Phượng Sở Ca dựa vào một bên như trước, hai mắt nhắm lại không thấy rõ thần sắc.
Đến khi Tử Lan nói không sai biệt lắm, nàng mới chậm rì ngẩng đầu, môi mỏng khẽ mở.
"Lại nói bậy bạ ta ném ngươi xuống xe ngựa."
Tử Lan nhìn thần sắc Phượng Sở Ca, khẽ cong môi: "Không nói thì không nói."
Dứt lời quay sang nhìn Lục Trúc cùng Bích La: "Hai ngươi nói, vừa rồi ta nói có đúng không?"
Lục Trúc cùng Bích La nhìn nhau rồi gật đầu.
"Cũng có chút đúng."
Phượng Sở Ca ngồi bên cạnh không nhịn nổi run rẩy khoé môi.
Xem ra..
ba người này thật sự quá rảnh rỗi rồi, nàng nên tìm một ít chuyện cho các nàng ấy làm.
Vân Thiên học viện cách kinh đô Thiên Khải có nửa ngày đường xe.
Ước chừng giữa trưa, xe ngựa dừng lại trước một khách điếm.
Lúc này đã đến ngoại ô kinh đô Thiên Khải, người ở thưa thớt.
Ngôi tửu lâu này là tửu lâu duy nhất mười dặm gần đây.
Hai cỗ xe ngựa đều dừng lại, Hách Liên Cẩn Du cùng Phượng Sở Ca một trước một sau vào quán rượu.
Trong tửu lâu, người rất thưa thớt.
Vốn đại sảnh có chút ồn ào, sau khi Phượng Sở Ca bọn họ tiến vào lập tức trở nên yên tĩnh.
Cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn về phía đại sảnh.
Nhìn hai nhóm người một trước một sau tiến vào, mọi người ở đây chỉ cảm thán hôm nay vận khí của mình thật tốt, thật mở rộng tầm mắt.
Các nàng tìm vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Cũng ngay sau khi ngồi xuống, bốn người đều dò xét được vài ánh mắt nóng bỏng đang nhìn về phía này.
Nhẹ nhàng quét mắt liền thấy được mấy đại hán râu quai tục tằng đang ngồi cách đấy không xa.
Tầm mắt của những người này không ngừng đảo qua Phượng Sở Ca cùng Hách Liên Cẩn Du.
Hách Liên Cẩn Du một thân cẩm bào màu xanh được làm từ gấm tốt nhất, bên ngoài dát vàng, biết không phú tức quý.
Nhóm người Phượng Sở Ca mỗi người đều khí chất xuất trần, nhìn qua liền biết không phải nữ tử bình thường.
Mấy nam tử liếc nhìn lẫn nhau vài lần, đáy mắt từng người đều lộ ra vài tia mừng thầm.
Bọn họ đợi ở đây lâu như vậy, đã rất lâu rồi đều chưa bao giờ gặp được cá lớn như vậy.
Hôm nay sợ là họ phải có thu hoạch lớn rồi!
Chỉ trong chốc lát tiểu nhị đem rượu cùng thức ăn lên.
Phượng Sở Ca bưng chén rượu lên muốn uống lại ngửi được mùi vị khác lạ.
Nàng nheo mắt nhìn ra xa, ngón tay ngọc nhẹ nhàng chuyển động chén rượu trong tay.
Cùng lúc đó, Tử Lan các nàng cũng dò xét được khác thường trong rượu.
"Tiểu thư, chúng ta vào phải hắc điếm rồi." Tử Lan nhẹ giọng nói với Phượng Sở Ca.
"Ừ." Phượng Sở Ca lạnh nhạt gật đầu.
"Vậy chúng ta trực tiếp rời đi hay giết cho chúng trở tay không kịp?"
"Nói bao nhiêu lần rồi, ta là người văn minh, muốn dùng phương thức hòa bình giải quyết, không thể mỗi ngày đều nghĩ đến chém chém giết giết." Phượng Sở Ca câu môi cười, từ trong lòng lấy ra một chai thuốc.
Nàng giương tay, thuốc bột đã rơi vào trong các chén rượu.
"Hiện tại uống đi, không có việc gì rồi.
Đi đường lâu như vậy không ăn ít đồ là không được."
Dứt lời, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Ba thị nữ thấy vậy, không hề do dự bắt đầu động đũa.
Tiểu nhị cùng những đại hán kia nhìn thấy cảnh tượng này, đáy mắt đều lộ ra mấy phần quỷ dị.
Tuy chỗ này vắng vẻ nhưng thức ăn cũng không tệ lắm.
Bất quá chỉ một lát sau, cả bàn đồ ăn đã bị các nàng ăn không sai biệt lắm.
.