Sủng Thê Như Mệnh


Khi A Uyển hoàn toàn tỉnh lại, bắt lấy người đè ở trên người mình rồi cắn một cái.
Thời điểm này, chỉ có dùng răng cắn mới có thể biểu đạt sự kích động và tâm trạng nổi cáu, mà còn là cách hành hung không tốn chút sức nào nhất.
Vệ Huyên hừ nhẹ thở dốc một chút, đổi tư thế ôm nàng, tiếp tục kiên định làm chuyện mình thích, lực đạo cũng bởi vì nàng tỉnh dậy rồi mà tăng thêm mấy phần, mãi tới khi nàng lại cắn mình một cái mới chậm lại.

Chỉ là sau đó, hắn lại kéo chân của nàng, cắn mấy cái vào đùi nàng.
Đêm cuối tháng tư, chẳng hề khô nóng như đầu hè, mà còn hơi lành lạnh.

Nàng nằm ở trong lồng ngực ẩm ướt mồ hôi của hắn để tay ở phía trên sờ soạng một chút, bỗng phát hiện ra, lồng ngực vốn gầy yếu thuộc về thiếu niên đã từ từ trưởng thành thành rắn chắc nở nang thuộc về thanh niên.
Thiếu niên ngây ngô kia, trong lúc vô tình đã trưởng thành thành một thanh niên.
Vệ Huyên thả lỏng nằm ngửa ở trên giường, một cái tay đặt ở bên eo nàng, rất thích nàng nằm sấp như vậy ở trên người mình, thừa nhận trọng lượng của nàng sẽ khiến cho hắn cảm thấy bọn họ vô cùng thân mật, cũng là hành động vuốt ve an ủi hắn thích nhất sau hoan ái.
"Sao chàng lại tới đây?" A Uyển ngáp một cái, nheo mắt ngái ngủ, trong đầu lại xuất hiện nghi hoặc với hắn.
"Tới đón nàng." Giọng nam khàn khàn không chút do dự trả lời.
A Uyển sờ ngực của hắn, chỉ cảm thấy đang sờ một khối sắt bọc vải nhung, xúc cảm rất tốt, có thể thấy được mấy ngày nay hắn vẫn luôn kiên trì không ngừng rèn luyện cơ thể, cũng không biết có phải rất vất vả hay không mà trông hắn lại gầy đi một chút.
"Chàng tới như vậy...!thành Minh Thủy làm sao bây giờ?" A Uyển có chút lo lắng hỏi.
"Không sao cả, gần đây không có chiến tranh, bất luận là chúng ta hay những bộ lạc ở thảo nguyên phương Bắc, mùa xuân là thời điểm tốt nhất để nghỉ ngơi lấy lại sức, cũng không thể chiến tranh quanh năm suốt tháng." Vệ Huyên nhẹ nhàng mơn trớn phần lưng của nàng, lúc ôm nàng vào ngực, trái tim sẽ bị một loại cảm giác vô cùng mềm mại lại mãnh liệt lấp đầy, khiến hắn muốn đối xử dịu dàng với nàng, lại có một loại xúc động muốn phá hủy nàng nhét vào trong cơ thể.
Vô cùng mâu thuẫn nên cũng cố gắng khống chế mới có thể giữ hình tượng dịu dàng ở trước mặt nàng.
May mà, nàng luôn có thể bình tĩnh bao dung tất cả của hắn, cho dù là tốt hay không tốt, khiến sự nóng nảy trong lòng hắn tan biến.
A Uyển nghe hắn nói, từ thành Vị tới ải Gia Lăng, nếu chỉ cưỡi ngựa đi nhanh chỉ mất hai ngày đi đường, sau khi vào ải Gia Lăng, khoảng cách tới thành Minh Thủy cũng càng ngày càng gần, cũng chỉ hai ba ngày đi đường, còn phản tặc khoảng mười ngày mới có thể, cũng không muộn.

Từ khi A Uyển xuất phát từ kinh thành, Vệ Huyên tính toán thời gian, bởi vì thành Minh Thủy hiện nay xem như thái bình nên dứt khoát tới thành Vị đón A Uyển.

Vào lúc bọn họ tới thành Vị, sáng sớm hôm ấy hắn cũng xuất phát từ thành Minh Thủy, vào buổi đêm, rốt cuộc cũng tới thành Vị.
Cho nên, đây cũng là nguyên nhân Vệ Huyên lại xuất hiện lúc nửa đêm, A Uyển không biết nói gì với hắn, luôn cảm thấy vị Thế tử gia này rất ưa thích chuyện xuất hiện nửa đêm rồi bò lên giường, khiến nàng lần nào cũng bị hắn làm tỉnh lại.
"Thiếp bên này rất tốt, chàng không cần phải tới..." A Uyển lại buồn ngủ, thanh âm có chút mập mờ, lại ngáp một cái, muốn vùi đầu đi ngủ.
Vệ Huyên lại không chịu để nàng đi ngủ, lại đẩy vào trong cơ thể nàng, giữ thân thể mảnh khảnh mềm mại của nàng, ghé vào tai nàng nói: "A Uyển, ta thật sự rất nhớ nàng..."
Giống như tình nhân thì thầm lời rung động với nhau, da mặt A Uyển có dày cũng đỏ ửng lên, vùi mặt vào trong ngực hắn, không chịu ngẩng lên, mãi tới khi hắn kiên trì không ngừng truy hỏi, rốt cuộc nàng cũng đáp lại một câu nàng cũng rất nhớ hắn, lại không ngờ, câu nói nói này không biết đã chọc trúng dây thần kinh nào của hắn khiến hắn vô cùng kích động, kết quả đẩy sâu một cái, khiến đôi mắt nàng rã rời.
Hôm sau rời giường, không có gì bất ngờ khi A Uyển dậy trễ.
May mac hôm nay không cần xuất phát, nha hoàn gác đêm cũng biết Vệ Huyên đến đây, không có người nào tới quấy rầy nàng, cũng không cần xem những ánh mắt mập mờ.
Còn chưa mở to mắt đã cảm giác được người bên cạnh vẫn ôm chặt nàng vào trong ngực.
"Chào buổi sáng..." A Uyển nói thầm một tiếng, đỡ thắt lưng có chút bủn rủn rời giường, trong lòng không khỏi nói thầm, nàng quả nhiên có thiên phú trời cho, tối hôm qua làm loạn như thế lại chỉ hơi bủn rủn ở phần eo, cũng không mệt nhọc tới mức không rời giường nổi.
Vệ Huyên cười nhẹ nhìn nàng, hỏi: "Thắt lưng sao vậy?"
A Uyển liếc mắt nhìn hắn, quyết định là không trả lời, rất bình tĩnh đứng dậy.
Vệ Huyên lập tức hài lòng, tuy sau khi xong việc luôn phải tốn chút thời gian xoa bóp cơ thể cho nàng nhưng có thể làm cho nàng ngày hôm sau không khổ cực, vậy cũng đáng.

Nói cho cùng, hắn vẫn không nỡ để nàng cực khổ quá, nhất là eo nhỏ bé tới nỗi như thể dùng chút sức là sẽ bẻ gãy, luôn khiến cho hắn sau khi yêu thích không buông tay lại sợ bẻ gãy mất.
Sau khi nha hoàn tiến vào hầu hạ bọn họ rửa mặt, Vệ Huyên xua tay với Thanh Nhã tới trước mặt hỏi có muốn bày cơm hay không, sau đó kéo A Uyển đứng dậy nói: "Hiếm khi đến thành Vị, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn, nhân tiện đi chơi một chút."
A Uyển không ý kiến.
Nếu đã tới chỗ này rồi, lại không vội lên đường, sao không đi thăm thú xung quanh, mở mang tầm mắt? Có thể vì hai kiếp đều sống với thân thể ốm yếu nên nàng đối với thế giới bên ngoài vô cùng ngóng trông, tới bất kỳ chỗ nào, cho dù phong cảnh không đẹp vẫn khiến nàng thấy thích thú.

Nàng quá bình thản, tới mức không để ý tới ánh mắt lo lắng của Thanh Nhã.

Nha hoàn yêu quý quan tâm nàng muốn nói lại thôi, nhưng nhìn vẻ bình thản trên mặt A Uyển, vẻ mặt của Vệ Huyên cũng rất phấn khởi, chỉ có thể an ủi bản thân, thân thể Thế tử phi hẳn là còn có thể chịu được?
Kiến trúc thành Vị so với kinh thành có vẻ khá cổ xưa thô sơ, đồ sộ đẹp đẽ lạ thường, lại có vẻ thê lương, hơn nữa cũng không gò bó nhiều như hoàng thành, trên đường A Uyển đi, còn có thể nhìn thấy rất nhiều cô nương chưa lập gia đình không mang mạng che mặt đi ở trên đường, chỉ dẫn theo mấy tùy tùng thôi, ngay cả cỗ kiệu, xe ngựa cũng không cần che đậy quá kín, hai đầu lông mày các nàng vương vấn loại thần thái mạnh mẽ phấn chấn.
Nơi này không trói buộc nữ tử nhiều, cũng làm cho nữ tử tự do hơn rất nhiều.
A Uyển thích không khí nơi này.
Nàng mỉm cười, yên lặng bước đi như thể đi qua dấu vết tháng năm, ồn ào rộn ràng trong nháy mắt xa cách nàng, toàn bộ thế gian đều trở nên yên tĩnh mà đặc biệt.
Vệ Huyên nhìn nàng, cảm thấy thỏa mãn.
Bữa sáng là ở trong một quán ăn bán canh thịt dê, một rổ bánh nướng, một bát canh thịt dê, vô cùng no.
Vệ Huyên cầm cái bánh nướng lớn, xé ra, đưa miếng gần một nửa cho A Uyển, mình ăn một nửa lớn còn lại, bánh nướng xốp giòn cộng thêm hương vị canh thịt dê thơm nồng đậm đà, nhanh chóng hết một bát.
A Uyển tuy ăn không nhiều nhưng Vệ Huyên lại thích cầm một cái bánh xé một miếng nhỏ đưa cho nàng, cùng nàng ăn một cái bánh, ăn xong bánh nướng trong rổ, canh thịt dê cũng ăn hai bát.

Nàng chỉ ăn gần nửa bát rồi cười nhìn hắn giải quyết số bánh nướng còn lại.
Lộ Bình và Lộ Vân ngồi ở chỗ ngồi bên cạnh ở phía trên, hai người cũng đi theo ăn bữa sáng bún thịt dê hương vị đặc biệt, nghĩa huynh muội hai người đều ăn rất vui vẻ, tâm trạng không còn kéo căng như hai mươi ngày trước.

Có thể nói, chỉ cần có Vệ Huyên ở đây, đối với bọn họ mà nói, giống như uống thuốc an thần.
Dùng xong bữa sáng, Vệ Huyên lại dắt tay A Uyển đi trên phố ở thành Vị, chờ nàng đi tới mệt mỏi thì bảo Lộ Bình đi thuê một chiếc kiệu nhỏ, dẫn nàng đi dạo mấy phong cảnh trong thành Vị, khiến A Uyển vô cùng vui vẻ.

Mãi tới chạng vạng tối, bọn họ mới lên đường về phủ.
Đi ngang qua một con ngõ nhỏ trải đá vuông không bằng phẳng, có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Vệ Huyên cười cười với A Uyển, dẫn nàng đi vào.
A Uyển giật mình nhìn hắn, phát hiện Vệ Huyên hiển nhiên rất quen thuộc đối với nơi này, như thể con ngõ nhỏ hẻo lánh tới đâu hắn cũng tìm được, sau khi nàng được dẫn vào một quán ăn ở trong ngõ nhỏ, A Uyển nhìn kỹ, tuy rằng bề ngoài rất nhỏ nhưng phía trong lại vô cùng sạch sẽ, mặt tường và bàn làm bằng gỗ giản dị khiến cho người ta có cảm giác tập tục vô cùng cổ xưa.
"Cho ba phần thịt đầu dê, một phần thịt viên, một phần gân da kho, hai bát mì thịt dê..." Vệ Huyên la lên với ông chủ.
Lúc chờ đồ ăn, hắn mỉm cười nói với A Uyển: "Thịt đầu dê nơi này không tệ, là quán ăn có tuổi đời mấy trăm năm rồi, nàng có thể nếm thử."
A Uyển mỉm cười với hắn, tiếp tục tò mò quan sát.
Không chỉ A Uyển thấy lạ vì Vệ Huyên hình như rất quen thuộc với thành Vị, ngay cả Lộ Bình cũng vô cùng kinh ngạc, cuối cùng vị quản sự kiêm thị vệ trung thành trong lòng nhún vai tỏ vẻ, chắc là Thế tử gia vì thể hiện ở trước mặt Thái tử phi cho nên chuẩn bị từ trước.
Ừ, nghĩ như vậy thì không thấy lạ nữa.
Lộ Bình vô cùng bình tĩnh, hắn ta đã hình thành thói quen Thế tử gia nhà hắn ở trước mặt A Uyển trở nên vô cùng không có tiết tháo.
Ăn một bữa tối có hương vị độc đáo, mọi người giẫm lên sắc trời hoàng hôn trở về khách sạn.
Vệ Huyên đỡ A Uyển xuống kiệu, khóe mắt liếc qua bóng người đứng giữa trời chiều cách đó không xa, chỉ thấy người kia đứng ở bên kia đường, từ xa nhìn qua đây, vẻ mặt vô cùng phức tạp, sau khi phát hiện ra ánh mắt A Uyển thì nàng ta bỗng nhiên quay người rồi bỏ đi.
Vào lúc nàng ta bỗng nhiên rời đi, hai nữ tử mặc đồ nha hoàn bên cạnh nàng ta cũng vội vàng đi theo.
A Uyển hơi kinh ngạc.
"Sao vậy?" Vệ Huyên phát hiện ánh mắt của nàng, cũng không nhịn được nhìn sang, chỉ thấy bóng lưng ba nữ nhân, trong đó đi đầu là một phụ nhân búi kiểu tóc của người đã lấy chồng mặc quần áo màu sắc khá tươi tắn, trông có vẻ là phu nhân nhà có tiền.
"Không có gì." A Uyển lắc đầu.
Trở về nhà trọ, mấy Thanh Nhã, Thanh Hoàn đã chuẩn bị sẵn nước nóng cho nàng tắm rửa.
A Uyển ghé vào thùng nước nóng tỏa mùi gỗ tùng bỏ thêm tinh dầu thư giãn ngâm người, để cho Thanh Nhã giúp nàng chà lưng, nói với nàng ấy chuyện lúc trở về.
"Vừa rồi hình như ta nhìn thấy Nhị tiểu thư phủ Liễu Thị lang, trông bộ dạng ăn mặc quần áo phụ nhân của nàng, kiểu dáng màu sắc quần áo và trang sức cũng không tệ, cũng không biết nàng gả cho người nào, thoạt nhìn cũng không tồi." A Uyển có chút cảm khái nói.
Lúc trước Liễu Thanh Hà làm chuyện như vậy, tuy rằng còn chưa thành công đã bị vạch trần, cuối cùng bị đưa về quê thành Vị nhưng chưa từng nghe tin tức của nàng ta.

Có lẽ Liễu phu nhân tuy rằng giận nàng ta nhưng rốt cuộc cũng là đứa con mình mang thai mười tháng sinh ra, làm sao có thể không thương tiếc quan tâm? Cho dù gả cho người nào ở thành Vị, dựa vào thế lực của Liễu gia thì cũng sẽ chọn cho nàng tá một đối tượng tốt.
"Như thế rất tốt mà, rốt cuộc vẫn là đích nữ Liễu phủ, bất luận là ở đâu cũng sẽ gả cho người không tệ." Thanh Nhã tùy ý nói, nàng ấy cũng không biết rõ chân tướng Liễu Thanh Hà bị đưa về thành Vị nhưng mà trong lòng cũng có mấy phần cảm khái, cảm thấy Liễu phu nhân vừa tàn nhẫn vừa quyết tâm, gả con gái về nhà.

Nhưng mà mọi người trời sinh số mệnh khác biệt, Thanh Nhã chỉ cảm nhận rồi cho qua, không có nhiều cảm xúc giống A Uyển.
Lúc A Uyển ngâm mình trong bồn tắm, Vệ Huyên cũng gọi Lộ Bình tới, hỏi hắn công việc trên đường đi.
Lộ Bình bẩm báo lại từng chuyện, lúc nói tới chuyện xảy ra ở lúc qua sông Vị Hà, vẻ mặt của hắn có mấy phần nghiêm trọng.
"Chắc chắn bọn họ sử dụng thủy lôi Tào Bang chế tạo?" Vệ Huyên lạnh lùng hỏi, trong ngọn đèn, gương mặt đẹp đẽ có thêm mấy phần sát khí lạnh lùng tàn nhẫn.
Lộ Bình bị khí chất bỗng nhiên thay đổi của hắn làm cho hơi run rẩy, trán cũng đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu nói: "Thuộc hạ để cho người đi kiểm tra tình hình và thứ lưu lại trong nước, đúng là thủy lôi Tào Bang sử dụng."
Vệ Huyên mím môi, ngồi ở chỗ đó rơi vào trầm tư.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Vệ Huyên rốt cuộc nói: "Vấn đề này ta sẽ cho người tra rõ."
Chờ Vệ Huyên đứng dậy rời đi, Vệ Huyên rốt cuộc thở phào một cái.
Lúc Vệ Huyên trở lại phòng ngủ, A Uyển đang nằm ở trên giường, xõa mái tóc dài, Thanh Nhã bưng lồng sưởi than sương bạc tới sấy tóc cho nàng, than trong lồng bỏ thêm chút vỏ quýt khô thơm ngát, để sau khi sấy khô tóc sẽ lưu lại mùi thơm ngát đặc biệt của cây cỏ.
Chờ nàng sấy khô tóc, Vệ Huyên cầm một sợi lên mũi ngửi thật lâu, trên mặt lộ ra vẻ không cách nào nói nên lời.
A Uyển: = 口 =! Cảm giác như thể người mắc bệnh thần kinh vậy...
Đoạt lại tóc của mình, lẳng lặng cách xa hắn một chút, A Uyển nói: "Mai xuất phát rồi, đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút."
Vệ Huyên à một tiếng, cởi giày ngồi bên cạnh nàng, dễ dàng ôm nàng vào trong ngực, vuốt ve thắt lưng nàng, nói: "Trên đường xảy ra chuyện gì? Có mệt mỏi không?"
Hiện tại mới hỏi, có phải hơi trễ rồi không? A Uyển nghĩ tới tối hôm qua hắn nửa đêm chạy tới, không phải vội làm chuyện ấy thì chính là dạo chơi thành Vị, quả thực không thích hợp nói chuyện.
A Uyển nhẹ nhàng nói, đồng thời còn nói chuyện lúc đi thuyền ở Vị Hà bị tập kích, bỗng hỏi: "Trước khi xuất phát thiếp để cho ngửi gửi tin cho chàng, chàng nhận được không?"
Vệ Huyên gật đầu: "Nhận được rồi, nàng không cần lo lắng, việc này có ta." Hôn một cái lên gương mặt mịn màng của nàng: "Ngày khác rảnh rỗi, ta phái người tới tiêu diệt đám thủy phỉ kia, trút giận cho nàng."
A Uyển: =a=! Bỗng cảm thấy mình có chút hồng nhan họa thủy, vậy mà để hắn vượt quyền ra tay
"Được rồi, ngủ đi." A Uyển vỗ vỗ lồng ngực rắn chắc của hắn, kín đáo sờ một cái.
Vệ Huyên bắt lấy tay của nàng, ôm nàng lên giường, lúc đè lên nàng, mặt lại có chút đỏ, nói: "Nếu nàng thích, có thể sờ thỏa thích!"
A Uyển: "...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận