Phượng Sở Ca lạnh lùng nhìn đám người trên mặt đất.
Dược này không đến mức gây chết người, nhưng sẽ làm cho những bộ phận nào đụng phải đều bị hư thối từ làn da đến cốt tủy, chậm rãi như thế..
Điều này cũng không thể trách nàng lòng dạ độc ác.
Phượng Sở Ca biết rõ nếu không phải nàng phát hiện đó là hắc điếm thì bây giờ người gặp nạn chính là các nàng!
Nàng cười lạnh hai tiếng.
"Chúng ta đi."
Dứt lời, ba thị nữ sau lưng lập tức đi theo.
Hách Liên Cẩn Du trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng đi theo.
Phượng Sở Ca vừa ra khỏi tửu lâu, đột nhiên một cục thịt trắng cách đó không xa bay đến.
Nó nhảy dựng lên, nhào vào lòng Phượng Sở Ca.
Tốc độ rất nhanh, thậm chí Phượng Sở Ca còn không quá để ý liền trực tiếp ghé vào ngực nàng.
Tử Lan các nàng đều đưa mắt nhìn cục thịt trắng kia.
"Tiểu thư, không phải người để nó ở nhà chiếu cố A Trần sao? Nhục Đoàn thế nào lại tìm tới?"
"Đường xa như vậy, Nhục Đoàn vậy mà có thể tìm tới đây.."
"Cũng thật sự là quá thần kỳ.."
Ba thị nữ đều kinh ngạc lên tiếng.
Nhận ra các nàng đang kinh ngạc, Nhục Đoàn giật giật thân thể, bộ dạng rất đắc chí.
"Không phải bảo ngươi ở nhà chiếu cố A Trần thật tốt sao? Ngươi đến đây rồi không phải về sau A Trần sẽ rất tịch mịch à?" Phượng Sở Ca vuốt ve bộ lông Nhục Đoàn, lên tiếng.
Nhục Đoàn "Meow ô" hai tiếng, đôi con ngươi màu xanh da trời ướt sũng chớp động hào quang.
A Trần căn bản không có ở trong phủ có được không!
Nó một mình ở Phượng phủ mới phải là tịch mịch nhàm chán!
Ô ô ô..
Mỗi lần chủ nhân đều chỉ lo cho quái nhân A Trần kia, một chút đều không để ý nó.
Nhục Đoàn huơ huơ móng vuốt vài cái như là muốn kể ra hết bất mãn của mình.
Phượng Sở Ca không hiểu được lời Nhục Đoàn muốn nói, chỉ ôm nó.
"Ngươi đã tới rồi, vậy thì cùng ta đến Vân Thiên học viện a.."
"Meow!" Nhục Đoàn đứng trong lòng Phượng Sở Ca, hai tròng mắt đều tràn đầy vui sướng.
* * *..
Xe ngựa tiếp tục hướng đến Vân Thiên học viện.
Đến chạng vạng tối, rốt cuộc đã tới Vân Thiên học viện.
"Tiểu thư, đến rồi!" Tử Lan xốc màn kiệu lên, nhìn cảnh vật bên ngoài.
Bốn chữ "Vân Thiên học viện" to lớn được mạ vàng dưới ánh trời chiều trở nên sáng chói.
Phượng Sở Ca gật nhẹ đầu rồi xốc màn kiệu, xuống xe..
Đợi sau khi nàng xuống xe, Hách Liên Cẩn Du từ phía sau đuổi theo.
"Phượng Sở Ca, trước đó ngươi biết rõ chén rượu bổn vương uống có độc nên mới cố ý đánh vỡ?" Hách Liên Cẩn Du híp híp mắt nói.
Dọc đường, hắn một mực nghĩ đến việc này.
Bước chân Phượng Sở Ca hơi chậm lại.
"Tam vương gia muốn nói cái gì?"
"Ngươi cứu ta? Hoặc là nói..
Ngươi căn bản không ghét ta, ngày thường ngươi dùng thái độ không sao cả đối với ta, tất cả đều là giả vờ?" Hách Liên Cẩn Du suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới đưa ra kết luận như vậy.
Có lẽ Phượng Sở Ca cũng không ghét hắn.
Sở dĩ nàng lạnh lùng với hắn như vậy đơn giản là bởi vi hắn lui hôn.
Nàng làm như vậy chỉ vì muốn lưu lại mặt mũi.
Dù sao, nếu sau khi bị từ hôn còn mặt dày mày dạn dây dưa sẽ càng làm cho người ta khinh thường.
Hách Liên Cẩn du nghĩ đến đây, đáy mắt lộ ra vài phần ánh sáng.
Hắn đã nói mà..
Hắn đứng thứ năm trên bảng xếp hạng mỹ nam đại lục, làm sao có nữ tử nào không động lòng đối với hắn? Phượng Sở Ca tất nhiên cũng như thế!
.