Sủng Thê Như Mệnh


Phương Bắc bắt đầu chiến sự, không khí trong kinh thành thay đổi.
Vệ Huyên cũng đã nghe nói về chuyện của thành An Dương, tin tức của hắn còn chính xác hơn người ở kinh thành, thám tử mà hắn điều tới đó năm năm trước sớm đã gửi thông tin đầy đủ cho hắn.
Thành An Dương bị thiết kỵ của Địch tộc thảo nguyên phương Bắc chiếm lấy, tuy thành An Dương mất cảnh giác, không kịp trở tay nhưng cũng không như kiếp trước, vì không kịp chuẩn bị, khiến thành An Dương không hề phòng bị gì nên bị Địch tộc tấn công, nhưng nửa tháng sau đã bị phá thành.

Tuy Vệ Huyên chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng biết trong đó có mật chỉ của Hoàng đế, đã chuẩn bị sẵn sàng, nên mới không bị tổn thất nặng nề, cũng chưa bị phá thành.
Nghĩ đến đây, trên mặt hắn nở nụ cười nhạt, quả nhiên những nỗ lực trước đó không phải vô ích, tuy không thể ngăn chặn chiến tranh, nhưng cũng giảm thiểu được tổn thất đến mức nhỏ nhất.
"Thế tử ..." Lộ Bình thoáng thấy nụ cười trên miệng hắn, muốn nói nhưng lại thôi.
tâm trạng Vệ Huyên đang thoải mái, sắc mặt nhu hoà hơn nhiều, cũng khoan dung với Lộ Bình đã trung thành và tận tâm với hắn cả hai kiếp, hỏi: "Sao?"
Lộ Bình suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Những việc ngài giao cho thủ hạ đi làm, đều đã xong hết rồi."
Vệ Huyên trông càng vui vẻ hơn.
“Không biết Thế tử còn gì căn dặn? Cần họ làm gì nữa không?” Lộ Bình xin chỉ thị nói, thầm nghĩ thật không dễ dàng để điều những người đó tới trọng địa quân sự, đồng thời thiết lập quan hệ tốt với các tướng lĩnh ở đó, cũng tiện để truyền tin.
"Không cần, đừng để bọn họ bị lộ là được."
Lộ Bình đáp lại, khi thấy hắn không phân phó gì nữa, liền lui xuống.
Sau khi Lộ Bình rời đi, Vệ Huyên lấy ra một chiếc hộp chạm khắc hoa bằng sơn mài màu đỏ từ chiếc ngách bí mật trong thư phòng, mở ra, lấy ra một tấm bản đồ, rồi đặt lên thư án.
Đây là bản đồ lãnh thổ Đại Hạ mà Vệ Huyên đã mất mấy năm làm và cho người bí mật chế tạo.

Kiếp trước hắn có bản đồ trong quân đội, nhưng tiếc là kiếp này hắn còn quá trẻ, không có chức vụ gì quan trọng trong quân sự, hoàn toàn không có được bản đồ ấy, nên hắn đã phải tự mình tốn sức lực và tài chính để bí mật sao chép một bản.
Ngón tay của Vệ Huyên lướt qua những ngọn núi đi xuyên con sông bị thu hẹp trên bản đồ, cuối cùng bàn tay chỉ vào một pháo đài quân sự ở biên giới thành Minh Thủy giao với Địch tộc thảo nguyên phương Bắc.
Đây là nơi chôn cất hắn ở kiếp trước.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, hắn định thần lại thì nghe thấy giọng nói của tên sai vặt vang lên bên ngoài: "Thế tử, Thế tử phi đưa canh tới cho người."
Vệ Huyên hơi ngẩn ra, vội nói: “Cho Thế tử phi vào.” Nói xong đứng dậy mở cửa.
Khi cánh cửa mở ra, liền nhìn thấy A Uyển, trên người nàng đang mặc một chiếc áo choàng màu xám lông chuột, đứng trên hiên nhà và mỉm cười với hắn, Thanh Nhã đi sau nàng, trên tay cầm một hộp đựng thức ăn.

Bầu trời u ám ảm đạm, như sắp có một trận tuyết rơi dày đặc, gió bắc thổi mạnh, thỉnh thoảng có thể nghe được gió bắc rít gào truyền qua bên ngoài, toàn bộ khung cảnh đều vô cùng lạnh lẽo.
Vệ Huyên thấy căng thẳng trong lòng, vội vàng bước tới nắm tay nàng nói: “Trời lạnh vậy, sao nàng lại tới đây?” Nói xong vội kéo nàng vào phòng.
A Uyển cười nói: "Thiếp có lò sưởi tay mà, mới đi vài bước thôi, không lạnh đâu."
Thanh Nhã theo sau vào, khi hai người ngồi trên kháng gần cửa sổ cạnh lò sưởi, đặt hộp thức ăn lên bàn, rồi lui xuống theo sự phân phó của A Uyển.
A Uyển tự mình mở hộp thức ăn, bưng cho hắn một bát canh nóng bốc khói nghi ngút, nói với hắn: "Chàng bận cả ngày rồi, ăn chút gì để lót dạ đi."
Sau khi tin tức về chiến sự ở thành An Dương truyền tới, Vệ Huyên càng trở nên bận rộn, ngoài việc túc trực trong cung, mỗi ngày khi trở về đều tới tìm mưu sĩ của Thụy vương, sau đó lại lao vào thư phòng bận rộn đến nửa đêm mới về.

A Uyển biết chuyện hắn bận rộn có lẽ là liên quan đến chiến sự ở phương bắc, nên cũng không làm phiền hắn, nhưng mà nghe nói mấy ngày nay hắn bận rộn nên không ăn được gì mấy, đến ba bữa cơm cũng không được bình thường, trong lòng cũng cảm thấy hơi lo lắng, bèn cho người nấu canh rồi đem qua, định tự nhìn hắn uống rồi mới rời đi.
Nghe Vệ Huyên oán trách mình về việc nàng qua đây khi tiết trời lạnh như vậy, A Uyển không để bụng nói: "Có gì đâu? Cơ thể của thiếp, thiếp tự biết, đã không như trước nữa rồi, vừa tới mùa đông là không thể ra ngoài.

Chàng xem, không phải bây giờ thiếp rất khỏe sao? ”Sau đó đứng dậy, xoay một vòng trước mặt hắn.
Vệ Huyên nhìn nàng thật kỹ, luôn cảm thấy nàng gầy hơn những cô nương khác, trong lòng vẫn không yên tâm.
"Được rồi, mau uống chút canh đi, đừng để cơ thể bị suy nhược."
Thấy lời nói hùng hồn của nàng, Vệ Huyên đành phải nghe theo uống cạn bát canh, thấy nàng còn muốn đưa cho mình, hắn vội nói: "Tí nữa còn ăn bữa tối, uống một chén là được.

Đợi chút nữa ta và nàng cùng về dùng bữa tối."
Sau khi nghe xong, cuối cùng A Uyển cũng nở một nụ cười.

Mấy hôm nay Vệ Huyên bận rộn, đã mấy ngày họ ăn cơm cùng nhau, tuy A Uyển không quen, nhưng cũng không quá cưỡng cầu, chủ yếu là lo hắn ăn không đúng giờ, đến lúc đó bị bệnh dạ dày thì phiền.
Sau khi uống xong, A Uyển thu dọn bát, sau đó xoay người, ánh mắt liền bị tấm bản đồ khổng lồ trên bàn thu hút.
Sau khi xem tấm bản đồ này, A Uyển không khỏi ngạc nhiên.


Bản đồ này quá chi tiết và tỉ mỉ, phía đông là Đông Hải, phía nam là di tộc Nam Hải, phía bắc là Địch tộc thảo nguyên và Tây Vực ở phía tây, tất cả đều vô cùng chi tiết, với thân phận hiện tại của Vệ Huyên, không thể có được một tấm bản đồ như này, có lẽ là Thụy vương có thể có, nhưng bây giờ Thụy vương không hành quân đánh giặc, chắc là đã sớm bị Binh bộ thu hồi rồi mới đúng chứ.
Bản đồ được quản lý rất chặt chẽ trong thời đại này và chỉ được sử dụng cho mục đích quân sự, nếu Vệ Huyên không dựa vào danh tính của Thụy vương thì là do hắn lén cho người phác họa lại.
A Uyển đang nghĩ ngợi thì Vệ Huyên đã đi tới bên cạnh nàng, vươn tay từ phía sau ôm lấy eo nàng, thân mật gác lên vai nàng, khi A Uyển quay đầu nhìn sang, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt mềm mại của nàng, chỉ tay vào các thị trấn, núi và sông trên bản đồ, rồi nói: "Nhìn này, đây là kinh thành, từ kinh thành hướng về phía bắc, băng qua Vị Hà, rồi đến Vị Thành, và sau đó đi dọc theo Gia Lăng uan, dọc đường sẽ đi qua một số thị trấn ...!"
A Uyển im lặng lắng nghe, mắt nhìn theo hướng ngón tay của hắn,nghe giọng nói trầm ấm của hắn, như đang suy tư gì đó.
Đến chiều tối, trời lại bắt đầu có tuyết.
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, vừa qua khỏi giờ Dậu, trời đã nhá nhem tối, các nha hoàn liền đi thắp đèn.
Hôm nay cuối cùng A Uyển cũng ngồi ăn chung một bàn với Vệ Huyên, các món trên bàn đều là món hắn thích, A Uyển mỉm cười nhìn hắn ăn, lâu lâu lại gắp cho hắn, như thể sợ hắn ăn chưa no vậy, đám người Thanh Nhã, Thanh Hoàn bên cạnh đều che miệng cười, nhưng A Uyển không để ý đến họ.
Sau khi ăn cơm xong, Vệ Huyên lười biếng dựa vào gối ngồi trên kháng, A Uyển cho người đi lấy nước ngâm chân, còn mình thì ngồi xuống, tự mình cởi giày cho hắn.
Vệ Huyên thụ sủng nhược kinh*, thấy A Uyển tốt với hắn như vậy khiến hắn cảm thấy như đang nằm mơ.
*Thụ sủng nhược kinh: Được cưng chiều mà sợ.
“Sao thế? Không muốn ngâm chân à?” A Uyển nheo mắt nhìn anh.
“Không phải, không phảo!” Vệ Huyên nhanh chóng vén vạt áo, cúi người xắn quần lên, cười với nàng: “Chỉ cảm thấy đây là lần đầu tiên nàng ngâm chân cho ta.”
"Thì có sao? Nếu sau này có thời gian, thiếp sẽ ngâm chân cho chàng." A Uyển không cho là đúng, nếu không phải thấy thời gian này hắn đã quá vất vả, cũng sẽ không phải vì đau lòng cho hắn, nên muốn làm điều gì đó cho hắn.
Vệ Huyên lập tức lộ ra vẻ vui mừng, dáng vẻ hưởng thụ.

Nhưng lại không ngờ, A Uyển nói được làm được, sau này mùa đông năm nào, chỉ cần không có việc gì, nàng lại sẽ đích thân ngâm chân cho hắn, chưa bao giờ mượn tay người khác.
“Đêm nay chàng không bận sao?” A Uyển vừa bận rộn vừa hỏi.
“Ừm, đêm nay nghỉ ngơi.” Vệ Huyên nói một cách mơ hồ, không thể nói cho nàng biết gần đây hắn đang bận gì.

Nhưng hắn cảm thấy, dù không nói ra thì với sự thông minh của A Uyển, trong lòng cũng tự hiểu, nhưng nàng sẽ không hỏi đến, cũng sẽ không tuỳ tiện mở miệng ảnh hưởng đến quyết định của mình.
A Uyển nghe xong hài lòng gật đầu, gần đây Vệ Huyên tận nửa đêm mới về nghỉ ngơi, lúc đó nàng đã ngủ rồi, hôm sau lúc tỉnh dậy, bên cạnh giường còn có chút hơi ấm nhưng đã không còn thấy bóng dáng hắn nữa, điều này làm khiến nàng tự hỏi rằng cuộc chiến ở phương bắc càng thảm hơn dự kiến, sợ rằng tình hình không tốt.
Buổi tối tắm rửa xong, A Uyển vừa nằm lên giường, Vệ Huyên đã theo nàng chui vào chăn, duỗi tay ra, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, bàn tay to ấm áp từ vạt áo nàng lần vào trong tìm kiếm, đầu tiên là chạm vào vòng eo thon thả tinh tế của nàng, sau đó đến lưng của nàng.

"Vẫn rất gầy..."
Nghe được tiếng lẩm bẩm của hắn, A Uyển không nhịn được nói: "Là ảo giác của chàng!"
“Không phải!” Vệ Huyên kiên quyết nói: “Thật sự là quá gầy, béo lên chút mới tốt, mới khỏe.” Vừa nói, môi đã chạm vào gần, ngậm lấy thứ nho nhỏ dưới lớp yếm hoa mẫu đơn màu xanh, rồi tay còn lại di chuyển xuống, đặt lên mông nàng.
Hiếm lắm hắn mới được thả lỏng một chút, A Uyển không từ chối, tự mở rộng hai hùa theo hắn.
Vệ Huyên càng thêm hưng phấn trước sự ngoan ngoãn chủ động của nàng, cơ bắp trên người căng thẳng, như một khối sắt bọc trong tấm vải nhung, A Uyển sờ vào, cảm thấy thật thích, lại sờ thêm vài lần nữa, lần nữa kíƈɦ ṭɦíƈɦ hắn, đến khi bị hắn chiếm lấy, mới quên đi việc này.
Sau khi lăn lộn một hồi, cho đến khi nàng không chịu nổi, Vệ Huyên mới dừng lại, nhưng hắn vẫn chiếm lấy nàng, ôm nàng vào lòng, cảm nhận dư âm, cắn vào tai nàng, thì thầm nói chuyện với nàng, giọng nói thật trầm ấm, êm tai, như một tách trà êm dịu, lộ ra tình cảm thân mật.
A Uyển mệt đến mức không mở nổi mắt, nhưng vẫn hỏi hắn theo bản năng: "Có phải chàng muốn...tới phương Bắc không?"
“……”
Sau một lúc lâu không nghe thấy hắn trả lời, nàng cũng không để ý, đổi một tư thế thoải mái trong lòng hắn, rồi chìm vào giấc ngủ.
*****
Vào tháng mười một, phương Bắc thỉnh thoảng lại truyền đến tim.
Bởi vì sau hơn mười năm, phương Bắc lại nổ ra chiến sự, còn khiến người ta bất an hơn chuyện cướp biển lên bờ cướp bóc vào mùa hè, ánh mắt của mọi người đều hướng về một vài trận chiến trường ở phương bắc, các trò giải trí trong kinh thành cũng dần trở nên ít hơn, mọi người cũng không còn tùy tiện la cà nữa, dẫn đến nhiều đoàn hát làm ăn vắng vẻ đi không ít.
Trên triều đình, tính tình của Văn Đức Đế cũng biến hoá theo diễn biến của chiến trận lúc tốt lúc xấu, các quan đại thần đều nơm nớp lo sợ, con cháu quý tộc rảnh rỗi cũng không dám ra ngoài vui chơi, đa phần đều bị trưởng bối bắt ở nhà tu thân dưỡng tính.
Không khí trong triều đình cũng ảnh hưởng đến nội trạch, nhưng cũng có hạn.
Kể từ khi A Uyển xác nhận được tâm tư của Vệ Huyên, tâm trạng cũng trở nên hoảng hốt, mất vài ngày sau mới trở lại bình thường.
Trong không khí căng thẳng như vậy, cuối cùng cũng đến tháng chạp.
Ngày mùng tám tháng chạp* hôm đó, trong cung đã thưởng cháo ngũ cốc cho phủ Thụy vương.
*Mùng 8 tháng Chạp (Âm Lịch) là ngày "tiết lệnh" đầu tiên của Tết truyền thống Trung Hoa, tức là sau ngày này không khí Tết bắt đầu đến.

Ngày này cũng là ngày Đức Phật thành đạo nên theo quan niệm người TQ hàng ngàn năm trước, họ sẽ nấu cháo ngũ cốc (từ các loại hạt như kê, gạo tẻ, gạo nếp, hạt dẻ, hạnh nhân, hạt dưa, lạc, hạt thông, nhân táo, nho khô ) để cúng dường Phật, và cả gia đình cùng quây quần ăn cháo trong tiết trời lạnh giá của tháng Chạp như một hoạt động hướng thiện đầu năm.
A Uyển nếm thử món cháo ngũ cốc trong cung mang tới, rồi im lặng gạt sang một bên, khi cháo ngũ cốc của phủ Thụy vương được bưng ra, nàng rưới thêm chút mật ong vào cháo, vui vẻ ăn nó.
Nguyên liệu dùng trong món cháo ngũ cốc trong phủ Thụy vương đều được lựa chọn kỹ càng tỉ mỉ, hơn nữa trong đó một số loại đậu mà nàng thích, để tạo độ nở và dẻo, sau khi thêm mật ong thì càng thơm và ngọt hơn.
Đúng lúc nàng đang ăn uống vui vẻ thì Vệ Huyên trở lại
Hắn thấy ánh mắt nụ cười của A Uyển đều mang theo vẻ vui sướng, trông cũng thèm, liền cúi người xuống ăn một miếng, khi nhìn thấy A Uyển đút cho hắn ăn với vẻ mặt xấu xa, cuối cùng hắn cũng nhớ tới thói quen của A Uyển, nhưng đã quá muộn rồi, miệng hắn đầy vị ngọt của mật ong, suýt nữa thì nôn ra ngoài.

Không những vậy, A Uyển bật dậy, vòng tay qua cổ hắn rồi chặn miệng hắn lại.

Vệ Huyên bị A Uyển giày vò hết lần này đến lần khác, cảm thấy đúng là muốn mạng của hắn.
Nhìn thấy sắc mặt xanh mét của anh, A Uyển bật cười, tự mình bưng trà lên cho hắn súc miệng, sau đó gọi nha hoàn bên ngoài bưng vào cho hắn một chén cháo ngũ cốc, cười nói: “Được rồi, chén này vị mặn rồi.

"
Vệ Huyên xanh mặt, do dự nhìn nàng.
Lúc còn nhỏ, Vệ Huyên luôn là thằng nhóc bướng bỉnh bắt nạt với A Uyển, còn bắt nạt nàng muốn tức chết.

Bây giờ Vệ Huyên đã trưởng thành, sau khi thành thân, dường như đã khẳng định được điều gì, tính tình đã từ từ ổn định lại, với sự ổn định và trưởng thành của thanh niên, ngược lại A Uyển đã trở thành thiếu nữ hoạt bát hơn, và bắt đầu bắt nạt hắn, còn khiến hắn nhiều lúc muốn sụp đổ.
A Uyển cảm thấy đây là phong thủy luân chuyển, quả nhiên là quân tử báo thù, mười năm cũng chưa muộn.
“Đừng lo, là vị mặn!” A Uyển cười tủm tỉm nói.
Vệ Huyên nếm một miếng, biết là vị mặn, mới bắt đầu ăn.
Sau khi ăn hết cháo ngũ cốc, A Uyển hỏi hắn: "Sao hôm nay về sớm thế?"
Vệ Huyên súc miệng, ngồi xuống với nàng, lười biếng nói: "Hôm nay hôm nay tâm trạng Hoàng bá phụ tốt, nên cho ta về sớm.

Trước khi về ta có qua cung Nhân Thọ một chuyến, rồi mới trở về."
A Uyển gật gật đầu, chỉ cần Vệ Huyên có thời gian, sẽ tới cung Nhân Thọ thăm Thái hậu, vì có hắn ở đó, tinh thần của Thái hậu từ từ ổn định lại, khiến người ta dường như không thể nhận thấy sự bất thường về tinh thần của Thái hậu.

Điều này khiến A Uyển càng khẳng định Thái hậu coi Vệ Huyên như trụ cột tinh thần.
“Phương Bắc có tin gì vui phải không?” A Uyển cười hỏi.
“Đúng vậy.” Vẻ mặt Vệ Huyên suиɠ sướиɠ, “Nghe nói bên Địch tộc đang có tuyết rơi dày đặc, rất người và ngựa chết, trời lạnh như vậy không dễ công thành.

Năm nay có thể có một năm yên ổn rồi.”
Sau khi A Uyển nghe xong, tâm trạng cũng vui lên.
Nhưng, niềm vui của nàng chỉ kéo dài đến ngày mười tháng chạp, liền nghe được tin tức Quận Vương phi Tĩnh Nam sinh non, tiếp theo là Vệ Châu chạy tới tìm nàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận