão nhân sắp lìa đời:

"Tới, mời ngồi."


Mộc Phỉ ngồi xuống cạnh giường, nàng nhìn thấy Viên Hạo vén lên một góc chăn kéo cổ tay Viên Chúng đặt lên mép giường, Mộc Phỉ âm thầm thở dài, cổ tay này giống hệt như mấy cây trúc trong phòng.

Mạch tượng suy yếu bất lực, nếu không phải có thể cảm nhận được mạch đập nhảy lên, nàng thật sự nghĩ đây là một người chết. Nhưng Mộc Phỉ dò xét chốc lát, nhìn chằm chằm Viên Chúng chỉ hít vào mà không thở ra, lại nhìn thấy sắc mặt Viên Hạo đầy lo lắng, khuôn mặt nhỏ bé có chút ngưng trọng, vẻ mặt càng phát cổ quái.

"Ta hết thuốc chữa rồi phải không." Bên trong âm thanh già nua không có một tia sức sống, mang theo chút tự giễu.

Mộc Phỉ cúi đầu nhìn Viên Chúng, đang dùng ánh mắt trống rỗng không còn chút sức lực nào nhìn nàng.

"Người trong phòng..." Mộc Phỉ hạ giọng nhìn về phía Viên Hạo, không nói hết lời.

Viên Hạo gật đầu, cất giọng nói:

"Các ngươi đều lui ra đi, Yên Bản, canh giữ bên ngoài, không cho ai tiến vào."

Bốn người nữ tử rất nhanh ra ngoài, đi xuống lầu, đứng trước trúc lâu.

"Hạo ca ca, ca thật tín nhiệm ta sao?" Mộc Phỉ thu tay lại, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Viên Hạo, xác định hắn có thật muốn trị liệu cho người trên giường bệnh không, hay là còn có mục đích khác.

"Có, ca là Đại Tế Ti, am hiểu thuật bói toán, không dối gạt Phỉ nhi, lưu ngươi ở đây là do thần đã báo trước, ba ngày trước ca đã biết ngươi sẽ xuất hiện ở đây, cũng đã bẩm báo cho ca ca, cho nên, ca mới tiếp đãi nồng hậu, người trong trại cũng được ta ra lệnh, khi ngươi xuất hiện không được xảy ra xung đột hay gây khó dễ."

Mộc Phỉ giật mình, khó trách người trong Diễễnđàànlêêquýýđôôntrại đối với nàng không cung cũng kính, cũng không có cố ý gây sự với nàng, thì ra người ta biết trước nha. Thần báo mộng,"khục", nghe rất uy vũ.

Đã như vậy, thì nàng không cần phải che dấu rồi.


Mộc Phỉ đứng dậy, chỉ vào cửa sổ bị màn che kín mít nói:

"Hạo ca ca, kéo hết các màn che xuống đi."

"Được." Viên Hạo nghe xong không có lưỡng lự, đứng dậy bước nhanh đi tới trước cửa sổ, kéo màn cửa ra, ánh sáng liền chiếu vào, trong phòng mờ mờ dát lên một tầng ánh sáng bạc.

Mộc Phỉ thở phào nhẹ nhõm, toàn thân thoải mái hơn rất nhiều, đáy lòng cảm thấy rất vui vẻ, đổi lại là người nào đối với một người xa lạ tin phục như thế, đều sẽ cảm kích cả. Nàng còn nghĩ nên nói thế nào để Viên Hạo nghe theo nàng, ai ngờ, nói một câu liền trực tiếp răm rắp nghe theo, phần này tín nhiệm, nàng cũng sẽ không giấu tài nữa.

Rất là vui vẻ gia nhập vào hàng ngũ Viên Hạo, đi đến một cái cửa sổ nhảy dựng lên kéo màn ra, khí lực của nàng nhỏ, màn lại rất to, kéo một hồi càng làm cho màn tán loạn.

"Ha ha."  Nảy giờ đôi mắt Viên Chúng nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Mộc Phỉ, giống như xem thấu suy nghĩ trong lòng nàng, nhếch môi cười một tiếng. Âm thanh như tiếng sấm vang, rất nhanh cảm thấy trong ngực khó chịu, ngồi dậy ho sặc sụa.

Mộc Phỉ chạy nhanh đến giường, dùng sức kéo thân thể hắn tựa vào đầu giường, thuận tiền lấy gối mềm chắn bên hông hắn, tay nhỏ vuốt vuốt lưng, sau mấy chục cái thì Viên Chúng ngừng ho, hữu khí vô lực dựa vào trên giường.

"Ngươi ngồi như vậy, sẽ dễ chịu hơn rất nhiều." Mộc Phỉ thấp giọng dặn dò một câu, kéo chăn cho Viên Chúng, rồi nhìn Viên Hạo:

"Hạo ca ca, ngươi bỏ hết tất cả các màn tơ đi, đại ca ngươi bị bệnh một phần là do mấy thứ này đấy."

Tay nhỏ nhẹ nhàng quẹt một chút bụi bám trong phòng, dưới ánh nắng chiếu rọi, có thể nhìn thấy những hạt tròn nhỏ màu xám bạc di chuyển trong không khí, theo hô hấp tràn vào bên trong phổi.

Sắc mặt Viên Hạo có chút ngưng trọng, không chần chờ nữa, tay huy động nội lực kéo hết màn che xuống, từng mảng ánh sáng lớn chiếu vào, cảm giác áp lực giảm đi không ít.

"Thuốc của Trại chủ có thể cho ta nhìn một chút được không?" Mộc Phỉ nhìn thấy Viên Chúng cười, không biết có phải do tiếp xúc ánh sáng hay không mà tro tàn trên mặt biến mất, yên lòng, nghĩ đến loại bệnh này có chút quan hệ với thuốc mà Viên Chúng đã dùng, thử hỏi chút.

"Thuốc là do chính ca ca ta chế tạo, mỗi ngày uống tầm bốn lần."

Mộc Phỉ nhìn chung quanh một vòng, cầm phương thuốc xem, không có gì bất thường, cho là mình đoán sai, con mắt quét đến đống bã thuốc, ngồi xổm xuống cầm nhánh trúc quấy một chút, gạt ra một vật thể to bằng ngón cái, nhịn không được vỗ tay phát ra tiếng, cất giọng nói:

"Tìm được rồi."


"Ta nhớ cái này là giúp cho ca ca giảm đau, có gì bất thường hả?" Viên Hạo khó hiểu nhìn đồ vật trên tay Mộc Phỉ.

"Tại quê hương của ta, vật này có tác dụng mê hoặc lòng người, khiến người ta sinh ra ảo giác, đắm chìm vào trong đó, sau đó loại thuốc phiện này sẽ ngấm dần vào thân thể, ăn mòn các tế bào, cho đến khi con người dần dần thiếp đi không bao giờ tỉnh lại." Mộc Phỉ không biết giải thích cái này như thế nào, liền kết hợp với tình trạng của Viên Chúng nói ra.

"Kỳ thật bệnh của ca ca ta rất đơn giản, chỉ ho khan chút, nhưng phương pháp chữa trị không đúng, chẳng những không được ra gió gặp ánh sáng, mỗi ngày buồn bực phong bế không gian, lại thêm uống cây thuốc phiện này không ngừng, sinh ra ảo giác sắp chết, liền mất niềm tin, các đại phu đều không chữa được, nên ngày càng sa sút."

Viên Hạo cùng Viên Chúng trao đổi ánh mắt, đặc biệt là Viên Chúng bỗng nhiên mở to mắt nhìn Mộc Phỉ, hắn nghĩ không ra người nào lòng dạ ác độc như vậy,  lại muốn giết hại hắn như thế, nhưng nghĩ đến chuyện gần đây nhất, trong đầu liền hiện ra một khuôn mặt, chẳng lẽ là người đó...

"Phỉ nhi, ca ca ta có cần phải châm cứu không?" Viên Hạo thấy được sát khí trong mắt Viên Chúng, liền hiểu rõ ca ca đã biết hung thủ, sợ sát khí của ca ca hù dọa Mộc Phỉ, vội vàng nói sang chuyện khác.

"Cần, ta sẽ đâm mấy châm cho hắn, tống hết độc tố trong người ra, mỗi ngày vào trưa cùng chạng vạng tối dẫn hắn ra ngoài tiếp xúc chút ánh nắng cùng không khí bên ngoài, thân thể sẽ khôi phục khá hơn."

Mộc Phỉ nói, móc kim châm trong ngực ra, đâm mấy châm vào ngón tay Viên Chúng, gạt ra một giọt máu đen, nghĩ nghĩ, đứng lên đi đến bàn, cầm giấy bút viết một đơn thuốc đơn giản giao cho Viên Hạo:

"Cái này nấu xong cho đại ca ngươi uống mỗi ngày một lần, tốt nhất nên uống sau bữa ăn sáng, à đúng rồi, mấy dược phẩm ném ra ngoài hết đi, trong phòng nồng đậm mùi thuốc, đối với hô hấp không tốt lắm."

"Cảm ơn Phỉ nhi." Viên Hạo nghe Mộc Phỉ an bài, cất bài thuốc của nàng vào trong lòng:

"Ca ca, ngươi nghỉ ngơi trước, ta đưa Phỉ nhi về."

"Đợi chút." Viên Chúng vẫy tay với Viên Hạo, chỉ ngăn tủ ở cửa sổ, nói:

"Lấy vật kia đưa cho tiểu nha đầu này."

Viên Hạo nhìn, đôi mắt cong cong nhìn Mộc Phỉ, cười đáp:

"Vâng, đây chính là duyên phận đó, Phỉ nhi thật có phúc nha."

Nói xong liền đi lấy ra một cái hộp màu xanh ngọc, mở ra bên trong là một miếng ngọc bích, Mộc Phỉ sắc bén nhìn, liếc một chút liền biết đó là ngọc thượng đẳng, dài cỡ bàn tay của nàng, giống như hình trụ cũng giống như hình tròn dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận