Editor: Di
“Diệp tiểu thư cô tỉnh dậy! Diệp tiểu thư cô mở to mắt nhìn tôi, Diệp tiểu thư......”
Diệp Khinh Ngôn cảm thấy rất ồn ào, mí mắt nặng trĩu, cô muốn mở to mắt, thế nhưng là đại não lại không nghe theo nặng nề đi vào giấc ngủ sâu.
Lệ Thiếu Sở nghi hoặc nhìn cô gái trên giường lớn, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy giống như muốn sinh bệnh. Đánh giá sắc mặt Diệp Khinh Ngôn, kì lạ hắn không nói nên lời, chỉ vào khăn mặt trong tay Lâm Hiểu: “Cô ấy có phải hay không phát sốt?”
“Tựa như là sốt nhẹ, trong miệng một mực vẫn luôn nói mê sảng.” Lâm Hiểu lo lắng nói.
“Xem ra cậu rất lo lắng cho cô ấy, là đối với cô ấy thân thế đáng thương mà động dung, hay là đối với người cha táng tận thiên lương của cô ấy mà cảm thấy tức giận.”
“Sở thiếu, tôi không phải ý tứ này.”
“Lâm Hiểu, cậu nhớ kỹ chúng ta là thương nhân, chút tình cảm hèn mọn căn bản không cần, càng thêm không thể để nó sẽ trở thành nhân chướng ngại vật trong cuộc sống sinh tồn, cậu hẳn là đã rõ mình nên làm cái gì, không nên làm cái gì.” Lệ Thiếu Sở trong ánh mắt đều là lãnh khốc.
“Đúng vậy Sở thiếu.” Lâm Hiểu bất đắc dĩ cúi đầu xuống.
Trên trán khăn mặt mát lạnh, để lên trên trán Diệp Khinh Ngôn hẳn là sẽ có tác dụng. Lệ Thiếu Sở vừa muốn đứng lên, lại nghe thấy tiếng nói mê: “Mẹ....... Không muốn...... Không được thương tổn mẹ tôi......”
Tay của cô vung khắp nơi, hoàn toàn không tìm giới hạn, nam nhân nhìn chăm chú cô mê sảng, lông mày gắt gao nhíu lại ở một bên. Bất kể thế nào đối đãi cô đều giống nhau, ngay từ đầu khúm núm, về sau ở trước mặt người Diệp gia biểu hiện cường đại một mặt, cô khi thì khiếp đảm, khi thì lớn mật, thân thể lúc tốt lúc xấu, hoàn toàn chính là cái giống như người mê.
“Lâm Hiểu, cậu đi dò tra mẹ của Diệp Khinh Ngôn hiện tại ở nơi nào, tìm thấy bà ấy thì mang tới đây.”
“Vâng Sở thiếu, tôi hiện tại đi làm.” Lâm Hiểu không dám trì hoãn, bước nhanh đi ra cửa.
Gần nửa đêm, bầu trời xẹt qua một một tia chớp, tiếp theo là sấm sét vang dội, rất nhanh gió chà xát, càng ngày càng mãnh liệt, gió đập vào cửa kính bên trên.
“Các người là ai, tôi không biết các người, các người vì cái gì bắt tôi tới đây.” Trương Tử Ngọc thất hồn lạc phách nhìn hai người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, vẻ mặt lệ khí làm cho người ta không dám tới gần.
“Là bà đắc tội người ta, thành thật một chút, bằng không anh em chúng ta để bà chịu không nổi!”
“Đại ca, tiểu thư làm như vậy lão bản biết không?”
“Ý tứ Tiểu thư chính là ý tứ lão bản, sau lưng tiểu thư chính là thái thái, mày nói chuyện chú ý một chút.”
Trương Tử Ngọc run rẩy nhìn xem bọn chúng, ánh mắt rời rạc, trong đầu kêu loạn. Bà không dám loạn động, hai người bọn họ xông vào trong nhà, không nói hai lời đem đồ vật đập, còn mang bà tới tầng hầm xa lạ. Chưa từng cùng người khác kết oán, cũng không có đắc tội với ai, tại sao lại đụng phải loại người đối xử vô nhân đạo này, bà không nghĩ ra.
“Đại thẩm bà tốt nhất thành thành thật thật, nói không chừng ngày mai liền thả bà đi.”
“Cùng lão thái bà nói nhiều như vậy vô dụng, tiểu thư vẫn chờ chúng ta trở về phục mệnh, đi nhanh lên.”
Chung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, hai người bọn họ cực nhanh rời đi khỏi tầng hầm, trực tiếp lên khóa phòng ngăn người ở bên trong chạy trốn. Trương Tử Ngọc nhát gan đợi đến chung quanh không có thanh âm mới dám đứng lên, xuyên thấu qua ánh đèn yếu ớt lờ mờ mới thấy được vách tường loang lổ ảnh thu nhỏ, bà nơm nớp lo sợ lục lọi đồ vật trong túi.
“Tiểu Ngôn, con ở đâu...... Mẹ rất lo lắng cho con......”
Trong túi không có cái gì, trong túi tùy thân chỉ chứa một bức chụp ảnh chung, phía trên có con gái tiểu Ngôn, còn có bà. Hai ngày đều chưa có về nhà, bà lo lắng gần chết, gọi di động cũng không ai trả lời, hỏi Diệp Quốc Minh ông ta cái gì cũng không nói, tứ cố vô thân Trương Tử Ngọc chỉ có thể cầu nguyện con gái bình an trở về. Không nghĩ tới chờ đến cuối cùng lại có hai người xa lạ xông tới.
“Người xác định nhốt trong tầng hầm?” Diệp Uyển San bưng ly cà phê lên nhấp một miếng.
“Đúng vậy tiểu thư, đã dựa theo những gì cô phân phó đem Trương Tử Ngọc giam lại.”
“Làm tốt lắm, đi xuống đi.” Hoàng Mộng Vân từ lầu hai xuống tới, nhìn lướt qua hai anh em họ.
Diệp Uyển San nhìn thoáng qua mẹ, đi qua ôm cổ của bà: “Muốn hay không cho bà ta điểm nhan sắc nhìn một cái?”
“Tiện nhân rốt cục rơi vào trong tay ta, đi, ta ngược lại muốn xem xem bà ta hiện tại già rồi thành cái dạng gì.” Hoàng Mộng Vân nói rồi cùng con gái đi xuống tầng hầm.
Trương Tử Ngọc trông thấy ánh sáng, không thích nghi được mà dùng cánh tay ngăn trở ánh sáng, cửa mở, bà hoảng sợ nhìn thấy hai nữ nhân xuất hiện, kinh ngạc chỉ về phía bọn họ: “Người, các người......”
“Tiện nhân!” Hoàng Mộng Vân vung tay cho bà một bạt tai.
Diệp Uyển San liếc qua ngọn nến trên bàn, âm ngoan nói: “Mẹ, ngươi đè lại tay của bà ta, con tới giúp mẹ giáo huấn bà ta.”
Hai mẹ con phối hợp thiên y vô phùng, đốt lên ngọn nến, từng bước từng bước đi tới Trương Tử Ngọc phía trước, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của bà, Hoàng Mộng Vân đắc ý lớn tiếng nói: “Trương Tử Ngọc, mày là tự tìm đến, nhìn mày bây giờ hoa tàn ít bướm lấy mẫu, Diệp Quốc Minh sẽ còn thích mày sao, hôm nay mẹ con chúng tao nhiều năm như vậy uất khí rốt cục có thể ra.”
“Mẹ, không muốn ô uế tay của người, khẩu khí này con gái sẽ giúp người nói ra.” Diệp Uyển San nói, giơ lên thiêu đốt ngọn nến.
“Không muốn...... Van cầu các người...... A!”