"Chừng này..
đủ chưa?" Bích La vẫy vẫy ngân phiếu trong tay hỏi.
Trên mặt tú bà chậm rãi nổi lên nụ cười: "Hắc hắc, đã đủ, đã đủ rồi.."
Nói đùa, người có được ngân phiếu chữ "Thiên" tất nhiên không phải người bình thường.
"Còn không đưa chúng ta đi?"
"Được được, đi theo ta." Tú bà thu ngân phiếu, cười nói.
Đi theo tú bà đến sau một phòng ở hậu viện Tuý Mộng Các.
Sau khi tú bà nhấn vào cơ quan, một mặt vách tường lõm vào.
"Các vị, ngay chỗ này rồi.."
* * *
Quả thật đúng như tin tức Thanh Liên tìm hiểu, nơi tiến vào cửa hàng ngầm này là một cái thông đạo.
Dưới mặt đất vốn tối đen nên được khảm rất nhiều dạ minh châu.
Tại hai bên thông đạo bày rất nhiều quầy hàng.
Có quầy bán đan dược, có quầy bán binh khí, còn các loại kỳ trân dị bảo.
Nhóm người Phượng Sở Ca vừa đi vừa nhìn, thẳng đến khi xem hết nhưng vẫn chưa tìm được vật mình muốn.
Phượng Sở Ca không khỏi có chút thất vọng.
Tiểu thư, không có sao? "Nhìn thấy thần sắc Phượng Sở Ca, Tử Lan hỏi rõ.
Phượng Sở Ca thở dài:" Xem ra chúng ta chỉ có thể đến nơi khác tìm rồi.
Thôi, chúng ta trở về đi..
"
Dứt lời liền quay người muốn ly khai.
Trong lúc quay người, ánh mắt Phượng Sở Ca đột nhiên rơi vào một cái lồng bên cạnh.
Đây là một cái lồng nhỏ, bên trong lồng, một cục thịt trắng như tuyết cuộn tròn ở một bên.
Cục thịt cuộn mình lại căn bản nhìn không ra nó là con gì.
Chỉ có cặp mắt loé ra ánh sáng màu lam kia lộ ra bên ngoài, tách ra một điểm hào quang.
Phượng Sở Ca nguyên bản không có ý định dừng lại, nhưng không hiểu sao, đôi mắt màu xanh da trời của mèo nhỏ triệt để hấp dẫn ánh mắt nàng.
Nàng nhìn vào đôi mắt sáng như ngọc bích, như thể đã nhìn thấy một vòng xoáy xanh thẳm, thẫn thờ một hồi.
" Cô nương, ngươi đang nhìn mèo con này? "Sau lồng sắt, một nam tử mặc trường bào màu đen mở miệng.
Người nói là một lão giả.
Lão giả một thân trường bào đen, trên đầu cũng đội mũ rộng vành màu đen.
Hắn híp nửa mắt, trong đôi mắt kia có chút hỗn độn, ngẫu nhiên hiện ra điểm hào quang.
Phượng Sở Ca lắc đầu:" Không có.
"
Nàng vốn chỉ muốn đến tìm dược liệu, trước mắt đãkhông tìm được dược liệu, không bằng mau chóng trở về.
Nhưng vào lúc nàng đang muốn bước chân rời đi, trên người mèo con kia tựa hồ có một lực đạo rất mạnh kéo nàng quay đầu lại.
" Cô nương, ta thấy ngươi và mèo con này hữu duyên, không bằng tặng nó cho ngươi..
"Lão giả áo đen đột nhiên nói ra.
Lông mày Phượng Sở Ca chau lại.
Đưa cho nàng?
Đây có tính là chuyện tốt không?
Tất cả đồ vật trên các sạp hàng khác đều có công khai giá cả nhưng mèo này lại không có.
Phượng Sở Ca đang muốn nói chuyện, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng kêu.
" Oa..
Mèo con thật đáng yêu.
Mèo con này, ta muốn!"
.