Chương 47:
Editor: ABSolut
Khi một đứa trẻ bướng bỉnh thì thật sự rất khó quản giáo, thấy hắn ăn vạ như thế, A Uyển chỉ có thể xem như bị đệ đệ hôn một cái, sau khi nhận khăn nha hoàn đưa tới lau mặt sạch sẽ lau mặt, nàng hỏi: "Mới sáng sớm, đệ tới làm gì? Hôm nay không cần vào cung sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng lẽ lại trốn học? Đối với việc này, A Uyển thật sự là bất lực, sao tiểu Shota này lại thích trốn học như vậy chứ? Nhưng mà hết lần này tới lần khác Hoàng đế lại chưa từng phạt hắn, các vị tiên sinh dạy học lại coi như không thấy, hoàn toàn không đi tố cáo, thế này cũng quá dung túng rồi?
Vệ Huyên phát hiện ra A Uyển thật là không hiểu tâm tình, hắn nhéo một cái vào lòng bàn tay để bản thân mình bình tĩnh một chút, trả lời: "Hôm qua nghe nói mọi người hồi kinh, nhưng bởi vì quá muộn cho nên đành phải đợi đến sáng nay mới đến đây thăm nàng, ta mang quà đến cho nàng này."
"Quà gì?"
A Uyển thuận miệng hỏi, sau đó nhớ tới chuyện thỉnh thoảng hắn thường tặng đồ tới phủ thì thở dài, kéo tay của hắn trở về phòng, nói: "Sau này đừng đưa tới nữa, những thứ như thuốc bổ này, trong phủ Công chúa cũng có, cũng không kém những thứ của đệ."
Vệ Huyên ngoan ngoãn để nàng dắt đi, bây giờ nàng muốn làm Đại tỷ tỷ chiếu cố hắn thì cứ tùy ý nàng, chờ sau khi bọn họ lớn lên thì cho nàng biết thật ra thì hắn không phải đệ đệ là được, bây giờ cứ để cho nàng thể hiện uy phong của tỷ tỷ một chút.
Cho nên hắn rất ngoan ngoãn nói: "Dù sao để ở nơi nào cũng là để, để mấy thứ đó thời gian dài thì hiệu quả cũng sẽ suy giảm, không bằng lấy tới cho nàng. Những thứ đó ở bên ngoài rất khó mua được, tốt cho sức khỏe của nàng."
Bé trai nâng khuôn mặt lên cười với nàng, đặc biệt ngoan ngoãn đáng yêu, gương mặt kia trắng nõn sạch sẽ, lại mang theo vẻ phúng phính của trẻ con, giống như một chiếc bánh bao trắng trẻo mập mạp, dưới màu đỏ sẫm càng tăng thêm sắc hồng khỏe mạnh, cười lộ ra một hàm răng trắng nhỏ, càng đáng yêu thêm vạn phần, một đôi mắt hắc bạch phân minh, giống như một đôi trân châu đen nhất phẩm được khảm trên cặp ngọc trắng thuần, khiến người ta khó có thể bỏ qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ cần nhìn thấy liền làm người ta yêu thích, đó là quyền lợi của tiểu Shota và tiểu Loli.
A Uyển nhìn cũng thích, xoa xoa đầu hắn, hỏi rõ sáng sớm hắn đến đây đã dùng đồ ăn sáng hay chưa rồi nắm tay hắn cùng đi dùng đồ ăn sáng.
Sau khi dùng đồ ăn sáng xong, hai người ngồi ở thư phòng nhỏ của A Uyển nói chuyện, A Uyển hỏi: “Đứa bé trong bụng Vương phi không có việc gì chứ?”
Vệ Huyên cầm bảng chữ mẫu A Uyển đang tập viết lên xem, nghe vậy thì cười với nàng: “Mẫu phi vẫn tốt, có phải nàng nghe được lời đồn gì rồi đúng không? Không có việc gì, chẳng qua chỉ là một nữ nhân không biết gì mà thôi.”
A Uyển nhìn bộ dáng không sợ hãi của hắn, trong lòng có chút bực bội, nói: "Nếu đã là một người không biết gì, vậy tại sao đệ phải giận dỗi với phụ vương đệ?"
Vệ Huyên nheo mắt lại, cầm bảng chữ mẫu che mặt, không để nàng thấy vẻ mặt của mình, âm thanh buồn buồn, nói: "Ai bảo mọi người đều nói nàng ta giống mẫu phi ta? Nàng ta trông như một cây tỏi, giống mẫu phi ta ở chỗ nào? Nàng không thấy dáng vẻ của phụ vương ta đâu, ánh mắt lúc nào cũng dán trên người nàng ta, ta nhìn không thoải mái. Dù sao thì ta cũng không thích nàng ta!"
Nghe thanh âm của hắn buồn buồn, nhất thời A Uyển có hơi áy náy, quả nhiên vẫn chỉ là đứa bé, mặc dù không có ấn tượng gì đối với mẫu thân ruột thịt, nhưng vẫn không cho phép có một nữ nhân đột nhiên xuất hiện, thay thế địa vị của mẫu thân mình. Trẻ con đều rất nhạy cảm, không chừng vào lúc này trong lòng còn khó chịu hơn nữa.
Nghĩ tới đây, A Uyển liền vỗ vỗ vai của hắn, an ủi nói: “Nếu không thích, sau này không để ý tới nàng ta nữa là được. Ngược lại Đào gia đã nhận lại nàng ta, sau này chưa chắc đệ sẽ gặp lại nàng, chớ vì một người ngoài mà tức giận với phụ vương đệ, không đáng giá."
Đợi A Uyển ôn tồn dỗ một hồi, rốt cuộc Vệ Huyên cũng ló mặt ra từ sau bảng chữ mẫu, cặp mắt sáng long lanh nhìn nàng. Thấy vậy A Uyển liền cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ quả nhiên là một đứa trẻ.
Lúc A Uyển bắt đầu dựa vào bàn luyện chữ, Vệ Huyên đã thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng lừa được nàng.
Ai thèm để ý nữ nhân kia giống mẫu phi hắn hay không? Cả hai kiếp hắn cũng chưa từng gặp được mẫu thân ruột thịt, hắn sớm đã không còn ấn tượng đối với mẫu thân thân sinh.
Ở kiếp trước, hắn cho là dáng vẻ của Trịnh Quý phi đã cho hắn cảm giác giống như là mẫu thân ruột thịt, sau đó phát hiện chẳng qua là Trịnh Quý phi cũng đang lừa hắn, muốn dùng hắn thành một quân cờ để đối phó với kẻ địch, biết bà là chỉ là một nữ nhân có tư lợi cực nặng, đã hoàn toàn phá hư ảo tưởng về mẫu thân của hắn.
Về phần nữ nhân kia... Chẳng qua chỉ lợi dụng hắn để tiếp cận phụ vương mà thôi! Kiếp trước nàng có thể từ một cô nhi không nơi nương tựa mà leo được tới vị trí Thụy Vương phi tôn quý, kiếp này hắn cũng muốn nhìn xem nàng ta còn có thể có bản lĩnh gì đây?
Chẳng qua chỉ là một nữ nhân không đáng nhắc tới mà thôi.
Hắn chỉ muốn biết, người sau lưng nữ nhân này là ai, nàng có thể tiếp cận phụ vương là do người nào chỉ điểm, hay là nàng mượn nước đẩy thuyền, vì vinh hoa phú quý mà tới.
Kiếp trước hắn chết sớm, còn có rất nhiều điểm khó hiểu chưa giải thích được, đáng tiếc lúc ấy một lòng chỉ muốn báo thù cho A Uyển nên cũng không quá mức để ý những chuyện khác, bây giờ suy nghĩ một chút thì phát hiện trong đó còn rất nhiều chỗ đáng nghi ngờ.
Nhưng mà hắn cũng không vội, bây giờ hắn có đủ thời gian để bày bố mọi việc.
A Uyển luyện chữ một hồi, phát hiện tiểu Shota bên cạnh đang im lặng đến mức kỳ quái, nàng quay đầu nhìn liền phát hiện hắn đang ngẩn người, cũng không biết hắn đang nghĩ tới điều gì, khóe miệng đang lộ ra một nụ cười rất cổ quái, nụ cười này trên hơi không phù hợp với gương mặt xinh đẹp, chẳng lẽ hắn lại đang muốn đi chỉnh người nào sao?
"Biểu đệ!" A Uyển không khách khí véo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: “Nếu như đệ không có việc gì thì cùng ta luyện chữ đi!"
Vệ Huyên bị nàng véo nên hoàn hồn lại, thấy nàng đưa bút tới thì chỉ đành phải ngoan ngoãn nhận lấy, ngồi bên cạnh nàng, chờ sau khi nha hoàn trải giấy Tuyên Thành ra thì cùng nhau luyện chữ.
Ở phủ Công chúa nửa ngày, Vệ Huyên lại quấn lấy A Uyển muốn cùng nhau ngủ trưa, cuối cùng cho đến tối mới lưu luyến không rời trở về phủ.
Trở lại Vương phủ, lúc Vệ Huyên đi ngang qua hoa viên thì nhìn thấy Vương phi mặc váy áo rộng thùng thình đang dắt nữ nhi Vệ Cẩn tản bộ dọc bên hồ, bụng của nàng đã hơi lộ ra, tính toán thời gian, hiện nay nàng đã có thai bảy tháng.
Lúc này mặt trời chiều đã ngả về phía tây, nhiệt độ không có nóng bức như lúc ban ngày, gió đêm phả vào mặt, rất thích hợp để đi tản bộ.
Kể từ sau khi Thụy Vương phi mang thai ba tháng, chỉ cần thời tiết đẹp, lúc chạng vạng tối nàng đều sẽ dẫn theo nữ nhi đến hoa viên trong phủ tản bộ, phụ nữ có thai phải đi lại nhiều, sau này lúc sinh nở mới thuận lợi.
Thụy Vương phi đang nói cười chỉ cho nữ nhi xem đôi uyên ương đang bơi trên mặt hồ ở trong hoa viên, nha hoàn bên cạnh nhắc nhở bà: "Vương phi, Thế tử tới."
Thụy Vương phi ngẩng đầu nhìn qua thấy Vệ Huyên đang đứng ở dưới hành lang nhìn về phía này, thần sắc có chút khó lường. Thụy Vương phi thấy đứa con riêng có vẻ mặt như vậy thì trong đầu liền có chút ấn tượng, gần đây mỗi khi nàng gặp mặt đứa con riêng này thì luôn phát hiện ánh mắt của đứa con riêng này nhìn nàng càng ngày càng kỳ lạ, may là nàng vẫn bình tĩnh, nhưng cũng có thêm mấy phần thấp thỏm lo âu.
Cũng không phải nàng sợ Vệ Huyên sẽ hại mình, mà bà cảm thấy một năm nay, Vệ Huyên càng ngày càng trở nên cổ quái, mỗi lần nghĩ đến chuyện lúc hắn bị bệnh nặng ở Hạc Châu sau đó liền thay đổi, tâm tình Thụy Vương phi vẫn luôn rất phức tạp, nhưng sau đó phát hiện hắn vẫn là Vệ Huyên như lúc trước, lại thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù có thể là thần hồn nát thần tính, nhưng nếu người bên cạnh phát sinh thay đổi thì vẫn không khỏi sẽ suy nghĩ nhiều. Mà nàng cũng không biết rõ, vì sao Vệ Huyên ở trước mặt người khác luôn che giấu sự thay đổi của mình, nhưng từ trước tới giờ lại không che giấu ở trước mặt nàng, nàng không tin hành vi này của Vệ Huyên là đang tin tưởng mình.
Cho nên lúc này mới khiến cho nàng cảm thấy kỳ quái lại lo lắng.
Đứa con riêng quậy phá lúc trước giờ lại trở nên thần thần bí bí, cũng không biết cái nào dễ đối phó hơn.
"Huyên Nhi về rồi à, có mệt không? Đã dùng bữa tối chưa? Lúc trước phụ vương con đã phái người về nói tối nay hắn sẽ về muộn một chút, bảo chúng ta không cần chờ hắn trở lại dùng bữa." Thụy Vương phi dắt nữ nhi đi tới, ôn hòa nói.
Vệ Huyên liếc nhìn bụng cao vút của bà, nói: "Lúc nãy đã ăn ở chỗ Khang Nghi cô cô rồi, tạm thời vẫn chưa đói, mẫu phi cùng muội muội cứ dùng bữa trước đi, không cần để ý đến ta. Đúng rồi, bụng của mẫu phi đã lớn, sau này lúc đi tản bộ ở hoa viên cũng phải cẩn thận một chút mới được, để cho nha hoàn bà tử đi theo, đừng đi một mình."
Mặc dù không biết trong lời hắn nói là ý gì, nhưng nội dung cũng là quan tâm bình thường, Thụy Vương phi đỡ thắt lưng, cười nói: "Ta đã biết, phiền Huyên Nhi phải quan tâm rồi."
Vệ Huyên nhàn nhạt đáp một tiếng, nói mấy câu nói liền rời đi.
Thụy Vương phi vuốt bụng, suy nghĩ sâu xa nhìn Vệ Huyên, luôn cảm thấy dường như Vệ Huyên đang rất chờ mong đứa bé trong bụng của nàng, cũng không biết có phải là ảo giác của nàng hay không.
******
Quả thật Vệ Huyên rất mong đợi đứa bé trong bụng Thụy Vương phi, nghĩ đến tiểu đệ đệ ngu xuẩn ở kiếp trước luôn chạy theo sau lưng hắn, nên Vệ Huyên hy vọng hắn nhanh nhanh ra đời, lớn nhanh sau này mới có người để chơi.
Chỉ tiếc là, lần sinh đẻ này của Thụy Vương phi rất nguy hiểm, cuối cùng đã dùng hết khí lực để sinh ra nhi tử, nhưng chính bà lại không thể chịu đựng được liền ra đi, giống như mẫu phi hắn vậy, không kịp liếc mắt nhìn đứa con mới vừa sinh ra đã buông tay nhân gian.
Cũng bởi vì vậy, ấn tượng năm đó mới được bảy tuổi của Vệ Huyên đối với vị Thụy Vương phi Lý thị này nhạt nhòa, rất nhanh đã quên mất bà. Trong trí nhớ của hắn, nữ nhân này dù cho bực bội cũng không lên tiếng, bị kẹp giữa Thái hậu cùng phụ vương hắn thì luôn co mình giống như chim cút vậy, từ trước tới giờ đều không dám có chủ ý xấu gì, an phận thủ thường không giống một người làm kế mẫu, so với Thụy Vương phi đời thứ ba thì kém xa.
Hoặc là có thể nói, nữ nhân này rất tự biết mình.
So với việc để một nữ nhân khác gây mưa tạo gió ở trong phủ này, Vệ Huyên cảm thấy vẫn nên để cho Lý thị tiếp tục làm cái chức Vương phi này hơn.
Ít nhất, tính tình Lý thị này nhu hòa, đắn đo suy nghĩ thấy cũng tốt, sau này nếu A Uyển gả vào, Lý thị cũng không dám lấy thân phận mẹ chồng để đàn áp A Uyển, tất nhiên sẽ mắt nhắm mắt mở để A Uyển làm chuyện mình thích.
Mặc dù Vệ Huyên không hiểu rõ những những xích mích giữa mẹ chồng con dâu, nhưng khi nhìn Thái hậu cùng những phu nhân quan lại khác tán gẫu thì cũng biết có đôi lúc mẹ chồng muốn giày vò con dâu, lý do thì thật sự là tùy tiện tìm được lúc nào cũng có, hắn thật không nỡ để cho A Uyển phải chịu.
Vệ Huyên càng nghĩ càng cảm thấy nếu Lý thị còn sống thật sự rất tốt, trong bụng liền có chủ ý, gọi An ma ma tới phân phó: "Từ ngày mai ngươi đi đến hầu hạ bên người mẫu phi đi."
An ma ma giật mình trợn to hai mắt, lập tức quỳ xuống khóc lóc nói: "Thế tử, lão nô làm sai chỗ nào? Ngài nói một tiếng lão nô lập tức đổi, xin Thế tử ngàn vạn lần chớ đuổi lão nô đi!"
Bà chăm sóc Thế tử lớn lên, ở trong lòng bà Thế tử tựa như con của mình vậy, làm sao bà nỡ rời khỏi hắn.
Nghĩ tới đây, An ma ma càng là khóc to hơn.
Trán Vệ Huyên có hơi co rút đau đớn, nói: "Ai nói muốn đuổi bà đi? Chẳng qua là để cho ma ma đến chỗ mẫu phi hầu hạ một thời gian, chờ sau khi mẫu phi bình an sinh hạ đệ đệ thì dĩ nhiên là ma ma phải trở về viện Tùy Phong hầu hạ, ta cũng không thể để ma ma rời đi."
An ma ma nghe hắn nói mà hoang mang.
Chờ khi Thụy Vương phi thấy An ma ma đi thì cũng hoang mang y như vậy, hỏi: "Thế tử cho bà đến đây hầu hạ ta?"
An ma ma thấp thỏm nói: "Đúng vậy, Thế tử nói, lão nô phải nghe theo sự phân phó của Vương phi."
Suy nghĩ một chút bà lại nói: "Lão nô từng phục vụ mấy vị Quý nhân có thai trong cung, cũng hiểu một chút về kiến thức y khoa."
Thụy Vương phi nhớ tới lời của Vệ Huyên trong mấy lần gặp mặt, những câu đó đều là mong muốn bà khỏe mạnh, dường như mong đợi bà bình an sinh ra đứa con trong bụng.
Mặc dù có hơi khó hiểu đối với việc hắn đưa An ma ma tới, trong lòng cũng không thể nào lập tức tin tưởng hắn, nhưng bà vẫn nhận An ma ma.
Ngược lại An ma ma là người của Thế tử, nếu Thế tử thật sự muốn hại bà thì cũng sẽ không đưa An ma ma đến, làm lộ ra nhược điểm rõ ràng như vậy.
An ma ma là ma ma mà Thái hậu đặc biệt phái từ trong cung đến phục vụ Vệ Huyên, không những tinh thông y học, hơn nữa còn có nhiều kinh nghiệm về phụ nhân, tính tình bà vốn dĩ tỉ mỉ, kể từ khi An ma ma tới hầu hạ bên người Thụy Vương phi, Thụy Vương phi phát hiện nàng hài lòng với cuộc sống hơn rất nhiều. An ma ma cũng không nhúng tay vào chuyện trong viện của bà, chẳng qua chỉ nói với bà một ít chuyện phụ nữ có thai cần phải làm để bà làm theo, sau khi Thái y tới bắt mạch cho bà, phát hiện thân thể bà càng ngày càng tốt hơn.
Như vậy, Thụy Vương phi càng không hiểu nổi ý nghĩ của Vệ Huyên, dường như thật sự muốn tốt cho bà vậy.
*** *** *** *** ***
Đảo mắt đã đến ngày Mạnh Nhược xuất giá. Một ngày trước hôn lễ, Trưởng Công chúa Khang Nghi dẫn theo A Uyển đến phủ công chúa kế bên thêm trang* cho Mạnh Nhược.
(*) Thêm trang là nhà gái họp mặt tặng quà cưới
Bởi vì Trưởng Công chúa Khang Bình là một người hào sảng, các phu nhân trong kinh thành kết giao với nàng quá đông, cho nên trong ngày trưởng nữ của nàng thêm trang, rất nhiều người tới phủ Công chúa, toàn bộ phòng khách đã đầy ấp người.
Rất nhanh A Uyển đã bị Mạnh Hân kêu đi, Mạnh Nhược xấu hổ tránh ở trong phòng, ngại ngùng đi ra gặp người. Mọi người biết tính tình của nàng nên cũng không để ý, thế là Mạnh Vân chăm sóc hai đứa nhỏ, tránh cho nhiều người, các nàng lại ham chơi, đến lúc đó không biết xảy ra chuyện gì.
Lúc Mạnh Vân dắt hai tiểu muội muội tới, các vị phu nhân đang ngồi vây quanh Trưởng Công chúa Khang Bình nói chuyện liền nhịn không được bật cười.
"Sang năm Quận chúa Huệ An cũng đã tới tuổi cập kê phải không?" Định Xa hầu phu nhân cười nói: "Thời gian trôi qua thật mau, đảo mắt đã thành đại cô nương, nhìn bộ dáng kia thật là xinh đẹp, cũng không biết sau này lại gả cho tiểu tử nhà nào."
Những vị phu nhân khác cũng nịnh nọt nói: "Trong phủ này cũng không biết nuôi người thế nào, nhìn mấy đứa nhỏ này xem, từng người từng người một đều xinh đẹp phi phàm hơn người, vừa nhìn đã khiến cho người khác yêu thích… Mấy vị Quận chúa thì không cần phải nói, mà tiểu công tử tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng mấy tiểu cô nương mỗi lần nhìn thấy đều tranh nhau đến mức suýt nữa đánh nhau."
"Đúng vậy, Công chúa thật là may mắn, sang năm lúc Quận chúa Huệ An tới tuổi cập kê, sợ rằng người đến cầu thân sẽ đạp hư ngưỡng cửa phủ Công chúa mất."
Mặc dù là nịnh nọt, nhưng mấy vị phu nhân cũng không khỏi hâm mộ Trưởng Công chúa Khang Bình được sủng ái, sinh ra ba nữ nhi đều được Hoàng đế phong làm Quận chúa, Quận chúa Huệ An là phong hào của Mạnh Vân.
Trưởng Công chúa Khang Bình tươi cười, miệng nói: "Nào có, nào có như thế, chúng nó còn nhỏ, không chịu nổi khen ngợi của mọi người đâu."
Nhưng trong lòng nàng lại có chút căng thẳng, hôn sự của đại nữ nhi cùng tiểu nữ nhi bà đều không cần lo lắng, chỉ có Nhị nữ nhi này, tuổi của nàng càng lớn thì lòng nàng lại càng thêm nặng nề, dường như hận Nhị nữ nhi không nên lớn lên mới phải.
Cũng phải thôi, trong lòng bà thở dài, nhìn Nhị nữ nhi khéo léo dắt hai muội muội đứng ở nơi đó, bộ dáng nữ nhi cực kỳ xinh đẹp thanh lệ, nếu nói là xinh đẹp tuyệt trần lại có hơi mèo khen mèo dài đuôi. Tính tình nàng trong trẻo lạnh lùng, bình thường nhìn là dáng vẻ cô độc như vậy, tính tình đạm mạc, làm sao thích hợp vào cung cùng những nữ nhân khác tranh thủ tình cảm đây?
Hoàng cung nhìn thì rực rỡ hoa lệ, nhưng bên trong lại rất dơ bẩn, sao nàng lại chịu đưa nữ nhi đi vào nơi ấy để hao tổn thanh xuân cả đời? Đặc biệt tính tình nữ nhi này còn trong trẻo lạnh lùng, căn bản khinh thường việc tranh giành sủng ái của một người đàn ông cùng với những nữ nhân khác.
Lại nói nam nhân đều là có mới nới cũ, đến lúc đó coi như nàng dựa vào vẻ xinh đẹp được sủng ái, nhưng cũng là sự tình trong một thời gian ngắn, đợi sau một thời gian, đến lúc đó chỉ có thể trở thành một phi tử thất sủng, chẳng lẽ muốn nàng nhìn nửa đời sau của nữ nhi mình bị hao tổn ở trong thâm cung và cô độc suốt quãng đời còn lại sao?
Mặc dù trong lòng đang trăm mối ngổn ngang, nhưng trên mặt Trưởng Công chúa Khang Bình vẫn là vui vẻ yêu kiều, không lộ ra chút nào, đợi sau khi nữ nhi cùng chư vị phu nhân làm lễ ra mắt xong, liền nói với Mạnh Vân: "Thân thể Thọ An không khỏe, con đưa hai muội muội đi ăn chút điểm tâm đi, không cần các con ở nơi này."
"Dạ."
Sau khi Mạnh Vân hành lễ xong, lại cáo từ với chư vị phu nhân, dẫn hai muội muội rời đi.
Mặc dù nhìn nàng có vẻ lạnh lùng bình thản, nhưng trên lễ nghi cũng không tìm ra một chút sai lầm, nhất cử nhất động đều ưu nhã thanh quý, giống như một búp bê xinh đẹp, khiến cho người khen ngợi không dứt.
Lúc Mạnh Vân mới vừa dẫn A Uyển cùng Mạnh Hân đến hoa viên liền thấy mấy hài tử tuổi tác khác nhau từ các phủ dẫn đến, đều là theo mẫu thân tới, đang được Mạnh Phong dẫn đi dạo hoa viên.
Ngược lại hôm nay không có tiểu cô nương nào tới, những vị phu nhân đều biết nhìn sắc mặt người khác, biết Trưởng Công chúa Khang Bình không thích các tiểu cô nương chú ýcon trai mình, tất nhiên cũng sẽ không đi tìm chuyện không vui.
Dựa vào dung mạo kia của Mạnh Phong, làm sao các tiểu cô nương không bị cám dỗ? Vì để tốt cho nữ nhi của mình, vẫn nên để cho nữ nhi cách Mạnh Phong ra xa một chút.
"Đây là Nhị tỷ tỷ của ta, Tam muội muội, còn có biểu muội Thọ An." Mạnh Phong giới thiệu với những công tử cẩm y ngọc thực.
Mấy công tử này, người lớn tuổi nhất chẳng qua cũng mới khoảng mười tuổi giống Mạnh Phong, cũng không cần kiêng kỵ nam nữ hữu biệt gì cả, cho nên Mạnh Vân dừng lại, làm lễ ra mắt với bọn họ.
"A Uyển."
Giọng nói ôn ôn nhuận nhuận vang lên, A Uyển quay đầu nhìn, thấy Vệ Quân đứng trong một đám con trai, trên mặt cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười: "Quân biểu ca cũng tới à?"
Dĩ nhiên là Vệ Quân cùng mẫu thân tới, không ngờ lại đụng phải A Uyển ở chỗ này, không khỏi lòng tràn đầy vui mừng, đi tới nói: "Ta cùng mẫu thân tới! Đã lâu không gặp, nhìn muội đã có tinh thần hơn."
A Uyển cười gật đầu với hắn.
Bởi vì Trưởng Công chúa Khang Nghi cùng Tĩnh Nam Quận Vương phi là bạn tâm giao, cho nên hai phủ thường hay qua lại.
Sau khi hồi kinh, A Uyển cũng đã gặp Vệ Quân mấy lần, vì Vệ Quân thương tiếc A Uyển thân thể yếu ớt, thường xuyên bị bệnh nằm liệt giường, mỗi lần tới phủ Công chúa cũng sẽ mang chút quà cho A Uyển, cho nên thường xuyên qua lại, A Uyển cũng quen thuộc với Vệ Quân hơn rất nhiều.
Mặc dù Vệ Quân không phải là người xuất sắc nhất trong đám người, Mạnh Phong mới là người xuất sắc nhất ở đó, nhưng hắn lại có một hào quang như hoa như ngọc vậy, khiến cho người khác không dứt ánh mắt ra được, không nhịn được âm thầm khen ngợi trong bụng.
Mạnh Vân nhìn Vệ Quân một chút, lại nhìn A Uyển một chút, như có điều suy nghĩ.
A Uyển cùng Vệ Quân nói mấy câu nói xong, thấy Mạnh Phong phải rời đi, vội vàng tạm biệt với hắn.
Chờ sau khi Mạnh Phong mang theo một đám con trai rời đi, Mạnh Hân liền cười nói với A Uyển: "A Uyển, ngươi quen thân với Quân biểu ca sao? Biểu ca nhìn có vẻ rất vui."
A Uyển bật cười: "Sau khi hồi kinh đã gặp mặt mấy lần, Tĩnh Nam Quận Vương phi cùng mẫu thân ta là bạn tâm giao."
Hai tỷ muội Mạnh gia rất nhanh đã hiểu, liền không nói đến đề tài này nữa. Ở trong lòng tỷ muội Mạnh gia, cho dù Vệ Quân có khá hơn nữa cũng không liên quan gì với A Uyển, bởi vì bọn họ đã coi Vệ Huyên và A Uyển mới là một đôi, mặc dù bây giờ bọn họ còn nhỏ tuổi, nhưng sau này lớn lên nhất định sẽ thành thân. Là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, sau này không thành thân làm phu thê cũng uổng phí đoạn tình cảm này.
Cho nên, khi mà A Uyển cho rằng mình đang cố gắng nuôi đệ đệ, Vệ Huyên đã dùng hành động rất rõ ràng nói cho người chung quanh ý đồ của hắn đối với A Uyển, rõ ràng vây A Uyển vào trong địa bàn của hắn.
Mạnh Vân đưa theo hai muội muội đi thăm Mạnh Nhược đang xấu hổ núp ở trong phòng, thấy bộ dáng ngượng ngùng của nàng, cũng không nhịn được buồn cười, ngay cả một cô nương lúc bình thường nhìn trong trẻo lạnh lùng không thích nói chuyện như Mạnh Vân cũng không nhịn được mà trêu chọc tỷ tỷ mấy câu, làm Mạnh Nhược mắc cỡ tới mức muốn đứng dậy che miệng của nàng lại.
Đang cười đùa vui vẻ, đột nhiên nghe nha hoàn tới nói, hai con ngỗng trắng Mạnh Hân nuôi ở hoa viên đột nhiên cắn người.
Đôi mắt Mạnh Hân sáng lên: "Cắn người nào? Có phải bọn hắn chọc Tam Mao và Tứ Mao của ta hay không?"
Trong lòng âm thầm nắm quyền hô hào, để cho đám người kia biết về sức chiến đấu của Tam Mao và Tứ Mao của nàng một chút!
A Uyển gọi hai con ngỗng trắng của nàng là Đại Bạch và Nhị Bạch, Mạnh Hân liền gọi hai con ngỗng của nàng là Tam Mao và Tứ Mao, nói là để cho thành đôi bạn với hai con ngỗng của A Uyển.
"Có mấy vị tiểu công tử bị cắn." Nha hoàn lo lắng nói: “Có hai tiểu công tử bị cắn khóc."
Mạnh Hân lập tức cúi đầu, cắn đầu ngón tay chính mình nói: “Sao lại khóc? Nguy rồi, mẫu thân nhất định sẽ mắng muội... Làm sao bây giờ?"
Tiểu cô nương nước mắt lưng tròng nhìn về phía Nhị tỷ tỷ của nàng, gây họa xong thì tìm Nhị tỷ tỷ sẽ không sao nữa.
Mạnh Hân hơi cau mày, đứng lên nói: "Trước đi xem tình huống một chút đã."