QUYỂN 1: NGOÀI TƯỜNG CHỜ THANH MAI
Chương 1
Editor: Vermouth
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trung thu vừa trôi qua, cây cỏ hai bên đường lớn đều nhiễm ý thu đìu hiu.
Trên đường lớn, một đội xe ngựa chầm chậm chạy trên đường.
Tới giờ Thân, trời đổ mưa, mặc dù mưa không lớn nhưng đối với đoàn xe mà nói vẫn gây chút ảnh hưởng, nhất là người trong xe ngựa vốn yếu ớt bẩm sinh, lại bởi vì đang đi trên đường có nhiều bất tiện, cũng bởi vì trời bỗng nhiên trở lạnh mà có hơi khó chịu.
Gia nhân hộ vệ đi theo rất nhiều, bảo vệ xung quanh chiếc xe ngựa rèm xanh, xe ngựa trang trí giản dị lại lộ ra khí chất hoa lệ, làm bằng gỗ bạch dương, hoa văn đẹp đẽ, thân xe rộng lớn, chế tạo tinh xảo, rất thích hợp xuất hành, người trong xe ngựa có thể đỡ bị xóc nảy.
Bởi vì mưa vẫn rơi, sắc trời âm u, thị vệ cao lớn dẫn đầu lau nước mưa trên mặt, lo lắng gió lạnh mưa phùn, tiểu chủ tử mảnh mai trong xe ngựa không chịu nổi khí lạnh nên tới xin chỉ thị của chủ nhân, có nên tới quan dịch phía trước nghỉ ngơi, chờ mưa tạnh đi tiếp hay không.
"Phò mã, Công chúa, phía trước cách không xa là dịch trạm thành Hạc Châu, cơn mưa này chẳng biết bao giờ mới ngừng, không bằng tới dịch trạm phía trước nghỉ ngơi ạ?"
Trong xe ngựa rất nhanh vang lên một giọng nam ôn hòa: "Nghe theo ý của Mã thị vệ vậy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Được cho phép, đội xe tăng tốc.
Sau khi đội xe đến dịch trạm, phát hiện có đội xe khác cũng dừng ở cổng dịch trạm, chủ nhân đã vào trong dịch trạm nghỉ ngơi, chỉ còn tùy tùng đang bận xách bọc hành lý vào dịch trạm. Chỉ nhìn lướt qua, Dư ma ma đã biết thân phận chủ nhân đội xe phía trước hẳn là bất phàm, thậm chí so với chủ tử nàng - Trưởng Công chúa Khang Nghi còn tôn quý hơn.
Dịch thừa [*] của dịch trạm biết Trưởng Công chúa Khang Nghi tới, vội chạy từ bên trong ra, Trung thu trời vừa lạnh vừa mưa, vậy mà hắn lại chảy mồ hôi, cũng không biết là bởi vì chạy quá nhanh hay bởi vì Trưởng Công chúa tới nữa. Tâm tư Dư ma ma xoay chuyển, gương mặt tròn trịa đã treo một nụ cười bình thản lên, tuy có mấy phần cẩn thận kiêu căng nhưng chưa tới nỗi khiến cho người ta khó chấp nhận.
[*] Quan giúp việc thời xưa.
Chờ Dịch thừa dẫn thuộc hạ tới hành lễ thỉnh an xong, Dư ma ma mới nói: "Trước tiên sắp xếp một viện yên tĩnh để Công chúa và Phò mã nghỉ ngơi. Còn nữa, thân thể tiểu Quận chúa có chút khó chịu, phiền đại nhân đi mời một đại phu tới."
Dịch thừa vội vàng vâng dạ, vội vã bảo người đi sắp xếp, lúc xoay người, nhịn không được lau mồ hôi trán, thầm nghĩ hôm nay không biết là ngày lành gì mà có những hai đại nhân tôn quý đi ngang qua nơi này, khiến cho Dịch thừa nho nhỏ như hắn thật sự run như cầy sấy, sợ làm gì không tốt thì sẽ phải chịu tội.
Bất cứ một người nào trong số bọn họ đều có thể nghiền chết một Dịch thừa nho nhoi như hắn.
Danh tiếng Trưởng Công chúa Khang Nghi hắn từng nghe qua rồi, là tỷ muội của Đương kim Văn Đức Đế, là Công chúa thứ năm của Tiên đế, lại là Công chúa tầm thường nhất trong số tất cả các Công chúa, bởi vì mẹ ruột của nàng xuất thân từ cung nữ, sau khi sinh hạ Trưởng Công chúa Khang Nghi xong thì chết vì khó sinh rồi được Thục phi của Tiên đế nhận nuôi dạy dỗ. Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng không có câu chuyện gì nổi tiếng, càng không khoa trương như những Công chúa khác, lớn lên như một người vô hình, tới tuổi kết hôn cũng là do Thái hậu làm chủ, gả cho thứ tử của phủ Hoài Ân bá.
Thứ tử phủ Hoài Ân bá là con cháu thế gia tiêu chuẩn, chẳng hứng thú lắm với làm quan trị quốc, văn thơ cực giỏi, một lòng say mê học hành, tới khi được ban hôn với Công chúa, từ thứ tử bá phủ bình thường nhảy lên làm Phò mã. Về sau nghe nói, hắn lại thích ngao du sơn thủy, sau khi có Công chúa thì tiện tay dắt thê xuống Giang Nam du ngoạn, một năm hiếm khi về kinh một lần.
Trưởng Công chúa Khang Nghi cùng Phò mã La Diệp kết hôn mười năm, chỉ có một nữ nhi, đáng tiếc nàng sinh ra đã yếu ớt, liên tục bệnh nặng bệnh nhẹ, Thái hậu thương nàng, xin Hoàng đế ban ơn, đặc biệt phong nàng là Thọ An Quận chúa.
Đang nghĩ ngợi thì thấy tùy tùng phủ Công chúa mở mấy cái ô giấy dầu mười tám khớp xương che kín bầu trời mưa phùn. Rèm xe ngựa bị một nha hoàn xinh đẹp thanh tú nhấc lên, sau đó Dư ma ma tiến tới, đỡ một phụ nhân trẻ tuổi mặc váy xanh lá, vạt áo màu xanh thẫm thêu hoa mẫu đơn xuống xe ngựa. Chỉ thấy phụ nhân kia mặt mày thanh lệ dịu dàng, đôi mắt biết nói càng tăng thêm vẻ thanh tao, bởi vì đang đi đường nên chỉ búi tóc đơn giản, ở giữa búi tóc đen bóng dày nặng cài trâm ngọc hình bươm bướm, đuôi bướm là minh châu nhỏ nối thành tua rua vòng quanh búi tóc, giảm cảm giác nặng nề đi mấy phần, tăng thêm một phần ôn nhu uyển chuyển phong tình.
Cán dù ép xuống, che khuất nửa dung mạo nữ tử nhưng phong thái khí chất quanh người kia, vô cùng đặc biệt, không cần nghĩ, nàng là Trưởng Công chúa Khang Nghi.
Tiếp theo, lại một nam tử trẻ tuổi tuấn tú xuống xe ngựa, gương mặt nam tử này không có một tỳ vết, tuấn tú đứng đắn, mới gặp một lần đã khiến cho người ta không khỏi khen một câu tướng mạo tốt. Chỉ là lúc này trong ngực hắn ôm một hài tử, bởi vì bị áo choàng vây lấy nên không rõ mặt, lông mày nhiễm ưu buồn, có lẽ lo lắng thời tiết này trẻ con yếu ớt nhỏ tuổi chịu đựng thế nào.
Đoàn người nhanh chóng vào quan dịch theo sự dẫn dắt của Dịch thừa, tạm nghỉ ngơi một gian độc lập trong viện.
Quan dịch thành Hạc Châu bởi vì vừa vặn tiếp giáp với Đông Nam, người đến người đi, thường xuyên tiếp đón quý nhân đi ngang qua, bởi vì thân phận Trưởng Công chúa Khang Nghi mới được ở một viện độc lập, nếu là quan viên khác, thân phận không đủ thì cũng chỉ có thể ở cùng những người khác thôi.
Chờ thu xếp ổn thỏa cho phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi xong, sau khi mời đại phu tới bắt mạch cho tiểu Quận chúa, Dư ma ma rốt cuộc cũng cười, thưởng cho Dịch thừa, sau vài câu hàn huyên, tươi cười ấm áp hỏi: "Lúc chúng ta tới nhìn thấy tôi tớ chuyển bọc hành lý ra vào viện sát vách, cũng không biết chủ tử của bọn họ là vị quý nhân nào?"
Dịch thừa được ban thưởng, tất nhiên không giấu giếm, hơn nữa chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu giếm, lập tức nói: "Đây thật là khéo, là Thụy vương điện hạ." Sau đó hạ thấp thanh âm nói: "Không nói dối ma ma, Thụy vương điện hạ tới rất vội, nghe nói mang theo Thế tử Thụy vương bệnh nặng, hôn mê bất tỉnh, Thụy vương và Vương phi vô cùng lo lắng, bây giờ đang cho người đi mời tất cả các danh y của thành Hạc Châu tới trị bệnh cho Thế tử."
Dư ma ma lắp bắp kinh hãi, không ngờ người ở sát vách bọn họ lại là Thụy vương điện hạ, không cần nói cũng tự nhiên hiểu rõ kiểu cách lúc trước.
Thụy vương là huynh đệ ruột của Đương kim Văn Đức Đế, phụ trách quản lý đại doanh ngoại ô phía Tây, nghe nói là người không đứng đắn lắm, nhưng lại được Thái hậu yêu thương, Hoàng đế che chở, cho dù hắn gây chuyện trong kinh thành cũng không ai dám ho he tiếng nào, nếu hắn làm ra chuyện quá đáng cũng chỉ là bị Ngự sử vạch tội vài lần rồi chẳng mấy chốc bị đè xuống.
Đuổi Dịch thừa đi, Dư ma ma quay trở về phòng.
Trong phòng không khí ấm áp hòa hợp, không hề ướt lạnh như bên ngoài, không chỉ có than sưởi khô hơi ẩm trong phòng, còn có cả huân hương làm cho toàn bộ căn phòng ấm áp dễ chịu, chẳng hề giống như người đang đi đường tìm bừa một chỗ ở tạm.
Lúc này, phu thê Trưởng Công chúa đang ngồi ở mép giường, ngồi trên giường là một bé gái xinh xắn như ngọc, khoảng chừng sáu, bảy tuổi. Đây là ái nữ duy nhất của Trưởng Công chúa Khang Nghi, tướng mạo giống Phò mã La Diệp, kế thừa đôi mắt biết nói của Trưởng Công chúa, có thể nói vẻ ngoài của nàng thừa hưởng tất cả ưu điểm của phụ mẫu, quả thực xinh đẹp vô song. Chỉ tiếc hai đầu lông mày của nàng là tướng ốm yếu triền miên, làm giảm bớt đi mấy phần xinh đẹp, toát ra cảm giác yếu ớt bệnh tật.
Trưởng Công chúa Khang Nghi cho con gái uống thuốc xong, thấy nàng nhăn mặt, thương tiếc nói: "A Uyển ngoan, uống thuốc thì mới khỏe được, chỉ cần A Uyển không sinh bệnh thì không cần uống loại thuốc đắng này nữa."
La Diệp cầm bình mứt hoa quả nha hoàn mang tới, cầm một viên mứt hoa quả đút cho con gái, trìu mến sờ đầu nàng, thanh âm chiều chuộng cười nói: "A Uyển của chúng ta là đứa bé ngoan, chờ sau khi về kinh, cha sẽ tặng con bản độc nhất con vẫn luôn muốn."
“Thật sao? Cảm ơn cha ~” A Uyển vui vẻ cười rộ lên, thoạt nhìn có sức sống hơn một chút.
Trưởng Công chúa Khang Nghi bất đắc dĩ lắc đầu, trượng phu là một con mọt sách, nàng không hề hy vọng con gái về sau cũng thành con mọt sách, chỉ biết ôm lấy sách, cái gì cũng không nhìn thấy. Nhưng đứa con gái này của nàng, chuyện thích làm nhất là tranh giành bản độc nhất với cha của nó, thời điểm này là hoạt bát nhất.
Lúc này, Dư ma ma tới, thỉnh an ba vị chủ tử xong mới nói: "Công chúa, Phò mã, lão nô hỏi thăm rõ ràng, ở sát vách trong viện chúng ta là đoàn người Thụy vương điện hạ, nghe nói Thế tử Thụy vương bây giờ bệnh nặng, hôn mê bất tỉnh."
“Cái gì?” Trưởng Công chúa Khang Nghi giật mình đứng dậy, "Thất Hoàng huynh ở sát vách? Bọn họ thế nào mà... đúng rồi, tháng trước Khánh An cô cô mừng thọ sáu mươi, nghe nói Thất Hoàng huynh phụng chỉ tới phủ Trấn Nam hầu chúc thọ Khánh An cô cô."
Nghe Trưởng Công chúa Khang Nghi nói như vậy, La Diệp cũng nhớ lúc nghe được tin tức này, cuối tháng bảy là mừng thọ Đại Trưởng Công chúa Khánh An. Đại Trưởng Công chúa Khánh An là muội muội ruột của Tiên đế, gả vào Trấn Nam hầu phủ. Các đời Trấn Nam hầu phủ trấn thủ ở vùng Giang Nam, Đại Trưởng Công chúa Khánh An tuy rời xa kinh thành nhưng sức ảnh hưởng không nhỏ, chưa nói tới được Tiên đế kính trọng, Đương kim Văn Đức Đế cũng vô cùng kính trọng vị cô mẫu này, cho nên vào mừng thọ sáu mươi tuổi của bà đặc biệt để huynh đệ ruột đi chúc thọ bà.
Trưởng Công chúa Khang Nghi và Phò mã lúc ấy đang ở thành Bình Giang, một Đông một Nam, bởi vì không tiện đường nên không có chạy tới chúc thọ được.
"Sao Thế tử bệnh nặng như vậy? Ngươi có hỏi thăm rõ ràng không?" Trưởng Công chúa Khang Nghi lại hỏi.
Dư ma ma nói: "Nghe nói là nhiễm phong hàn dọc đường, về sau sốt cao không hạ, tới bây giờ vẫn hôn mê."
Trưởng Công chúa Khang Nghi nhíu mày, Thế tử Thụy vương này - Vệ Huyên năm nay chỉ mới sáu tuổi, bằng tuổi con gái của nàng, thậm chí còn nhỏ hơn con gái ba tháng nhưng nghe nói là hài tử rất khỏe mạnh, bởi vì Thái hậu yêu chiều cháu trai này quá mức nên không có ai dám vô lễ, mới sáu bảy tuổi nhưng khỏe mạnh hoạt bát, thậm chí còn cao quý hơn cả Hoàng tử trong cung, cũng không nghe nói hắn có tướng ốm yếu, sao bỗng chốc lại bệnh nặng như vậy.
Thấy Thê tử nhăn mày suy nghĩ, lo lắng nàng nghĩ nhiều hại cơ thể, La Diệp vỗ vỗ tay nàng nói: "Đừng nghĩ nhiều làm gì, Thế tử Thụy vương cát nhân tự có thiên tướng, chắc chắn sẽ không có việc gì."
Trưởng Công chúa Khang Nghi liếc nhìn trượng phu lạc quan mù quáng, khóe miệng hơi co giật một chút. Khác với trượng phu lạc quan, nàng thuở nhỏ sinh ra và lớn lên trong cung, mặc dù là người bình thường vô vị nhất trong số tỷ muội nhưng cũng là một loại thủ đoạn bảo vệ bản thân, không có một mẫu phi che chở, phụ hoàng không thích Công chúa, đâu thể nào bình an lớn lên xuất cung lấy chồng?
Cho nên, nàng nghĩ rất nhiều, thậm chí hoài nghi Thế tử Thụy vương bệnh nặng có thể là có người làm hại.
Đương nhiên, chuyện này cũng có thể là nàng lo lắng quá, Thế tử Thụy vương thân phận tôn quý, trên có Thái hậu và Hoàng đế che chở, hẳn là không có người nào dám ra tay với hắn. Muốn ra tay với hắn, phải suy xét một chút xem có gánh nổi hậu quả không.
"Nương."
Trưởng Công chúa Khang Nghi hoàn hồn, trông thấy con gái ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn nàng, trượng phu cũng đang nhìn nàng giống như con gái, vẻ mặt ngây thơ nghi hoặc giống nhau như đúc của hai cha con khiến da mặt nàng co giật một chút.
A Uyển nhìn thấy da mặt mẫu thân co giật, nhoẻn khuôn miệng hơi tái nhợt cười một tiếng, rất vui vẻ chui vào trong ngực nàng, nói bằng giọng nói mềm mại của trẻ con: "Nương đừng suy nghĩ quá nhiều, Thế tử Thụy vương nhất định sẽ không có chuyện gì đâu."