Lời này không thể bảo là không độc, thoáng cái đã âm thầm nhắc lại hôn sự thất bại của Phượng Sở Ca và Hách Liên Cẩn Du.
Những người bên cạnh nghe lời này không khỏi cười ra tiếng.
Hách Liên Cẩn Du cũng cười lạnh nhìn Phượng Sở Ca..
Rất rõ ràng, tình huống Phượng Sở Ca bị nhục nhã này hắn rất thích nghe đấy.
Đáy mắt Phượng Sở Ca hiện lên vài tia hàn ý, nàng giương môi nhìn Thuỷ Ngọc Nhi.
"Thuỷ tiểu thư, không biết ngươi đã nghe qua câu nói này hay chưa, việc gì cũng muốn quản sẽ chết rất nhanh.."
Nói đến lợi ích thực tế, Phượng Sở Ca nhàn nhạt tựa đầu vào ghế.
Hai tay nàng khoanh trước ngực, quanh thân lộ ra cảm giác lười biếng.
Bộ dàng này cơ hồ làm cho Thuỷ Ngọc Nhi trào dâng một hồi ảo giác.
Nhưng, Phượng Sở Ca căn bản không quan tâm cách nhìn của những người xung quanh!
Nàng ta cố ý nhục nhã Phượng Sở Ca nhưng Phượng Sở Ca lại hoàn toàn không đem lời nói nàng ta để trong lòng.
Nhận ra điểm này, đáy mắt Thuỷ Ngọc Nhi tuôn ra vài tia lửa giận.
"Như thế nào? Ngươi cảm thấy thực lực của ngươi lại có thể làm ta chết? Đã như vậy, Phượng Sở Ca, chúng ta tỷ thí một trận, thế nào?"
Phượng Sở Ca nghiêng đầu nhìn vết cào vẫn còn lưu trên mặt Thuỷ Ngọc Nhi..
"Đừng như vậy, vạn nhất khuôn mặt ngươi vừa mới khôi phục lại bị thương thì sao bây giờ?"
Nói xong, Phượng Sở Ca nhìn xuống A Trần, "Tiểu Trần Trần, ôm chặt Nhục Đoàn, đừng lại để nó làm bị thương người."
Dứt lời, Nhục Đoàn đang được A Trần ôm trong ngực khẽ nhếch môi, phát ra một hồi âm thanh quỷ dị "Meow ô".
Thuỷ Ngọc Nhi cả kinh.
Lại nhìn Phượng Sở Ca, đối diện với đôi mắt tràn đầy mỉa mai kia thật sự là nhịn không được rồi, nàng ta mạnh mẽ đứng dậy.
"Phượng Sở Ca, ta muốn quyết đấu với ngươi! Ngươi dám tiếp hay không tiếp!"
Thanh âm trong trẻo vang vọng toàn bộ đại sảnh.
Mọi người nghe được lời nói này, lập tức xì xào bàn tán.
Thuỷ Ngọc Nhi là nữ đệ tử thực lực không tệ của Thuỷ gia, mà Phượng Sở Ca là phế vật.
Trận quyết đấu như vậy căn bản vốn không nên thành lập.
Phượng Sở Ca lười biếng dựa vào một bên, khoé môi khẽ nhếch, không biết đang suy nghĩ gì.
Thấy Phượng Sở Ca chậm chạp không trả lời, Thuỷ Ngọc Nhi khẽ quát: "Phượng Sở Ca, không phải ngươi phát ngôn bừa bãi muốn huỷ mặt ta đấy sao? Hiện tại lại không dám quyết đấu cùng ta! Hừ! Ngươi chính là một phế vật!"
Khuôn mặt Thuỷ Ngọc Nhi tràn đầy âm tàn.
Hôm nay, nàng ta quyết ý phải nhục nhã Phượng Sở Ca.
Những người bên cạnh xôn xao nghị luận.
"Ngọc Nhi, đủ rồi, đừng làm rộn.." Thuỷ Vô Tích nhìn muội muội như vậy chỉ cảm thấy một hồi đau đầu.
Cô muội muội này, thật sự lý quá kiêu căng rồi.
Nhưng Thuỷ Ngọc Nhi lại mặc kệ, nàng ta bước ngang qua Thuỷ Vô Tích đi về phía trước.
Từ trên cao nhìn xuống Phượng Sở Ca đang ngồi trên ghế.
"Phượng Sở Ca, ngươi không dám phải không? Đã như vậy.."
Thuỷ Ngọc Nhi còn đang muốn nói gì đó, Phượng Sở Ca vẫn luôn nhắm mắt đột nhiên mở ra.
Nàng khẽ nhếch môi, đôi con ngươi màu đen lộ ra những tia sáng u ám.
Đứng dậy, đôi mắt tràn đầy trêu tức thẳng tắp chống lại Thuỷ Ngọc Nhi.
"Thuỷ tiểu thư đã nhiệt tình như vậy, nếu ta cự tuyệt không phải là đáng tiếc một phen tâm ý của Thuỷ tiểu thư hay sao?"
Con ngươi tĩnh mịch như hàn đàm vậy mà lại làm cho Thuỷ Ngọc Nhi lập tức giật mình sững sờ.
Một lát sau, Thuỷ Ngọc Nhi hồi phục thần trí.
Trên mặt nàng ta hiện lên vài tia tươi cười âm tàn.
Nàng ta chỉ là muốn khích tướng phế vật này, như thế phế vật này mới có thể ứng chiến..
.