Chương 162:
Editor: ABSolut
Số ngày đi săn mỗi năm không cố định, mà nay năm bởi vì có thêm nhiều chút con cháu quan viên nên quyết định là ba ngày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày săn thú mùa thu đầu tiên là lúc Hoàng đế, các Hoàng tử biểu hiện, ngày thứ hai là lúc nhóm con cháu quan viên huân quý biểu hiện, ngày thứ ba là Hoàng đế tự mình khảo hạch công phu cưỡi ngựa bắn cung của các con cháu tuổi trẻ ở Diễn Võ Trường, nếu như có biểu hiện xuất sắc, trao tặng chức quan ngay tại chỗ cũng có khả năng. Đối với những cái đó đệ tử huân quý không có quyền kế thừa mà nói, đây là cơ hội tốt nhất nhất để xuất sĩ trong thời gian ngắn nhất, rất ít người có thể cự tuyệt.
Hôm nay là ngày cuối cùng của săn thú mùa thu.
Sáng sớm khi A Uyển tỉnh lại, Vệ Huyên không còn ở đây theo thường lệ.
Hiện tại Vệ Huyên đã nhậm chức ở Vũ Lâm Quân, lại càng nhận được nhiều sủng ái của Hoàng đế, cũng không cần tranh loại cơ hội lộ diện ở săn thú mùa thu cùng những con cháu huân quý này, cho nên mấy ngày nay hắn đều ngoan ngoãn mà đi theo bên người Hoàng thượng, tận trung cương vị. Tuy là như thế, nhưng vào ngày đầu tiên, lúc Hoàng Thượng dẫn theo hắn thì vẫn sai hắn ra tay vài lần như cũ, mỗi lần đều có thu hoạch, khiến Hoàng đế vô cùng vui vẻ, đến mức Thụy vương cũng cảm thấy rất có mặt mũi, khiến triều thần chứng kiến không khỏi có chút ngạc nhiên.
Vốn dĩ khi nhắc đến Vệ Huyên, không người nào mà không âm thầm lắc đầu, cho rằng hắn chỉ là ỷ vào việc lão tử là thân vương, lại được Thái hậu, Hoàng đế sủng ái, làm xằng làm bậy, chưa bao giờ làm chính sự. Cho dù vào Vũ Lâm Quân rồi nhưng cũng không có bản lĩnh thật sự gì, hoàn toàn chỉ bởi vì Hoàng Thượng sủng ái hắn, đặc biệt phá lệ vì hắn mà thôi.
Cho nên vào ngày thu săn đầu tiên, biểu hiện của Vệ Huyên ngược lại đã làm rất nhiều người kinh ngạc, khiến người ta không khỏi nhìn hắn với con mắt khác.
A Uyển không khỏi suy đoán, không biết hôm nay Vệ Huyên còn có thể về không. Chỉ là hôm qua Tam Hoàng tử bị kinh mã, tuy rằng nghe nói chỉ là ngã trẹo chân thôi, điều dưỡng tốt là được, nhưng động tĩnh hôm qua khá lớn, khiến trong lòng nàng âm thầm cảm thấy chuyện thương thế của Tam Hoàng tử cũng không rõ ràng, không biết hôm nay tâm trạng Hoàng đế còn vui được hay không.
Nhưng mà, cho dù Tam Hoàng tử đã bị thương, nhưng vẫn không thay đổi hành trình, cũng làm A Uyển suy đoán có lẽ vì sắp có chiến sự, cho nên Văn Đức Đế mới có lòng muốn xây dựng uy phong hưng võ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
A Uyển vẫn cùng Thụy Vương phi và Vệ Cẩn đến bãi săn như cũ.
Hôm qua sau khi trở về, Thụy Vương phi thấy Vệ Huyên đón A Uyển trở về rồi cũng không giữ bọn họ lại, mà cho bọn họ trở về nghỉ ngơi, cho nên giữa mẹ chồng nàng dâu cũng chưa kịp nói cái gì.
Lúc này nghe thấy Thụy Vương phi nói: “… May mắn mà lần này Tam Hoàng tử ngã không nặng, tĩnh dưỡng vài ngày là có thể đi lại rồi. Cũng không biết sao lại xảy ra loại chuyện này, hôm qua Vương gia mãi không trở về, nghe tùy tùng trở về bẩm báo nói, Vương gia bị Hoàng thượng giữ lại hành cung bên kia.”
Ánh mắt A Uyển hơi lóe lên, cười nói: “Lần này phụ vương phải phụ trách an nguy bãi săn, thân mang trọng trách, cho nên không thanh nhàn được như chúng ta.”
Thụy Vương phi vỗ vỗ tay nàng, thở dài nói: “Đúng vậy, nam nhân là trụ cột trong nhà, nếu không bận rộn thì mới khiến người ta lo lắng đấy.”
A Uyển cười cười với bà, tất nhiên nghe ra sự ám chỉ của Thụy Vương phi.
Lần này Thụy Vương là người phụ trách an toàn của bãi săn, chuyện Tam Hoàng tử bị kinh mã, Thụy Vương cũng có trách nhiệm, nếu Hoàng thượng nguyện ý giữ ông lại nơi đó, chứng tỏ Hoàng Thượng vẫn tín nhiệm ông. Chỉ cần Văn Đức Đế nguyện ý giao sự tín nhiệm cho ông, mặc kệ Tam Hoàng tử đã xảy ra chuyện gì, Thụy Vương đều sẽ không chịu liên lụy.
Tuy nói Thụy Vương và Văn Đức Đế là huynh đệ ruột thịt cùng mẹ, nhưng nếu đề cập đến vị trí kia, cho dù là huynh đệ thì cũng sẽ xui xẻo. Mấy năm nay Thụy Vương duy trì địa vị của mình ở trong lòng Văn Đức Đế kỳ thật cũng không dễ dàng, tuy rằng mặt ngoài hành sự có hơi lưu manh, nhưng lại chưa từng đi quá giới hạn quá.
Bởi vì ở bên ngoài, Thụy Vương phi cũng không nói rõ, thấy A Uyển hiểu thì trên mặt lộ ra ý cười, không nói chuyện nữa.
Rất nhanh đã đến khán đài dùng bình phong vây lên ở Diễn Võ Trường, nam nữ khác biệt, cho nên dùng bình phong riêng ngăn cách vị trí của các nữ quyến ra, nhưng mà cũng không quây quá kín, ngồi ở chỗ này, dùng kính viễn vọng cũng có thể thấy rõ ràng Diễn Võ Trường.
Có lẽ là hôm qua Tam Hoàng tử bị kinh mã, không khí bãi săn hôm nay không vui vẻ được như ngày đầu tiên, mọi người rụt rè mà ngồi một chỗ, chỉ dám nhỏ giọng nói chuyện cùng người xung quanh, vẻ mặt mang theo vài phần cẩn thận.
Khi mới vừa ngồi xuống liền có một đám cung nữ nội thị nâng khay để kính viễn vọng khay lại đây, phân phát dựa vào thân phận.
A Uyển cũng được phân cho một cái kính viễn vọng.
Kính viễn vọng là đồ chơi Tây Dương tiến cống, A Uyển sinh sống ở chỗ này mười mấy năm, kỳ thật cũng không hiểu lắm đây là triều đại nào, nhưng khi ngẫu nhiên nhìn thấy đồ Tây Dương tiến cống, lại nhịn không được suy đoán không biết bên phía phương Tây đã phát triển đến bước nào. Mà kính viễn vọng này, nhìn dáng vẻ vô cùng thô ráp, là công nghệ chế tác nguyên thủy nhất, nhìn cũng không được xa, cũng không rõ ràng lắm. Nàng cân nhắc trong lòng, nếu muốn yêu cầu thì thật ra có thể sai thợ thủ công làm một cái kính viễn vọng bản bìa cho nàng, có thể khá hơn nhiều so với bản thô này.
Khi A Uyển đang trầm tư, tiếng kèn vang lên.
Trên Diễn Võ Trường, có nội thị thổi sừng trâu trong tay.
Các nữ quyến vốn dĩ đang khe khẽ nói nhỏ lập tức ngưng giọng lại, nếu trong tay có kính viễn vọng thì cầm lấy kính viễn vọng lên quan sát, nếu vì thân phận không đủ, không được phân đến, chỉ có thể dùng chung một cái cùng người chung quanh, hoặc là nhướn cổ lên nhìn về phía xa, tuy rằng kính viễn vọng không thể nào thấy được rõ ràng, nhưng cũng có thể nhìn ra đại khái.
Bài thi đầu tiên ở Diễn Võ Trường chính là cưỡi ngựa bắn cung.
Văn Đức Đế ngồi trên khán đài trước Diễn Võ Trường, vài vị nội các đại thần ngồi xung quanh hắn, thỉnh thoảng lại nói chuyện cùng Văn Đức Đế, bình phẩm về đệ tử các nhà đang tỉ thí võ nghệ trên Diễn Võ Trường.
Mãi đến lúc thời gian sắp đến, Văn Đức Đế đột nhiên mở miệng nói: “Huyên Nhi, con cũng đi xuống thử đ.”
Mọi người nghe xong đều cả kinh, theo bản năng mà nhìn về phía Văn Đức Đế cùng Vệ Huyên đứng bên người hắn.
Văn Đức Đế cười nói: “Đi thôi, nhưng ngươi không thể làm trẫm mất mặt được.”
Văn Đức Đế đã nói như vậy rồi, đương nhiên Vệ Huyên khó mà nói gì nữa, đáp một tiếng rồi đi xuống khán đài.
Đã có thái giám cầm cung tiễn lại đây.
Ánh mắt mọi người đều đuổi theo thân ảnh Vệ Huyên, hôm nay hắn mặc y phục màu đen của Vũ Lâm Quân, lấy màu đỏ điểm bên sườn, trên đai lưng cũng là màu đỏ rực, không còn vẻ khoa trương như khi hắn mặc cẩm y màu đỏ sẫm ngày thường nữa, nhưng lại có một loại mỹ cảm thâm trầm nghiêm túc, tuy vẫn là gương mặt kia, nhưng mà khiến người ta ưa nhìn hơn.
Chỉ là, Vệ Huyên chưa từng thể hiện tài năng cưỡi ngựa bắn cung của hắn trước mặt người khác, khiến mọi người không khỏi hoài nghi công phu cưỡi ngựa bắn cung của hắn như thế nào, tuy rằng ngày đầu tiên hắn có biểu hiện một chút, nhưng cũng không quá mức ưu tú. Mà Hoàng Thượng lại nói như vậy, rất nhiều người đều đoán không ra là Hoàng Thượng đang muốn nâng đỡ hay chèn ép Vệ Huyên, hoặc chỉ đơn thuần là hứng lên, sai hắn lên sân khấu biểu diễn một chút.
Vệ Huyên lên sân rất nhanh.
Khi một mũi tên bắn thẳng đến hồng tâm, mọi người có chút kinh ngạc, thậm chí đến cả nữ quyến khán đài bên kia cũng nhịn không được cầm lấy kính viễn vọng cẩn thận quan sát.
Tiếp theo, hắn bắn liên tiếp hai mươi mũi tên, mỗi mũi đều trúng bia.
Không khí ở hiện trường bắt đầu thay đổi.
Chờ đến khi Vệ Huyên buông cung tiễn, Văn Đức Đế đột nhiên đứng lên, lớn tiếng cười nói: “Quả nhiên không phụ kỳ vọng của trẫm!” Sau đó liền thưởng cho Vệ Huyên một cái thôn trang ngoài kinh thành ngay tại chỗ.
Có thể thấy được thánh quyến sâu nặng.
Vệ Huyên nhẹ nhàng tiến lên lãnh thưởng, còn ngẩng đầu đặc biệt cảm tạ Văn Đức Đế, lại hơi đắc ý mà nhìn về phía những triều thần và huân quý đang có thần sắc khác nhau, trên mặt đều là vẻ kiêu căng.
Hôm nay các Hoàng tử vẫn chưa kết thúc tỉ thí, mà biểu hiện của con cháu tôn thất trên sân lại không tốt, lần này Vệ Huyên lộ diện, dường như đè bẹp những con cháu quan viên có biểu hiện xuất sắc nổi bật ban nãy xuống, trở thành đối tượng chú ý của mọi người.
Lúc này, mọi người mới hiểu rõ dụng ý của Văn Đức Đế.
Vệ Huyên vừa nổi bật một lần, không chỉ sửa đổi hình tượng ăn chơi trác táng của hắn trong cảm nhận mọi người, còn là người đầu tiên lĩnh thưởng, khiến người thật sự là hâm mộ, cũng âm thầm kinh ngạc cảm thán sự sủng ái của Hoàng đế đối với hắn, không người nào bì được, trong lòng những đệ tử quan viên ở dưới âm thầm có chút không phục.
Sắc mặt Ngũ Hoàng tử ngồi đằng sau Văn Đức Đế xanh mét, thần sắc Tứ Hoàng tử cũng tối tăm, Lục Hoàng tử, Thất Hoàng tử mím chặt môi. Chỉ sắc mặt Thái tử vẫn tái nhợt như cũ là hơi cười cười, thần sắc thanh đạm ôn hòa. Mà Tam Hoàng tử bởi vì bị thương chân, hôm nay còn nghỉ ngơi ở hành cung, cũng không đến đây.
Thi bắn tên xong rồi, kế tiếp còn có thi cưỡi ngựa.
Trừ biến số Vệ Huyên này ra, trong đó còn có rất nhiều người tuổi trẻ tuấn kiệt được chú ý, biểu hiện của bọn họ đều rất xuất sắc. Nhưng nhìn chung là đám con cháu quan viên đều biểu hiện rất tốt, ngược lại đám con cháu huân quý lại không bằng con cháu quan viên. Nhưng mà trong đám con cháu huân quý, người biểu hiện xuất sắc nhất phải kể đến Tam thiếu gia Thẩm Khánh của phủ Định Quốc Công, tài cưỡi ngựa bắn cung đều đứng đầu trong đám người, chèn ép sự nổi bật của những người khác xuống dưới hết, khiến Văn Đức Đế vô cùng cao hứng.
Rất nhiều người cũng đến hôm nay mới biết được vị Tam thiếu gia phủ Định Quốc Công này, trong quá khứ chỉ biết đến cháu đích tôn Đại phòng phủ Định Quốc Công là Thẩm Bàn, căn bản chưa từng nghe qua vị Thẩm Khánh thiếu gia Nhị phòng này, đến khi nghe nói hắn trở về mới từ Tây Bắc không lâu thì mới bừng tỉnh hiểu ra.
Ở đây cũng có rất nhiều các phu nhân nhìn thấy vị Thẩm Tam thiếu gia đột nhiên xuất hiện này cũng rất hưng phấn.
Thật là một đối tượng tốt chọn làm con rể mà! Tuổi trẻ như thế mà thân thủ lợi hại, quan trọng nhất chính là, hắn không chỉ được Hoàng đế tán thưởng, hơn nữa còn được Hoàng đế để mắt đến, về sau tất nhiên tiền đồ rộng mở, rất nhiều người trong nhà có con gái vừa độ tuổi đều cân nhắc trong lòng khả năng kết thân với hắn, cho dù trong nhà không có, cũng cân nhắc trong nhà mẹ đẻ hoặc thân thích còn có cô nương vừa độ tuổi nào nữa không.
A Uyển chính lấy kính viễn vọng quan sát, liền nghe được Trưởng Công chúa Khang Bình ngồi ở bên cạnh đang thảo luận về Thẩm Khánh với mẫu thân, trong giọng nói có sự tán thưởng không thèm che dấu, trong lòng vừa động, không khỏi quay đầu nhìn Mạnh Hân ngồi bên cạnh, chỉ thấy cô nương này chính cầm kính viễn vọng nghịch đến vui vẻ, hoàn toàn không chú ý đến Thẩm Khánh như những người chung quanh.
Thật là thiếu niên không biết vị ưu sầu.
Chờ đến khi chạng vạng khi, đó là buổi tiệc tối cuối cùng.
Tại bữa tiệc, người trẻ tuổi biểu hiện xuất sắc ở Diễn Võ Trường hôm nay đều được Hoàng đế tự mình ban thưởng thịt nướng, thậm chí còn được Hoàng đế triệu lên hỏi chuyện, ngôn ngữ tha thiết, vô cùng thân thiết, khiến mỗi một người trẻ tuổi được triệu lên đều kích động đến mức mặt mày đỏ bừng, thậm chí nói chuyện cũng hơi không nhanh nhẹn.
Mà việc này cũng không khiến Văn Đức Đế mất kiên nhẫn, ngược lại càng thêm thân thiết.
Thấy một màn như vậy thì mọi người đều có chút kinh ngạc, trong lòng nhịn không được cân nhắc thêm.
Khi Thẩm Khánh được triệu lên, ánh mắt mọi người đều nhìn qua, chỉ thấy vị Thẩm Tam thiếu gia tuổi trẻ này không chỉ không co quắp hay kích động khi đối mặt với Hoàng đế như những người khác, thần thái thản nhiên tự tại, trả lời khéo léo, thần sắc của Văn Đức Đế càng ôn hòa hơn với tốc độ mắt thường có thể thấy được, càng thêm tán thưởng.
Lúc này, càng nhiều ánh mắt dò xét đến trên người Thẩm Khánh.
A Uyển cảm thấy, chỉ sợ chờ sau khi hồi kinh, gạch cửa của phủ Định Quốc Công nhất định sẽ bị bà mối đạp vỡ.
****
Sáng sớm hôm sau, mọi người liền bắt đầu hồi kinh, kết thúc cuộc thu săn năm nay.
Sau khi trở lại kinh thành, A Uyển nghỉ tạm hai ngày rồi tiếp kiến Dư ma ma mẹ Công chúa phái tới, bảo nàng có rảnh thì về nhà mẹ đẻ một chuyến.
“Có chuyện gì sao?” Vẻ mặt A Uyển ôn hoà hỏi.
Dư ma ma cười nói: “Nô tỳ cũng không biết, nhưng mà cũng không phải chuyện lớn gì, Quận chúa không cần lo lắng.”
Thấy thần sắc Dư ma ma tự nhiên, A Uyển liền phủ định suy đoán lúc trước, đáp ứng Dư ma ma rất sảng khoái rồi đứng dậy đến chính viện, nói một tiếng với Thụy Vương phi, quyết định ngày mai về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Thụy Vương phi cũng không giống những mẹ chồng khác, không vui vì con dâu về nhà mẹ đẻ, sau khi nghe xong liền cười nhẹ, bảo nàng thuận tiện hỏi thăm Trưởng công chúa Khang Nghi hộ bà.
A Uyển cười đồng ý.
Ngồi ở chính viện nơi này chờ ba cha con Thụy Vương trở về, sau khi dùng bữa tối cùng nhau, A Uyển và Vệ Huyên liền cùng nhau trở về viện Tùy Phong.
Buổi tối khi đang nghỉ ngơi, A Uyển liền nói với Vệ Huyên chuyện ngày mai về phủ Công chúa.
“Vậy được, chờ buổi chiều ta xuất cung, ta thuận tiện đi đón nàng về nhà.” Vệ Huyên vừa thơm mặt nàng vừa cười nói.
Thần sắc A Uyển ôn hòa, mắt hạnh trắng đen rõ ràng nhìn hắn cười cong cong lên, vô cùng đáng yêu, hỏi: “Đã nhiều ngày rồi, trong triều không có chuyện gì chứ? Thương thế Tam Hoàng tử như thế nào rồi? Tam Hoàng tử phi có thai, cũng không biết thai này là nam hay nữ?”
Vệ Huyên biết nàng hỏi chuyện gì, nói: “Không có chuyện gì lớn, chẳng qua là Hoàng thượng tìm mấy cái cớ trách cứ quan viên một chút, có mấy người xui xẻo bị đụng đến, bị đưa về quê làm ruộng, đều không phải người có vị trí quan trọng gì, có thể bổ sung rất nhanh.”
A Uyển nghe thế thì nhíu mày: “Bên phía Hình Bộ vẫn không tra ra gì à?”
“Ừ.” Giọng nói Vệ Huyên có chút lãnh đạm: “Mọi người đều nói đây là chuyện ngoài ý muốn, là bản thân Tam Hoàng tử xui xẻo. Dù sao chỉ là ngã trẹo chân, lúc ấy trị liệu kịp thời, chỉ cần điều dưỡng thật tốt, chờ khi vết thương ở chân khỏi rồi thì cũng không gì trở ngại.”
Ngã trẹo chân, kỵ nhất chính là không dưỡng thương cho tốt, chờ khi khôi phục lại thành tật chân, có khuyết tật như vậy, một Hoàng tử có khuyết tật như vậy, đời này chỉ đành uổng phí. Cho nên khi biết được tin tương lai Tam Hoàng tử không đáng ngại, bất kể là phái Tam Hoàng tử hay là người bên phía Thái Tử đều nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng Vệ Huyên đã bầu bạn bên người Văn Đức Đế nhiều ngày rồi, trong lòng biết chuyện này không đơn giản như vậy, càng không đơn giản chính là người thiết kế tất cả chuyện này.
Có một số việc, quá mức trùng hợp thì ngược lại không còn là trùng hợp nữa.
Vệ Huyên nói xong việc này, thấy nàng như đang suy tư chuyện gì, không muốn làm nàng lo âu nhiều mà hại thân mình, chuyển đề tài đi rất nhanh: “Ta đoán, hẳn là không phải cô mẫu muốn nàng trở về, mà là Khang Bình cô mẫu muốn nàng trở về, sợ là muốn nói chuyện hôn sự của nha đầu ngốc Mạnh Hân kia với nàng đấy, hẳn là cô mẫu Khang Bình cũng nhìn trúng Thẩm Khánh, chỉ là lại sợ Mạnh Hân không thích, muốn nàng trở về thăm dò hộ.”
Vệ Huyên hiểu rất rõ tâm tư Trưởng Công chúa Khang Bình.
Sau khi A Uyển nghe xong thì thấy hơi bất ngờ, lại cảm thấy cũng có lý. Ngày cuối cùng đợt thu săn, quả thực là biểu hiện của Thẩm Khánh quá ưu tú, dẫm hết đám thanh niên dưới chân, nếu Trưởng Công chúa Khang Bình không có chút ý tưởng nào thì thật đúng là có lỗi với chính mình, đến cả A Uyển cũng cảm thấy nếu chính mình có con gái, cũng muốn có con rể như Thẩm Khánh vậy.
Chỉ là, nghĩ đến chuyện Thẩm Khánh cùng Thẩm Bàn vẫn là đường huynh đệ, lúc trước phu nhân Định Quốc Công còn cầu cưới Mạnh Hân cho trưởng tôn, sau này vì Mạnh Hân không đồng ý, Trưởng Công chúa Khang Bình đành phải tiếc nuối mà uyển chuyển từ chối. Hiện tại đảo mắt một cái, Trưởng Công chúa Khang Bình lại muốn gả con gái cho đứa cháu thứ ba của mình, cũng không biết phu nhân Định Quốc Công có tức giận, cảm thấy Trưởng Công chúa Khang Bình đang đùa giỡn bà hay không.
Còn có, lúc trước sở dĩ Mạnh Hân không thích Thẩm Bàn cũng là vì chính mắt thấy thái độ của Thẩm bàn đối với nha hoàn thông phòng đi theo hắn từ nhỏ, trong lòng có ngăn cách, cũng không biết Thẩm Khánh sẽ như thế nào, nếu là Thẩm Khánh cũng có nha hoàn thông phòng hầu hạ hắn từ nhỏ, Mạnh Hân có cự tuyệt hay không?
Trong lòng suy nghĩ, ánh mắt A Uyển nhìn về phía Vệ Huyên không khỏi có chút do dự.
“Làm sao vậy?” Vệ Huyên vô cùng hiểu nàng, chớp mắt đã biết nàng có suy nghĩ gì, thấy nàng muốn nói lại thôi, không khỏi nói: “Nàng muốn hỏi chuyện vị Thẩm Tam công tử kia?”
“Đúng vậy, dù sao ta cũng nhìn A Hân lớn lên, muốn để nàng có một chốn về tốt.” A Uyển giải thích, lo lắng hắn nghĩ nhiều.
Vệ Huyên ấn nàng ở trong ngực vỗ về trêu chọc một hồi, mãi đến khi nàng mềm cả người mới cắn vành tai nàng nói: “Buổi sáng hôm nay, ở trong cung Hoàng thượng còn hỏi chuyện về vị Thẩm Tam thiếu gia này, vừa lúc ta đang túc trực, nghe được một chút.”
“Như thế nào?” A Uyển vội hỏi, mới vừa hỏi xong lại không nhịn được mà nhíu mày: “Hoàng thượng có ý gì? Chẳng lẽ là muốn chọn hắn làm Phò mã?” A Uyển vẫn nhớ rõ hiện giờ Tam Công chúa mãi vẫn không có tin tức gì, Ngũ Công chúa cũng sắp đến tuổi tuyển Phò mã rồi.
Còn Tứ Công chúa đã định ra Phò mã, hôn kỳ định vào tháng 10, cũng sắp xuất các nhanh thôi. Muội muội đều đã gả đi rồi, người làm tỷ tỷ thế nhưng vẫn còn ngồi một chỗ, cho dù là Hoàng gia thì trên mặt cũng hơi không thể nào nói nổi.
“Chắc là Hoàng bá phụ cũng có chút ý tứ.” Thanh âm Vệ Huyên cũng hơi do dự: “Thẩm Khánh là trưởng tử Nhị phòng phủ Định Quốc Công, về sau còn phải về Dương Thành Tây Bắc định cư, rời xa kinh thành, đối với Tam Công chúa, đúng là không thể tốt hơn…” Nói tới đây, Vệ Huyên cũng hơi không xác định được, đời này Mạnh Hân còn có thể gả cho Thẩm Khánh lần nữa hay không.
Dường như cảm thấy nếu Mạnh Hân không gả cho Thẩm Khánh thì cả đời nha đầu ngốc này cũng không gả đi được, rốt cuộc chỉ có loại tính tình như Thẩm Khánh mới chịu được cái đồ lảm nhảm kia, đời trước nghe nói sau khi bọn họ thành thân, tình cảm giữa phu thê rất tốt đẹp, thậm chí Thẩm Khánh còn vì nàng mà cự tuyệt thị thiếp trưởng bối an bài cho hắn.
Đương nhiên, chuyện này cũng là vì hắn luôn chú ý đến A Uyển, vì giao tình của A Uyển cùng Mạnh Hân nên hắn mới chú ý nhiều hơn một ít. Lúc ấy nghe xong cũng không để ý, trong lòng còn nghĩ, nếu hắn cũng có thể cưới A Uyển làm vợ, chớ nói đến thị thiếp, đến cả nha hoàn thông phòng hắn cũng sẽ không cần.
Đáng tiếc, đời trước bọn họ lại có duyên không phận, cuối cùng bị chia cắt, khiến hắn muốn cưỡng cầu cũng cưỡng cầu không được.