"Lần này vào Vân Thiên học viện, biểu muội ngươi cùng Tam hoàng huynh khẳng định có thể cùng đi."
Đáy mắt Phượng Sở Ca hiện lên vài phần trêu tức.
"Mượn Ngũ vương gia cát ngôn."
"Biểu muội ngươi nhất định cũng được, ta tin tưởng ngươi.
Đúng rồi..
Về sau cứ trực tiếp gọi biểu ca đi, bằng không cũng quá lạnh nhạt rồi."
Phượng Sở Ca câu môi.
Bọn họ rất quen thuộc sao?
Hình như mới chỉ tiếp xúc hai lần thôi a!
Thấy thần sắc Phượng Sở Ca, Hách Liên Tử Hiên cũng không tự đòi mất mặt, hắn giương môi lên: "Vậy biểu muội, ta đi trước.."
"Ừ, Không tiễn." Phượng Sở Ca ngồi một bên, nhàn nhạt nói.
Khoé môi Hách Liên Tử Hiên mạnh mẽ run lẩy bẩy.
Biểu muội của hắn thật sự quá không cho người mặt mũi!
Hôm nay hắn vẫn may mắn, nếu là Hách Liên Cẩn Du ở chỗ này, Phượng Sở Ca cũng dùng thái độ như vậy đối đãi, dựa vào tính tình Hách Liên Cẩn Du nhất định sẽ nháo ra nhiều chuyện.
Hách Liên Tử Hiên khẽ lắc đầu, tiếp tục bước ra ngoài.
Đợi Hách Liên Tử Hiên đi rồi, Tử Lan cười nói: "Ngũ vương gia tốt hơn nhiều so với Tam vương gia, thế nhưng mà tựa hồ không được thông minh."
Phượng Sở Ca cười nhẹ: "Quản hắn làm gì?"
Nàng đứng thẳng người đi vào bên trong, nhìn A Trần đứng bên cạnh.
"Tiểu Trần Trần, ngươi đứng chỗ này làm gì? Cữu cữu ngươi đâu rồi?"
A Trần lại khoanh tay trước ngực, quay đầu lại: "Hừ, thừa dịp ta không có ở đây, ngươi lại chọc đến hoa đào."
"..."
Khoé mắt Phượng Sở Ca run rẩy.
Tiểu tử này thật sự cẩn phải giáo dục lại, bằng không thì không biết trưởng thành sẽ biến thành cái dạng gì.
Bất quá, nghĩ đến không lâu nữa nàng phải tiến vào Vân Thiên học viện, không còn được gặp lại A Trần nữa, đáy lòng Phượng Sở Ca sinh ra vài phần tiếc nuối.
Nàng không so đo với lời A Trần vừa nói, chỉ tiến lên, ngồi xổm xuống nhìn dáng người nho nhỏ kia.
"A Trần..
Đợi sau khi ta đi rồi, ngươi phải chăm sóc tốt chính mình.
Trời lạnh nhớ mặc quần áo, còn có không cho phép kiêng ăn, coi chừng kiêng ăn sẽ không cao lên được.
Còn có.."
Phượng Sở Ca còn muốn nói thêm gì đó, A Trần lùi về sau một bước.
"Thực dong dài."
Hắn quay đầu đi, trên mặt lộ ra một tia tươi cười không dễ phát giác.
"Ngươi không nỡ xa ta đúng không?" A Trần quay đầu lại nhìn Phượng Sở Ca, đôi con ngươi sâu sắc vụt lên tia sáng.
Phượng Sở Ca nhéo nhéo mặt A Trần: "Đương nhiên không nỡ ah.."
"Ta sẽ đi Vân Thiên học viện tìm ngươi là được rồi."
"Hả? Ngươi?" Phượng Sở Ca nhìn thân thể nho nhỏ của A Trần nhíu mày.
"Ngươi không tin?"
"Tin.." Phượng Sở Ca nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Tin mới có quỷ!
Nàng đứng dậy nhìn xuống A Trần, giọng nói nghiêm túc: "Tóm lại, phải chăm sóc chính mình thật tốt, hảo hảo cùng cữu cữu ngươi sinh hoạt, ta khẳng định sẽ còn trở lại đây."
"Đã biết, càng ngày càng dong dài rồi." A Trần buông tay, rũ mi mắt, che giấu cảm xúc dưới đáy mắt.
"Ta về phòng trước, cữu cữu đang đợi ta."
"Ừ, đi đi.."
Nhìn thân ảnh nho nhỏ chậm rãi rời đi, Phượng Sở Ca thật sâu thở dài một tiếng.
Đứa bé này thật sự trưởng thành đến không giống một đứa trẻ.
Hắn như vậy, thật sự làm cho người ta đau lòng..
"Tử Lan, lại điều hai người lại đây bảo hộ A Trần."
Tử Lan nhếch miệng: "Yên tâm đi tiểu thư, A Trần là tiểu ác ma, sẽ không ai tổn thương hắn đâu.
Tiểu thư thật sự là quá lo lắng rồi."
Phượng Sở Ca nghe tiếng, híp mắt, cuối cùng không thể không thừa nhận nàng đã quá lo lắng rồi.
Không nói đến A Trần thông minh như vậy, mà cữu cữu A Trần vừa mới xuất hiện tựa hồ cũng không phải là người bình thường..
.