Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Triều Dương Thành, hoàng đô, cho dù mặt trời lặn vẫn náo nhiệt như cũ, khắp nơi đều là tiếng nói ồn ào của mọi người.

"Châu nhan sáng chói"  là cửa hàng nằm trên khu mặt tiền, tổng cộng có hai tầng, cũng không rộng lắm, nhưng bù lại vị trí địa lý rất tốt, khách hàng ra ra vào vào vô cùng tấp nập. Thường ngày, vào lúc này, tiểu nhị trong tiệm đã bắt đầu dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa hàng, nhưng bây giờ như tổ chức lễ hội, ngoài cửa tụ tập một nhóm người lớn, ánh mắt đều tò mò nhìn chằm chằm nam tử hơn hai mươi tuổi đang bị bao vây.

"Không nghĩ tới cả Viêm gia cũng ức hiếp dân chúng, ỷ vào hoàng thượng sủng ái liền không đặt dân chúng vào mắt rồi." Nam tử còn đang lớn tiếng la hét.

Bên trong cửa hàng "Châu nhan sáng chói" chỉ có một quản sự họ Dương đứng trấn an hắn, nhưng không có bất kỳ tác dụng nào, ngược lại khiến cho nam tử được nước làm tới.

Mộc Phỉ đến gần thì nghe được nam tử gào hai chữ Viêm gia, trong lòng khẽ động, nhảy xuống ngựa, vỗ vỗ một vị đại nương đang xem náo nhiệt, hỏi thăm:

"Đại nương, có phải cửa hàng này tuyển người làm phải không, các vị đều đến đăng ký sao?"

"Tiểu cô nương, chắc ngươi ở nơi khác tới." Đại nương quay đầu nhìn Mộc Phỉ một thân phong trần mệt mỏi, cộng thêm cách ăn mặt, liền biết là người bên ngoài vào thành, liền kiên nhẫn giải thích:

"Đây là cửa hàng của Viêm gia, lúc trước thiếu người từng gián bố cáo tìm nhân sự, nhưng mà hôm nay, có người nói Viêm gia lừa gạt khách nhân, dùng hàng nhái ngọc Hòa Điền đưa cho chủ của vị khách nhân đó, bị phát hiện không bồi thường mà còn ác liệt đuổi người."

"Thì ra là vậy, chỉ là Viêm gia là Viêm gia nào vậy." Mộc Phỉ rất hiếu kỳ hỏi thăm.

"Còn là Viêm gia nào nữa, là Viêm thị trong triều, "haizz", quả nhiên thương gia nhà giàu rất nhiều thị phi, ở trên cao liền quên dân đen khó khăn, hưởng thụ vinh hoa phú quý, rất khó dùng tâm bình tĩnh mà đối đãi như nguy nan như ngày xưa." Đại nương thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa, trên khuôn mặt vừa phiền muộn vừa bất mãn.

Có thể thấy được làm nháo lên rất hiệu quả, đại đa số trong lòng bách tính cũng bắt đầu bất mãn với Viêm gia.

Mộc Phỉ nhón chân nhìn vào trong, nhìn không rõ tình huống bên trong lắm, liền quay lại bên cạnh Khôi Diệu, ngửa đầu dò hỏi:

"Diệu Diệu sư phụ, người gặp qua rất nhiều chuyện, vậy có biết nhị công tử nhà Viêm thị không?"

"Hình như đã nghe qua, kéo người ta hỏi một chút liền biết." Khôi Diệu lập tức đi đến tiện tay kéo áo một nam tử trung niên hỏi:

"Vị tiểu ca này, chủ tử phía  sau tiệm này có phải là nhị công tử kêu là Viêm...?"

"Ngươi nói nhị công tử Viêm Dục hả, hôm qua nghe nói đã trở lại Viêm phủ, đi ra ngoài lịch luyện hơn nữa năm, cũng không biết là học cái gì, cái này, nghe nói chuyện này là lỗi của hắn, không chỉ không bồi thường cho người bị hại, còn không để ý người ta  trực tiếp đuổi ra ngoài, hừ, gương mặt đẹp thì thế nào, tâm địa lại ác độc như rắn rết!"

Mộc Phỉ kinh ngạc, không nghĩ đến Viêm Dục đi nhanh như vậy, vậy mà đến trước cả nàng, còn phát sinh thêm chuyện này, hai người còn thiếu chút thẳng thắn, Viêm Dục ở trong lòng nàng, tình cảm có chút biến hóa, tương tự như thân tình nhưng cũng không giống thân tình.

A đúng rồi, người kia nói là Viêm Dục gây chuyện, nàng phải tìm hiểu một chút mới được, có thể giúp đỡ một xíu, tránh để người bên ngoài coi thường hắn.

Ỷ vào thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, Mộc Phỉ linh hoạt chui vào nơi gần nhất, Khôi Diệu lập tức buộc ngựa vào cọc gỗ, sợ nhiều người lộn xộn làm Mộc Phỉ bị thương, cũng chen theo nàng vào bên trong.

Hai người vừa mới đứng vững, liền thấy nam tử gây chuyện quay lại kích động bách tính:

"Các vị hương thân phụ lão, bây giờ quan viên bảo vệ, có thể lão gia quan chức hèn mọn, không làm chỗ giựa cho hậu bối, bị thiệt hại chỉ có thể câm miệng, khiếu nại không được, lão gia bị bệnh nằm liệt giường, ta thật sự không nhịn được mời các vị hương thân phụ lão làm chủ."

Âm thanh nhỏ nhẹ, diễn xuất sinh động, có thể nói nghe là cảm động muốn khóc.

"Diệu Diệu, vị thúc thúc này rất tốt nha, lão gia bị bệnh hắn liền chạy đến tìm kẻ đầu xỏ bán mạng cho chủ tử, thật khiến người khác khâm phục." Giọng nói êm tai vang lên, rõ ràng lọt vào trong tai mọi người.


Nam tử quay người nhìn thấy một tiểu cô nương mười mấy tuổi, lập tức vui vẻ ra mặt:

"Vị tiểu cô nương này nói quá đúng, "haizz", chúng ta là những người bên cạnh chủ tử, giúp đỡ cho chủ tử, thật sự nhìn không được, "haizz",  lão gia của ta thật đáng thương, lúc đầu mua một khối ngọc Phật Di Lặc làm bằng ngọc Hòa Điền mừng thọ cho lão phu nhân, không nghĩ đến bị những người tâm địa đen tối này đổi thành ngọc giả. Cho dù không bồi thường cũng không sao, nhưng ngay cả món lễ vật làm lão phu nhân cười cũng không có rồi."

"Thúc thúc thật đáng thương, chủ tử của thúc thúc cũng thật đáng thương, tiệm này thật khi dễ người quá đáng." Mộc Phỉ gật gật đầu, bộ dạng xúc động.

Đối lập "Châu nhan sáng chói" là một tòa các, tại tầng ba, bên trong trang trí lịch sự tao nhã, đơn giản, trà, điểm tâm đủ loại, cũng không có lan can, chỉ như vậy thôi.

Vị trí gần cửa cổ, có hai bóng dáng đang quan sát tình huống ở "Châu nhan sáng chói".

"Đại thiếu gia, chắc tiểu cô nương kia cũng là người của Doãn phủ." Người nói đứng ở sau lưng Viêm Duệ, tập võ thính lực rất cao, nghe hết tất cả lời nói của Mộc Phỉ.

"Nhìn chút." Trên mặt Viêm Duệ không có bất kỳ biến hóa nào, nhàn nhạt nhìn tràng diện hỗn loạn, nhấp một ngụm nước trà.

Nam tử nói nữa ngày, mới có người đáp lại hắn, có một liền có hai, tâm hắn bắt đầu cảm động, nhìn Mộc Phỉ thêm vài lần, càng thở dài:

"Tiểu cô nương, không còn cách khác, ai bảo chúng ta không quyền không thế, gia đình không có bối cảnh, sao sánh bằng Viêm gia, "haizz"."

Sau khi nghe xong Mộc phỉ lộ ra vẻ mặt đồng tình, đứng thẳng lôi kéo khuôn mặt nhỏ nhắn chớp chớp mắt, bộ dạng sương mù mờ mịt đáng yêu muốn làm người ta đi lên hôn một cái.

Bán manh xong, nên tiến vào chủ đề chính, Mộc Phỉ ngạc nhiên hỏi thăm:

"Thúc thúc, ta và mẫu thân mới đến, không nghe được đầu đuôi, ngươi có thể nói cho ta một chút là chuyện gì đang xảy ra được không, để cho ta ghi nhớ, về sau tránh xa các dạng cửa hàng này một chút, tránh bị người ta lừa gạt cũng không biết."

Bộ dạng tức giận của Mộc Phỉ rất được nam tử xem trọng, hắn phát hiện bách tính tụ tập gấp đôi so với hồi nảy, đang nghỉ ngợi tìm lý do nói đầu đuôi sự tình, không nghĩ đến tiểu cô nương này liền nói ra, rất hợp tâm ý của hắn, nếu chuyện này thành công, sẽ được lão gia xem trọng hơn.

"Haizz" là như này, tiểu nhân họ Lý, là quản gia trong Doãn kinh phủ, mấy ngày trước..." Lý quản gia biểu đạt sinh động nói tất tần tật về chuyện xảy ra.

Mộc Phỉ thỉnh thoảng gật đầu, hoặc là lên tiếng phụ họa, không khỏi là cảm thấy Viêm gia thật quá phận, cảm xúc tăng cao.

Dường như dân chúng chung quanh đều bị hắn làm lay động, bắt đầu nhao nhao chỉ trích, không ít người nói chuyện này là do vị Viêm Hòa cùng người khác giở trò quỷ, muốn Viêm gia giao ra người này, trói lại đi lên quan.

Viêm Hòa trốn trong cửa hàng không dám ra, chỉ có Dương quản sự  cùng một tên tiểu nhị chịu trận, tiểu nhị rất lo lắng nếu bách tính bạo loạn thì không biết làm ra cái gì nữa, thấp giọng hỏi quản sự có cần gọi đại thiếu gia đến không.

"Không cần, nhìn tiếp đi." Dương quản sự một mực đứng ở trước cửa cản trở, thỉnh thoảng nhìn vào quán trà đối diện, thấy ẩn hiện bóng dáng quen thuộc liền an tâm, đại thiếu gia đang nhìn hiện trường, mình cứ giữ vững như vậy là được rồi.

"A~ thì ra là chuyện như vậy nha~!" Đột nhiên Mộc Phỉ cất cao giọng, cười hỏi:

"Xem ra cái tên Viêm Hòa thật thay xà đổi cột nha, thế nhưng mà, tại sao Viêm gia không giao người này ra."

"Tiểu cô nương không biết, Viêm Hòa này là chất nhi của Viêm tổng quản Viêm gia, mà ở Viêm gia, Viêm tổng quản cũng được xem như là nửa chủ tử, chất nhi của hắn ai dám động đến? Đương nhiên là che đậy, đáng thương cho chúng ta những người dân không có bối cảnh...." Lý quản gia vừa nói vửa động vào thân phận bối cảnh của bách tính, nói qua nói lại, cũng chặn đường lui của Viêm gia, để phòng Viêm gia dùng thân phận đè người.

"Đúng vậy, thật đáng thương..." Mắt Mộc Phỉ lưu chuyển, nhìn thấy mấy chữ trong phòng, hiểu rõ ra, tiếp tục phối hợp gật đầu:


"Người này cũng thật là, dám đưa hàng nhái cho phủ các ngươi, "haizz" thật to gan, ỷ vào các người không biết phân biệt hàng thật giả, nên đánh, trói lại đưa lên quan! Đây chính là quan minh chính đại khi dễ, chỉ là một chất nhi nho nhỏ của chủ quản sự mà cũng dám vô phám vô thiên, nếu là con trai của chủ quản sự thì không biết làm ra chuyện gì nữa."

"Làm sao có thể!" Lý quản gia không tán đồng bác bỏ, nghe được Mộc Phỉ nói xong không đồng ý nói:

"Lời này của tiểu cô nương, thúc thúc không tán đồng lắm, người nhận biết bảo vật ở Doãn Kinh phủ nhiều không kể xiết, làm sao bị một tên tiểu nhị lừa gạt được."

"Như vậy à, ai nha, là ta nghĩ không chu toàn." Mộc Phỉ ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói càng ngọt:

"Nghe thúc thúc nói lão gia ngươi là chủ của Doãn Kinh phủ, cũng là quan viên nhỉ, chắc trong nhà có rất nhiều người tài, bất quá có nhiều người hơn nữa cũng không sánh bằng thúc thúc."

Đối với Mộc phỉ vuốt mông ngựa, Lý quản gia rất hưởng thụ, con mắt cười híp lại đến không thấy đường, khiêm tốn nói:

"Không dám, ta cũng bình thường thôi, không thể so với lão gia, chỉ là có chút tinh mắt, liếc một cái liền có thể nhận biết thật giả."

"Oa, thúc thúc thật lợ hại, Viêm Hòa đưa hàng nhái qua có thể qua mặt được lão gia nhà ngươi, có thể thấy được hàng nhái cùng hàng thật rất giống nhau, thật muốn nhìn một chút."

Lý quản gia không nghĩ tới Mộc Phỉ nói một hồi liền xuất ra một câu như vậy, nhất thời sững sờ không biết nên nói gì tiếp theo.

"Đại thiếu gia, không có nghĩ đến tiểu cô nương này nói hồi lâu, câu cuối này thật có tác dụng!"

Viêm Duệ nhìn Mộc Phỉ, từ cách nàng ăn mặc liền biết nàng là dân chúng bình thường, bệnh cạnh là nữ tử không giống mẫu thân của nàng cho lắm, nhưng khí chất cả hai người đều bất phàm, chỉ lẳng lặng đứng ở trong đám người không cần hành động, đều khiến người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của các nàng.

Sau khi bách tính vây quanh nghe được Mộc Phỉ nói, bắt đầu rơi vào trầm tư:

"Đúng vậy nha, Doãn Kinh phủ hẳn có rất nhiều cao thủ kiến thức rộng rãi, hơn nữa cũng có rất nhiều người giám định bảo vật, lúc Viêm gia đưa ngọc Hòa Điền đế, nhất định sẽ bị người giám định nhận định thật giả xong mới tiếp nhận, nhận ngọc xong lại chạy đến cáo trạng bảo là hàng nhái, thật là vi diệu...

"Trước đó có người đã nhìn thấy ngọc Hòa Điền giả, nhìn qua liền biết cái nào là thật cái nào là giả mạo." Có người từng tận mắt thấy qua ngọc Hòa Điền giả, vội nói ra.

"Như vậy, trong Doãn Kinh phủ có đạo tặc." Trong đám người xì xào bàn tán, chợt có người nói ra suy đoán của mình.

"A, không phải nói tiểu nhị đổi ngọc giả sao, tại sao lại biến thành trong nhà có đạo tặc rồi." Mộc Phỉ không hiểu nhìn về nơi phát ra âm thanh, nghiêng đầu hỏi.

"Ai nha, tiểu cô nương không nghe Lý quản gia nói sao, trong phủ bọn họ có rất nhiều cao nhân, cũng có rất nhiều người giám định bảo vật, ngọc Hòa Điền đưa qua phải qua giám định thật giả mới nhận lấy, sau đó bảo bối thật liền biến thành bảo bối giả, thì trong phủ bọn họ có người tham lam rồi."

Trả lời là một lão nhân khoảng năm mươi tuổi, vuốt vuốt ria mép nói.

Nghe ông giải thích như vậy, mọi người đều hiểu rõ, trong đám người không biết là ai nghẹn ngào kêu lên:

"Trời ạ, vậy chẳng phải chúng ta oan uổng Viêm gia sao?"

"Đúng vậy, khó tránh Viêm gia một mực không chịu giao người ra, người ta vô tội mà, chúng ta còn tụ ở đây hủy hoại thanh danh của cửa hàng."


"Cũng không phải, "haizz", nhà lão gia thua thiệt cũng là quan chức, không nghĩ đến trình độ làm việc cũng không có."

Có người bắt đầu chỉ trích Doãn Kinh phủ Diễễnđàànlêêquýýđôônvề vấn đề năng lực, Mộc Phỉ âm thầm câu môi cười rộ lên, không tệ không tệ, tình thế rất tốt, có thể kéo đến mấu chốt của vấn đề rồi.

"Nhưng mà, làm đến chức Kinh phủ, nhất định cũng có chút năng lực, phát hiện bảo vật bị đổi, theo đạo lý trước tiên phải điều tra đạo tặc trong phủ chứ." Mộc Phỉ giống như đang nói một mình, nhưng âm thanh lọt vào tai lão nhân năm mươi tuổi.

"Chẳng lẽ, là bọn người Doãn Kinh phủ tự biên tự diễn, đi vu oan giá họa cho Viêm gia?"

Lời ấy như một hòn đá ném vào chảo dầu, trong nháy mắt đám người liền nghị luận sôi trào. Dương quản sự và tiểu nhị liếc lau một cái, người trong cuộc là Viêm Hòa cũng vọt ra, học dáng vẻ của Lý quản sự kêu ầm lên.

"Cảm ơn mọi người đã cho tiểu nhân công đạo, lúc tiểu nhân đưa Phật Di Lặc làm bằng ngọc Hòa Điền vào phủ Doãn Kinh, bọn người Doãn lão gia còn tán dương đây là ngọc thượng phẩm, dưới ánh mặt trời càng phát ra lóng lánh trơn bóng, lão phu nhân nhất định sẽ vui vẻ, không nghĩ tới qua ngày sau liền bảo tiểu nhân trộm đổi bảo ngọc, lấy hàng nhái ra rồi yêu cầu bồi thường, nói tiểu nhân bôi nhọ uy tín của Viêm gia." Viêm Hòa nói rất bình tĩnh, không nhanh không chậm kể ra đầu đuôi câu chuyện.

Nói thế như xác nhận phỏng đoán của dân chúng, Lý quản gia bị rất nhiều người vây lại một chỗ chất vấn, dọa đến nổi chạy trối chết.

Chẳng biết Viêm Duệ xuống đây lúc nào, khí chất của hắn bất phàm khiến cho nhiều người quay đầu nhìn, Mộc Phỉ cũng nhìn:

"Ai vậy?"

"Tiểu cô nương, đây là đại công tử của Viêm gia, trong khoảng thời gian này, tất cả các cửa hàng đều là do ngài quản, chắc vì chuyện vừa xảy ra nên mới đến xử lý."

Đại công tử Viêm gia, đó chính là đại thúc ca ca, Mộc Phỉ âm thầm suy nghĩ.

"Tại hạ là Viêm Duệ, trước tiên xin cảm ơn mọi người đã cho Viêm gia một cái công đạo, tạ ơn." Trên mặt Viêm Duệ mang theo nụ cười thản nhiên, cất giọng cảm tạ, âm thanh của hắn thành công khiến mọi người im lặng lại, chỉ nghe giọng nói nhẹ nhàng của hắn quanh quẩn trong phòng.

"Trăm năm qua, Viêm gia chưa bao giờ lừa gạt bách tính, bất luận là cửa hàng nào, đều làm ăn chân thật, lần này đối mặt với mọi người chỉ trích, Viêm gia chưa từng giải thích cũng không tìm chứng cứ, là vì cho rằng thanh giả tự thanh. Chuyện này mọi người cũng đã rõ ràng rồi, hiện tại Viêm gia muốn lấy lại ngọc ở Doãn Kinh phủ, hồi lại bạc cho bọn họ, về sau bất kỳ mối làm ăn nào với Doãn Kinh phủ, tuyệt đối không làm!"

"Tốt!" Không biết ai phụ họa một tiếng, toàn bộ liền vỗ tay kêu hay.

Mộc Phỉ mỉm cười nhìn Viêm Duệ, phát hiện khuôn mặt của hắn có mấy phần giống với Viêm Dục, nhưng không khiến nàng có cảm giác quen thuộc, nghe được hắn nói, cảm thấy như người nhân lúc cháy nhà đi hôi của, bĩu môi không nói gì.

Nhìn bốn phía người ta đang bận rộn nói chuyện, thừa dịp náo loạn lôi kéo ống tay của Khôi Diệu, cùng nhau đi ra ngoài.

"Diệu Diệu sư phụ, chúng ta tìm nơi nào nghỉ ngơi đi, con đói bụng quá." Mộc Phỉ đi theo bênh cạnh Khôi Diệu, sờ sờ bụng rỗng tuếch, thầm thở dài nói.

Từ khi nào theo Khôi Diệu, một ngày ba bữa đều không đúng giờ, trước kia ở thôn Tương Sơn tuy chỉ ăn rau dưa, nhưng mỗi ngày ba bữa đều ăn đúng giờ, hiện tại ăn thịt, nhưng ăn có một lần xong lại đi, nghĩ thế nào cũng cảm thấy thua thiệt.

"Cái này chắc không cần ta lo rồi." Khôi Diệu nghiêng đầu nhìn Mộc Phỉ một chút, chỉ chỉ nam tử đứng ở cửa:

"Ầy, người mời cơm đến rồi, không chừng nơi ở cũng chuẩn bị xong rồi."

Mộc Phỉ nhìn theo cánh tay của Khôi Diệu, là mộ nam tử trẻ tuổi xa lạ, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

"Diệu Diệu sư phụ, người không có tiền hả, tốt rồi, người tìm chổ ăn cơm, con trả tiền cho, nhưng đừng quá đắt nha, tốt nhất là một quán nhỏ bên lề đường."

"Đồ nhi đừng coi thường sự phụ, sư phụ biết con có thiếp thân thả ra rất nhiều ngân phiếu, chỉ là trước đó chưa cần dùng đến, bây giờ càng không cần dùng."

Theo bản năng Mộc Phỉ che ngực, một mặt phòng bị nói:

"Làm sao người biết con có thiếp thân đổi ra được ngân phiếu!"

Biết có tiền bạc bên người thì cũng thôi đi, còn biết rõ có ngân phiếu, chẳng lẽ nàng từng thấy qua?


"Con cũng đừng che, vi sư là người bình thường, làm sao hứng thú với thân thể nhỏ bé ấy? Coi như thỉnh thoảng cũng nổi lên chút ham muốn, nhưng cũng phải chọn người điện nước đầy đủ, còn con, thua xa." Khôi Diệu ghét bỏ lườm Mộc Phỉ, dắt ngựa đi về phía trước.

Mộc Phỉ: "..."

Được rồi, chắc tâm tình của Diệu Diệu sư phụ không tốt, không nên tranh cãi với nàng, cái lưỡi không có xương, cái gì cũng nói ra được, nàng cũng không muốn tốn calo.

Nói đến, đây là lần đầu tiên Khôi Diệu dùng giọng nói mang theo ghét bỏ nói chuyện với nàng nha, quả thực là quá kì quái.

"Vị tiểu cô nương này, công tử nhà ta cho mời." Lộ Sấm một mực chờ ở một bên, nhìn hai người nói chuyện liền không dám lên quấy rầy, thật vất vả mới thấy các nàng dừng nói chuyện, đi đến bên cạnh Mộc Phỉ, ngăn cản đường đi của nàng.

Mộc Phỉ nhíu mày, không kiêng nể đánh giá nam tử trước mặt, nhìn ăn mặc là một thị vệ, công tử của hắn là ai, chẳng lẽ là Viêm Dục sao?

"Công tử nhà ta là đại công tử của Viêm gia." Lộ Sấm nhìn thấy ánh mắt phỏng đoán của Mộc Phỉ, liền giới thiệu đơn giản.

Mộc Phỉ tiếp tục nhíu mày, thủy mâu nhìn Khôi Diệu đang đứng chờ ở trước đường, chống lại ánh mắt cười như không cười của nàng, phát ra một tiếng " Cút."

"Tiểu cô nương, xin chú ý thái độ của mình!"

Sắc mặt Lộ Sấm không tốt lắm, tuy Mộc Phỉ nói vài câu trợ giúp Viêm gia, nhưng hắn cũng không quan tâm lắm, một hài tử choai choai, không chừng là chó ngáp phải ruồi, đại thiếu gia lại muốn tự mình tạ ơn nàng, bảo hắn đi mời đến, là cho tiểu cô nương này mặt mũi rồi, không nghĩ tới nàng không có một tia cao hứng, ngược lại còn bày ra bộ dạng khinh thường.

Cút gì mà cút, nhìn một chút cũng biết là người lỗ mãng, một chút giáo dưỡng đều không có.

"Thái độ giá nhiêu tiền, ngươi đã nhận lệnh của công tử nhà ngươi đến mời ta, công tử nhà ngươi lại là đại công tử Viêm gia, mục đích là muốn cảm tạ ta, cho là ta giải vây cho nhà các ngươi, đã như vậy, đây là thái độ của ngươi!"

Mộc Phỉ ghét nhất cái thái độ ngạo mạn như vậy, làm nàng trước đó còn cảm thấy Viêm Duệ là đại thúc ca ca còn muốn nhân cơ hội xem có thể gặp được mặt đại thúc không, làm sao biết đều là huynh đệ của nhau mà sao tính tình lại chênh lệnh đến vậy, nhìn con mắt còn muốn vượt qua lông mày nữa, mời mời con khỉ.

Khó trách trước đó khẩu khí của Diệu Diệu sư phụ là lạ, cho là nàng cùng người Viêm gia là một bọn hả, phải tìm nàng giải thích rõ ràng mới được.

Trong lúc Mộc Phỉ suy nghĩ người đã xông đến bên đường, tươi cười hớn hở nhìn Khôi Diệu:

"Diệu Diệu sư phụ, chúng ta cùng đi ăn cơm nha, đồ nhi thật đói bụng."

"A, con khong đi cùng hắn thật hả?" Khôi Diệu khó hiểu nói.

"Thôi, cảm ơn người khác còn bày ra cái mặt đó, con cũng có tiền mà, không thèm đi với họ đâu." Mộc Phỉ quay đầu làm mặt quỷ, kéo cánh tay của Khôi Diệu làm nũng:

"Hơn nữa, Phỉ nhi muốn ở trọn kiếp với sư phụ, Diệu Diệu sư phụ đi nơi nào, con liền đi nơi đó."

Trong nháy mắt sắc mặt Khôi Diệu dễ nhìn hơn rất nhiều, giống như khiêu khích nhìn thoáng qua bên kia, ôm vai Mộc Phỉ ép cả người nàng sang một bên mình, cười nói:

"Vậy thì tốt, tối nay chúng ta liền đi phòng trọ nằm nghỉ xong ăn một bữa, vi sư sẽ cho con biết thế nào là đánh bạc!"

"Được được, con cũng muốn mở mang kiến thức xem sư phụ gian lận thế nào." Mộc Phỉ đứng thẳng người, hưng phấn vỗ tay.

"Cái gì mà gian lận, vi sư là  thiên tài chân thật đấy, nhớ năm đó..."

"Hai vị, xin dừng bước."

Âm thanh lễ độ cắt ngang hồi tưởng của Khôi Diệu, một thân áo xanh, tóc đen chải cao, nam tử toàn thân khí phách ngăn chặn trước hai người, nhẹ nhàng lễ độ mời nói:

"Tại hạ là Viêm Duệ, muốn mời hai vị qua phủ một chuyến, không biết hai vị có thời gian không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận