Sủng Thê Như Mệnh


Đến trưa Vệ Huyên mới xuất cung, sau đó như một trượng phu ba tốt, từ chối lời mời uống rượu của Vinh Vương và mấy hồ bằng cẩu hữu*, trực tiếp hồi phủ.
*Hồ bằng cẩu hữu: bạn xấu.
Lúc Vinh Vương và một đám ăn chơi trác táng bị hắn cự tuyệt khi, thật sự là trợn tròn mắt.
Một công tử ăn chơi trác táng nói: “Vị Thế tử gia này lưu luyến gia đình như vậy từ lúc thế? Trước kia hắn phải ra ngoài vài vòng rồi mới chịu về nhà mà, chẳng lẽ lần này hiếm lắm bị Thụy Vương bắt làm việc, ở bên ngoài chịu khổ nên rất nhớ sự ấm áp của gia đình?”
“Không biết lần này hắn đi đâu, tuyết lớn như vậy, thế mà hắn cũng chịu được! Không biết vị công tử như hắn sao chịu được.

Thụy Vương cũng thật tàn nhẫn ……”
“Các ngươi thì biết gì?”
Vinh Vương đập tay vào gáy người đang nói, “Hắn đã thành thân, sau này trong nhà có Thế tử phi, đương nhiên không thể lông bông bên ngoài với chúng ta nữa.”
Vinh Vương tự cho là đúng, Vệ Huyên đó vô nhân tính với người khác phái như vậy, từ khi cưới được cô nương mình luôn tâm niệm vào tháng 8, sao có thể gọi bạn bè ra ngoài chơi như trước đây, rồi lại nhân cơ hội chơi mệt, chạy đến phủ Công chúa ăn chực, nhân cơ hội ở cùng Thọ An.

Hơn nữa lần này hắn ra ngoài một chuyến, lại là vào lúc trời đông rét mướt, rất vất vả mới về, đương nhiên là muốn về nhà ôm lão bà, sao lại để ý đến đám nam nhân thúi bọn họ chứ.
Nhưng lúc hắn nói xong, liền thấy đám ăn chơi trác táng kia nhìn hắn với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, lập tức nổi giận, lại vung tay đánh, “Làm gì đó?”
Tên ăn chơi trác táng đó bị đánh tàn nhẫn liền kêu oan trong lòng, nhưng không dám đánh trả, vẻ mặt đưa đám nói:
“Có phải điện hạ quên rồi không? Bọn ta đều không còn nhỏ, đã thành thân từ lâu rồi, chỉ có ngài và Thành Tam là chưa thành thân thôi.

Cho nên ngài nói vậy thật sự là không đúng, ít nhất đám chúng ta này không lông bông, đều có gánh nặng gia đình.

Nhưng, chúng ta không cảm thấy bà thím già trong nhà tốt đến vậy, không muốn về nhà chút nào!”
Mấy gã đã thành thân trong đám ăn chơi trác táng sôi nổi gật đầu, tỏ vẻ tán đồng, hơn nữa còn dò hỏi hắn, không còn nhỏ nữa, lúc nào mới cưới chính phi.
Vinh Vương lại đưa tay ra đánh mấy tên vây quanh hỏi hắn khi nào thành thân, cười lạnh, “Đừng tưởng bổn vương không biết, các ngươi đang biến tướng khuyên bổn vương cưới phi? Có phải các ngươi đã nghe trưởng bối trong nhà nói tới khuyên không?”
Mấy tên ăn chơi trác táng nhìn nhau, sau đó căng da đầu gật đầu, cười nói: “Điện hạ, chuyện này không thể trách bọn ta, là Hoàng thượng biết điện hạ coi trọng chúng ta, có thể thường xuyên chơi cùng điện hạ, Hoàng thượng liền để trưởng bối nói với bọn ta, để bọn ta khuyên ngài.”
Bọn họ cũng rất oan uổng đó được không? Vinh Vương không chịu thành thân liên quan gì tới bọn họ? Chẳng lẽ vì bọn họ là bạn nhậu với Vinh Vương thì phải khuyên hắn sao? Hơn nữa bọn họ còn hâm mộ Vinh Vương không cần thành thân, không bị bà thím già trong nhà quản thúc, càng tự do tự tại! Nhưng không thể nói mấy lời, nói ra thì sẽ bị bà thím già trong nhà phạt quỳ bàn giặt.
“Bọn họ kêu các ngươi tới khuyên, các ngươi liền đáp ứng rồi? Một đám hỗn đản, uổng bổn vương ngày thường đối đãi các ngươi không tệ, thế nhưng đối xử với bổn vương như thế!” Vinh Vương lại đuổi theo đánh nhóm người này.
Không ai dám phản kháng, đành phải ôm đầu, để hắn đánh đến vui vẻ.

Hơn nữa một tên béo chạy vài vòng sẽ mệt, cho nên hoàn toàn không bị áp lực.
Quả nhiên, Vinh Vương chạy vài vòng đã mệt, sau đó ngồi xuống cái ghế thị vệ bê đến, vắt chéo chân uống trà, khinh thường nói với bọn họ: “Nói cho các ngươi biết, Vương phi tương lai bổn vương muốn cưới chắc chắn phải là một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, thế gian không ai bằng, nếu không thì sẽ không cưới!”
“Dạ dạ dạ, đương nhiên Vương phi nương nương là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành như tiên nữ hạ phàm, là phúc khí của Vương gia.” Cả đám sôi nổi nịnh hót.
Trong lòng Vinh Vương thư thái hơn nhiều, sau đó liếc xéo bọn họ bằng cặp kia bị mỡ làm cho híp lại một đường, cười nói: “Với cả, đừng tưởng bổn vương không biết đức hạnh của các ngươi, ở bên ngoài thì là hán tử, ở nhà thì là con sâu, không cẩn thận chạm vào tay nha hoàn cũng phải quỳ bàn giặt!”
Mọi người: “……”
Rốt cuộc Vinh Vương cảm thấy mình lại ác miệng, thấy đám người kia nhìn mình đầy cay đắng, đứng dậy sửa vạt áo, đi tới vỗ đầu bọn họ, cười tủm tỉm nói: “Nhưng mà các ngươi cũng không cần cảm thấy mất mặt, bổn vương thấy các ngươi đều sợ vợ nên mới có thể coi trọng các ngươi, đi theo bổn vương, tuyệt đối không có hại.”
Mọi người: q__q không, bây giờ bọn họ cảm thấy bị thua thiệt, vì mấy chuyện này thật xấu hổ ……
Sau khi đùa giỡn từng người, Vinh Vương sửa sang lại quần áo trên người, chắp tay sau lưng chậm rãi rời đi.
Đi ra ngoài, nhìn thấy tuyết rơi đầy trời, Vinh Vương cười ha ha nói với người đi theo: “Tuyết rơi rồi, tuyết rơi đúng lúc báo hiệu một năm bội thu, đúng là một dấu hiệu tốt!”
Người đó đương nhiên chỉ có thể cười nịnh nọt.
Vinh Vương vẫn cười ha ha, nhìn cảnh tuyết, nhớ tới những chuyện Vệ Huyên đã làm, siết chặt bàn tay mập mạp..
Ừ, cuộc sống tốt đẹp như vậy, hắn cũng phải cố gắng mới được!
*****
Đón gió tuyết, Vệ Huyên trở lại vương phủ.
Vừa vào cửa, đã thấy phụ thân đứng dưới hiên, tóc đen đã điểm bạc, dường như đã hơi già đi, nhưng nhìn kỹ lại, hóa ra chỉ là tuyết vương trên tóc thôi.
Thụy Vương gia còn chưa tới bốn mươi vẫn là một nam nhân anh tuấn bất phàm.
“Cha ở đây làm gì?”
Vệ Huyên phủi bông tuyết trên vai, nhướng mày nhìn về phía nam nhân đứng dưới hiên bị gió thổi tạt vào, ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó nói với hắn:“Trời rét như này, tuyết lại dày, cha đã già rồi, phải biết giữ sức khỏe, muốn ngắm tuyết, phải về phòng khách, gọi người mở cửa sổ thủy tinh cho cha xem, đừng quá tùy hứng.”
Thụy Vương: “……”
Lão tử mới ba lăm tuổi, già chỗ nào chứ? Tên tiểu tử thúi này!
Thụy Vương vốn đứng chờ ở đây vì lo lắng, nghe con trai nói mà suýt chút nữa đã giận đến bùng nổ, cảm thấy tên tiểu tử thúi này hôm nào không chọc tức mình thì ngứa da, thật sự muốn đánh hắn cho hả giận ——tiếc là con trai chạy nhanh, không đánh được.
“Cùng ta tới thư phòng, bổn vương có chuyện hỏi con.”
Thụy Vương nhìn hắn từ trên xuống dưới, rồi nói.

Sau khi nói xong, thấy trên mặt hắn lộ ra vẻ không tình nguyện, suýt chút nữa tức đến bật cười, “Biểu cảm này của con là gì? Chẳng lẽ bổn vương còn phải mời con sao?”
Vệ Huyên xoa bàn tay lạnh băng, nói: “Bận rộn nửa ngày, con cũng đói bụng rồi, muốn về dùng bữa.”
“Được, bổn vương cho người bày thiện ở thư phòng, hai cha con ta đã lâu không dùng bữa cùng nhau, cùng uống vài ly.”
Thụy Vương rất hào sảng nói, cho phép con trai tới chỗ ông ăn chực.
Vệ Huyên càng không tình nguyện, lúc trước hắn cho người về nói với A Uyển, buổi trưa sẽ hồi phủ dùng bữa với nàng, lão già này lại chạy ra cầm gậy phá uyên ương đúng thật là cực kỳ đáng giận!
Vì thế, không chút lưu tình từ chối, “Không cần, nhìn mặt cha, con nuốt không trôi!”
Thấy lão nhân nhướng mày sắp nổi giận, chạy nhanh nói: “Nếu cha muốn hỏi con có bị thương không, cha yên tâm đi, không đâu, con rất khỏe! Nếu cha vì chuyện khác, vậy thì không cần nói cho con, con không muốn biết!”
Thụy Vương bị hắn ngắt lời đến mức không còn lời nào để nói, muốn hỏi hắn lần này đã làm gì, nhưng lại bị hắn phá hỏng.
Sau khi con trai rời đi, Thụy Vương đột nhiên nhớ ra lý do mình chờ ở đây, ngoại trừ xem lần này con trai có bị thương không, còn muốn thương lượng chuyện chữa trị bệnh kín của hắn.

Vì sợ thằng con bướng bỉnh này bị tổn thương đến lòng tự trọng, ông đã tính nhẹ nhàng thương lượng với hắn, chỉ cần mặt hắn lộ vẻ không vui, liền đóng cửa, sau đó để hắn xả giận trong thư phòng.
Nhưng ai mà biết được, thằng con bướng bỉnh này lại không nể mặt như vậy!
Lúc Thụy Vương còn đang tức giận, sắc mặt Vệ Huyên khi xoay người bước đi trong gió tuyết trung cũng âm trầm, che dấu sự tàn ác trong ánh mắt.
Chuyện hắn phải làm sau này, sợ là hậu thế bất dung, cho nên cho dù là phụ thân thân sinh cũng không thể nói, bởi vì Thụy Vương là phụ thân hắn, nhưng cũng là con trai của Thái hậu.
Hắn vẫn canh cánh trong lòng việc kiếp trước phụ thân đưa hắn tới biên ải, trong chuyện này ngoài trừ sự vô dụng của bản thân ra, còn có sự xúi giục của Thôi thị, và cả sự dung túng, nuông chiều của phụ vương đối với hắn.

Bởi vì quá dung túng hắn, mới khiến hắn trở thành một kẻ ăn chơi trác táng bị người khác xem thường ở kiếp trước, đến khi xảy ra chuyện, bản thân lại không có năng lực vãn hồi, chỉ có thể đi tới biên ải bảo toàn mạng sống.
Cho nên, kiếp này hắn muốn thay đổi bản thân, không chỉ muốn nắm giữ vận mệnh của mình, còn phải có thật nhiều quyền thế để nắm giữ vận mệnh của người khác, tốt nhất là có thể chi phối quyết định của vị ở điện Thái Cực kia.
Cho đến khi tiến vào chính phòng ở viện Tùy Phong, một luồng hơi nóng xông thẳng vào mặt, khiến sắc mặt hắn bị gió tuyết làm cho lạnh đến cứng đờ cũng trở nên nhu hòa hơn.
A Uyển đang ở trên giường đất xem thoại bản, chờ Vệ Huyên về rồi cùng dùng bữa trưa, ai ngờ lúc Vệ Huyên tiến vào thì đã nhìn thấy vẻ hung thần trên mặt hắn còn chưa kịp thu lại, dường như có ai chọc vào thì sẽ lập tức đại khai sát giới.
Trái tim bỗng run lên.
Tuy trong lòng mơ hồ hiểu được Vệ Huyên quấn quýt si mê mình như một đứa trẻ to lớn tối qua chỉ là ngụy trang, nhưng rất ít khi hắn lộ ra vẻ lệ khí trước mặt mình như vậy, như sợ dọa nàng chạy mất.

Bây giờ còn chưa kịp lại, chẳng lẽ vừa nãy có ai chọc hắn?
Vệ Huyên cởϊ áσ khoác lông cáo, ngẩng đầu liền thấy người đang khoác chăn lông ngồi trên giường đất, thiếu nữ nhỏ xinh lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt bình tĩnh, hơi trống rỗng, khiến hắn rùng mình, liền thu lại biểu cảm, nhanh chóng trở về dáng vẻ thường ngày, cười nói với nàng: “A Uyển, ta về rồi, đói chưa?”
A Uyển chớp mắt, đang định nói, liền thấy thiếu niên đã bước tới đây, với tay vào chăn lông đang khoác trên người nàng, bóp eo nàng rồi ôm nàng lên như trẻ con.
Bởi vì ở trong nhà, không chỉ đốt địa long, mà trên người còn khoác chăn lông mềm mại, thật sự không lạnh, cho nên chỉ bộ sam mỏng manh —— như vậy sẽ thoải mái hơn, cho nên lúc hắn thò tay vào, cách lớp áo mỏng manh, có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trên ngón tay hắn, khiến nàng run lẩy bẩy.
Vệ Huyên ôm cả nàng cả tấm lông, lúc nàng định nổi giận, liển ngửa mặt cười nói với nàng: “Ta đói rồi, chúng ta dùng bữa đi, bữa trưa ăn gì vậy?”
A Uyển cụp mắt, nhìn về phía thiếu niên từ góc độ này, thật sự không nỡ mắng khuôn mặt xinh đẹp này, đành phải sốt ruột vỗ vai hắn, nói: “Để thiếp xuống đi, buổi trưa chúng ta ăn lẩu.”
Vệ Huyên nghe xong, liền cười, “Lẩu cũng ngon, nhưng nàng thấy ta ăn thịt liệu có mắng ta không?”
“Đó là chuyện đương nhiên! Nhưng thiếp vẫn muốn nhìn!”
A Uyển trừng hắn, dạ dày nàng không tốt, không thể ăn thịt, dễ bị đau bụng tiêu chảy, phần lớn chỉ có thể ăn chay và thịt đã chế biến kĩ, tiếc là như vậy, nhưng nàng vẫn thích xem người khác ăn thịt, coi như đã thèm.
Cho nên nàng mong mình sẽ nhanh khỏe lên, sau này có thể ăn hết miếng thịt này tới miếng thịt khác, không cần ăn kiêng.
Vệ Huyên lớn lên cùng nàng, đương nhiên biết tật xấu nhỏ này của nàng, mỗi lần dùng bữa với nàng, đều thấy nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn mình, bộ dạng muốn ăn nhưng lại chỉ có thể chịu đựng.

Trước kia thương nàng, để nàng ăn một chút, sau đó phát hiện nàng ăn xong thì bị đau bụng, khó chịu, tiêu chảy mất hai ngày, cũng không dám nữa mạo muội để nàng tùy hứng nữa.
Nha hoàn nhanh chóng bày đồ đã đã sớm chuẩn bị xong lên, bếp lò đốt than trắng, trong nồi đun nước lẩu, sau đó bầy từng món ăn kèm với lẩu lên, còn có nước chấm đầu bếp pha.
Mùa đông ăn lẩu là hạnh phúc nhất.
Hai vợ chồng son ngồi trước bàn, chờ nha hoàn dọn đồ xong, liền để các nàng lui ra khỏi phòng, không cần các nàng hầu hạ, ăn lẩu thì phải tự mình làm mới thú vị.
A Uyển ăn rau do Vệ Huyên tự tay nhúng, hỏi:
“Vừa nãy chàng sao vậy? Tâm trạng không tốt à? Ai cho chọc giận chàng?”
Vệ Huyên bận chăm sóc nàng, lười biếng nói: “Vừa rồi lúc về khi gặp phụ vương, phụ vương muốn kêu ta qua đó dùng bữa với ông ấy, thật là đáng giận! Ai muốn ăn cơm với ông ấy chứ? Không có khẩu vị!”
Không hề nể mặt phụ thân.
A Uyển bật cười, sau đó lấy khăn che miệng, cười cong mắt, nói:
“Lời chàng nói đúng là bất hiếu, nếu để phụ vương đã biết, chắc chắn sẽ tức giận.”
Vệ Huyên lẩm bẩm, hoàn toàn không để tâm.
Nhìn thấy bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng của hắn, A Uyển cũng bất lực, tên này có thật nhiều khuyết điểm, sẽ giả vờ ngoan ngoan, sẽ làm chuyện xấu, sẽ tùy hứng, sẽ giết người…… Nếu không lớn lên từ cùng nhau nhỏ thì nàng sẽ không thèm liếc mắt nhìn hắn, chứ đừng nói là gả cho hắn.
Sau khi nhắc nhở vài câu, A Uyển cũng không càm ràm nữa, vì Vệ Huyên đã nhanh chóng nhúng đồ cho nàng, đồ ăn trong chén càng ngày càng nhiều, đành phải cố gắng ăn ăn ăn.
Nàng ăn không nhiều, nên chẳng mấy chốc đã no tám phần nên không chịu ăn nữa, vì thế liền nhúng thịt cho Vệ Huyên.
“Thật sự no rồi? Sao lại ăn ít hơn cả trước lúc ta ra ngoài?”
Vệ Huyên cau mày, “Thái y tới bắt mạch nói thế nào?”
Nói rồi, hơi lo cho thân thể của nàng, ánh mắt không khỏi nhìn về ngực nàng, hình như chỗ này không to lên.
“Vẫn khỏe, không sao đâu, vì mùa đông ở trong phòng suốt, không vận động, cho nên tiêu hóa không tốt lắm, đương nhiên không ăn được nhiều.”
A Uyển sợ hắn muốn dày vò, vội đảm bảo mình rất khỏe, nếu không thái y viện Thái Y sẽ bị hắn dày vò đến khóc không ra nước mắt.
Tuy Vệ Huyên nghi ngờ, nhưng mình vừa về, còn chưa hỏi hỏi A Uyển chuyện ở nhà sau khi mình rời đi, liền gác lại, lát nữa sẽ đi tìm hiểu.
“Đúng rồi, lần này chàng về còn định ra ngoài không?”
A Uyển lơ đãng hỏi.
Vệ Huyên nhìn nàng, cẩn thập đáp:
“Trời lạnh, đường không dễ đi, cho nên đầu năm sẽ không đi.”
A Uyển vừa lòng gật đầu, lại nhúng cho hắn một miếng thịt dê.
“Đúng rồi, nếu ta đã về, hôm nào tuyết ngừng rơi, chúng ta cùng tới thăm cô mẫu đi.”
Vệ Huyên lấy lòng nói.
A Uyển nhìn hắn, thấy dáng vẻ cẩn thận của hắn, không khỏi buồn cười, nói: “Được, biết rồi, mau ăn đi, nguội rồi sẽ không ăn được.”
Lúc này Vệ Huyên mới vô cùng cao vui vẻ tiếp tục vùi đầu ăn, A Uyển nhúng miếng thịt nào cho hắn thì hắn liền lập tức ăn sạch, tốc độ nhúng còn không bằng tốc độ ăn của hắn, quả nhiên sức ăn của thiếu niên đang tuổi lớn thật đáng sợ.
Nhưng mà hai vợ chồng son thân mật cùng nhau ăn, thú vị hơn nhiều so với việc để một đám nha hoàn vây quanh, có thể vừa ăn vừa nói chuyện, không cần để ý tới lễ nghi quy củ, trong lòng hai người đều thích.
Sau khi dùng bữa trưa xong, A Uyển đi lại trong nhà một lát cho tiêu, rồi đi nghỉ trưa.
Ăn được ngủ được thì mới khỏe! Vì để sống đến tự nhiên chết, A Uyển vô cùng để ý tới chuyện dưỡng sinh nghỉ ngơi.
Vệ Huyên bò lên trên giường cùng nàng, tuy A Uyển ghét lông tay, lông chân hắn quấy nhiễu giấc ngủ của nàng, nhưng lại kiên quyết không chịu từ bỏ phúc lợi.

Cho dù không được ăn, nhưng từ từ khám phá điểm mẫn cảm trên cơ thể nàng, cũng là một thú vui, hơn nữa cũng là để chuẩn bị cho việc viên phòng của họ sau này.
Nhìn khuôn mặt say ngủ của thiếu nữ đang vùi vào chăn, Vệ Huyên liếm môi dưới, cảm giác yết hầu hơi khô, thân thể cũng nóng như lửa.

Tuy biết mình cũng đang chịu tội, nhưng vẫn không muốn buông nàng ra, bàn tay ấm áp chui vào chăn, từ từ di chuyển tới ngực nàng, cuối cùng đặt lên ngực nàng.
Quả nhiên hình như không hay đổi, quá nhỏ…….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui