Khương Họa không biết tại sao Thái tử lại có cảm giác biết quen thuộc với mình ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng nàng rất cảm kích vì y đã bao dung như vậy.
“Điện hạ, mặt của ngài...!có cần bôi chút thuốc lên không?” - Khương Họa cẩn thận nhìn những vết xước trên mặt Thái tử, làn da trắng như ngọc bị trâm cài đầu cắt qua, chảy ra những giọt máu li ti, may mà vết thương không sâu, chỉ là một vết nhạt.
Bôi thuốc? Trong lòng Tiêu Quyết khẽ động, lấy ra một cái bình sứ nhỏ trong ngăn tối của xe ngựa, đưa cho Khương Họa.
“Ta bôi thuốc cho ngài?” - Khương Họa do dự, tuy rằng y bị thương trên mặt, không cần cởi quần áo, nhưng bảo nàng đụng vào mặt của Thái tử thì nàng vẫn cảm thấy quá thân mật: “Thế này không thích hợp cho lắm nhỉ?“.
Tiêu Quyết liếc nàng một cái, vật nhỏ thật biết cách “được một tấc lại muốn tiến thêm một thước“.
Vừa rồi nàng còn hoảng sợ vô cùng, bây giờ ngay cả bôi thuốc lên mặt cũng từ chối rồi.
Ngón tay thon dài của y vuốt ve gò má mình: “Họa Họa, đây là vết thương nàng gây ra, chẳng lẽ không nên để nàng bôi thuốc sao?“.
Y vừa nhắc nhở nàng như vậy, Khương Họa lập tức xấu hổ.
Quả thực người ta không quan tâm nàng phạm phải sai lầm lớn chặt đầu cả nhà, thế mà nàng còn quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như có thân thiết hay không.
Trong ngăn tối còn có khăn bông sạch và nước, Khương Họa nhúng một ít nước vào khăn bông, nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt Thái tử, sau đó mở lọ sứ nhỏ ra, lấy ra chút thuốc mỡ từ bên trong, thoa lên mặt của Thái tử, nhẹ nhàng tán đều bằng các đầu ngón tay.
Vì sợ làm đau Thái tử, nàng giữ thẳng eo, hơi rướn người về phía trước, đưa mặt lại gần một chút.
Tiêu Quyết ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của con gái trên người nàng, hai má tuyết trắng như pha lê ngay trước mặt.
Nàng tập trung bôi thuốc cho y, khuôn mặt y hiện lên trong con ngươi đen láy của nàng, đôi môi hồng mọng khẽ mím lại.
Đó là thói quen của nàng, mỗi khi tập trung làm việc gì nàng đều như vậy, lúc vẽ tranh, khi kiểm tra sổ sách, nàng đều như vậy.
Tiêu Quyết không dám nhìn chằm chằm vào môi nàng, sợ rằng mình không kiểm soát được mà hôn lên môi nàng.
Y khẽ hạ mắt và chuyển hướng nhìn xuống phía dưới.
Bên dưới chiếc cằm nhỏ nhắn mịn màng là chiếc cổ trắng như tuyết, chỉ hơi lộ ra một chút, lại bị cổ áo màu đinh hương ôm lấy.
Y vẫn còn nhớ rõ xúc cảm khi chạm vào cần cổ này, mềm mại và mảnh mai, vô cùng yếu ớt khi bị y nắm trong lòng bàn tay, như thể nó có thể bị phá vỡ bằng một lực rất nhẹ.
Chiếc áo màu đinh hương che lấy cổ ôm lấy thân hình mảnh mai của nàng, khẽ nâng lên hạ xuống theo nhịp thở của nàng.
Nếu lột chiếc áo nhỏ này ra, có thể thấy...
Cảnh tượng quyến rũ kiều diễm của kiếp trước như lại hiện ra trước mắt, máu toàn thân nóng như thiêu đốt, dồn dập về phía bụng dưới.
Tiêu Quyết đột nhiên quay đầu lại và nhìn ra khỏi xe.
“Í!” - Khương Họa kêu lên, thuốc mỡ trên ngón tay nàng bôi lên sống mũi y.
Nhưng lần này thật sự không phải lỗi của nàng, là Thái tử đột nhiên quay đầu lại, nàng không có chuẩn bị nên mới xoa lên mũi của y.
Khương Họa cẩn thận nhìn vẻ mặt của Tiêu Quyết, trên mặt y không có biểu hiện gì, y vẫn thờ ơ, hoàn toàn không có ý trách nàng.
Nàng vội vàng cầm lấy chiếc khăn bông trên tay lau đi thuốc mỡ trên sống mũi cao, vừa định xin lỗi thì phát hiện vành tai Thái tử có chút đỏ lên, chỉ hờ hững nhìn ra ngoài.
Theo ánh mắt của Thái tử, Khương Họa nhìn ra bên ngoài xe.
Chiếc xe ngựa của Thái tử rất sang trọng, cửa sổ được chạm khắc và dát bằng kính trong suốt, gió lạnh sẽ không thổi vào.
Điều tuyệt vời nhất là lớp giao sa treo trên cửa sổ mỏng như không, hoàn toàn không cản tầm nhìn.
Những người ngồi trong xe có thể nhìn rõ tình hình trên đường phố thông qua giao sa và kính.
Khương Họa đột nhiên nhớ tới có lời đồn có một loại giao sa có thể nhìn một chiều.
Nhìn từ một mặt là một tầng sa trong suốt, có thể nhìn rõ mọi thứ, nhưng nhìn từ phía bên kia thì nó hoàn toàn đục, thậm chí không thể nhìn thấy bóng ở phía bên này.
Thái tử điện hạ nhất định sẽ không để người ngoài đường nhìn thấy tình cảnh trong xe ngựa, như vậy tấm giao sa trước mặt chính là bảo vật mà người ta đồn đại ngàn vàng cũng không mua được sao?
Tiêu Quyết không hề nhìn cô gái nhỏ, chỉ cảm thấy khí huyết dồn dập trong người từ từ bình tĩnh trở lại.
Y nhìn thấy Khương Họa cũng nhìn chằm chằm vào cửa kính xe, không giống như đang nhìn người ngoài đường, mà là giống như đang nhìn bức màn.
Vật nhỏ có ánh mắt khá tốt, nghe Phong Tam nói rằng người cậu ở nhà họ Lâm đối xử với nàng rất tốt, tiền tiêu vặt hàng tháng cho nàng còn nhiều hơn số tiền hàng tháng ở kinh đô.
Từ nhỏ nàng đã không thiếu bạc, thích thứ gì xinh đẹp cũng có thể mua về nhà, cô nương được nuông chiều như vậy tất nhiên sẽ biết nhìn hàng.
“Đây là giao sa” - Đôi môi mỏng của Tiêu Quyết cong lên thành một nụ cười: “Có phải Họa Họa đã biết tác dụng kỳ diệu của giao sa này rồi phải không?”
“Thật sự là giao sa?!” - Đầu ngón tay trắng nõn của Khương Họa nắm góc rèm xe khẽ vặn, nhưng nàng không cảm thấy có gì đặc biệt.
Nàng bỏ tay xuống: “Thái tử điện hạ, vừa rồi ngài đột nhiên nhìn ra ngoài xe, có phải phát hiện ra điều gì không ổn không?“.
“Cái gì không ổn?”.
Tiêu Quyết không hiểu nàng đang nói gì, y đột ngột quay đầu lại, chẳng qua là lo nếu tiếp tục nhìn chằm chằm vào nàng, y sẽ làm ra những hành động mất kiểm soát.
Khương Họa dựa vào cửa sổ xe nhìn chằm chằm người đi đường bên ngoài một hồi, cũng không thấy có gì khác thường.
Nàng nghi ngờ nhìn Tiêu Quyết: “Ta còn tưởng rằng ngài nhìn thấy một tên thích khách khả nghi ấy chứ“.
“Thích khách khả nghi?”.
Tiêu Quyết khẽ cười, trí tưởng tượng của cô nhóc này quả thật là phong phú, làm sao có thích khách dám xuất hiện trước mặt y, huống chi là trên đường cái lúc ban ngày ban mặt.
Khương Họa không hiểu y đang cười cái gì, thấy y không quan tâm, nàng không nhịn được mà khuyên nhủ: “Điện hạ, ngài là thân thể tôn quý, là trữ quân tôn quý của một nước, nhất định phải chú ý an toàn mới đúng chứ.
Ngài xuất hành một cách gióng trống khua chiêng như vậy, trên xe ngựa thêu rồng vàng bốn móng, thị vệ kim đao canh gác hai bên cũng rõ ràng cho thấy thân phận của ngài.
Ngộ nhỡ gặp phải kẻ liều mạng, muốn làm gì đó bất lợi với ngài, chẳng phải là nguy hiểm lắm à?“.
Mặc dù Tiêu Quyết không quan tâm đến thích khách gì đó, nhưng hiếm khi thấy cô gái nhỏ quan tâm đến y như thế này, trong lòng y vô cùng hưởng thụ.
Y kiên nhẫn giải thích: “Đám thị vệ kim đao của ta tuy trông đẹp hơn là hữu dụng, nhưng cũng không hoàn toàn là một món đồ trang trí.
Nếu là kẻ liều mạng bình thường thì bọn họ đủ để đối phó rồi“.
Khương Họa lại nhớ tới vào ngày mình vừa về kinh đô và gặp được Thái tử trên bến tàu, thị vệ kim đao của y quả thật đã bắt được một tên khâm phạm triều đình có vẻ ngoài hung ác.
Nhưng đó dù sao cũng là người xấu đơn thương độc mã, nếu là sát thủ do người khá có thế lực phái tới thì sao? Ví dụ như Thái hậu muốn giết y, phái một đội người áo đen bịt mặt thân thủ cao cường đến đây thì làm sao bây giờ?
Khương Họa chân thành hy vọng rằng Tiêu Quyết sẽ sống lâu và lên ngôi, không muốn y bị ám sát một cách khó hiểu, bèn nhắc nhở: “Thái tử điện hạ, ngộ nhỡ không phải là một kẻ liều mạng bình thường thì sao? Trong nhà tôn thất huân quý đều có thị vệ, ta nghe nói rằng những gia đình đặc biệt có quyền thế còn có thể lén nuôi sát thủ đấy“.
Tiêu Quyết giờ đã hiểu nàng đang lo lắng điều gì.
Bà già của cung Từ An quả thật hy vọng y sẽ sớm ngày quy thiên, để Tiêu Dân có thể được lập làm Thái tử.
Đến lúc đó cả lão Hoàng đế và tiểu Hoàng đế đều phải hiếu thuận và yêu thương, Thái hậu bà ta có thể nói là quyền khuynh thiên hạ, vinh quang vô hạn.
Tuy nhiên, Thái hậu chỉ dám thực hiện một số thủ đoạn trong bí mật, không dám sai sát thủ giết chết y.
Thái hậu luôn bày ra dáng vẻ mẹ hiền con thảo trước mặt hoàng thượng và Tiêu Dân, làm sao có thể sẵn sàng vạch trần tham vọng của bà ta?
“Họa Họa, theo ý của nàng, ta nên khiêm tốn một chút?” - Tiêu Quyết nhướng mày.
Khương Họa gật đầu: “Ít nhất, không thể để cho đối phương vừa nhìn là thấy mục tiêu rõ ràng“.
Tiêu Quyết không cho là đúng: “Nếu ta thật sự khiêm tốn xuất hành, chẳng hạn như giả vờ là một người qua đường, vậy người muốn xuống tay với ta sẽ dễ dàng hơn, đến lúc đó ngụy trang thành một tai nạn là được.
Nhưng hiện giờ ta như thế này, nếu thật sự có người tới giết ta, vậy nhất định là có điều mưu đồ.
Người như vậy, tiền triều hậu cung cũng chẳng có mấy ai, bọn họ rất dễ bị bại lộ“.
Khương Họa kinh ngạc suy nghĩ một chút, cảm thấy lời nói của Thái tử rất có lý: “Ngài nói đúng, lộ ra thân phận như thế này an toàn hơn“.
Tiêu Quyết không ngờ Khương Họa lại quan tâm đến sự an toàn của mình như vậy, cười nói: “Sao, Họa Họa không muốn ta gặp nguy hiểm?“.
“Đương nhiên là không” - Khương Họa nghiêm nghị nói: “Ta rất mong Thái tử điện hạ an toàn, suôn sẻ sống lâu trăm tuổi“.
Sống lâu trăm tuổi...
Đôi mắt Tiêu Quyết trở nên u ám, y cụp mắt xuống, che đi cảm xúc trong mắt.
Ngón tay thon dài xoa chén trà, thật lâu sau y mới thở dài nói: “Đương nhiên phải sống lâu trăm tuổi.
Ta phải sống lâu trăm tuổi, Họa Họa cũng phải sống lâu trăm tuổi“.
Khương Họa cảm thấy tâm trạng y có hơi trầm xuống, vừa buồn vừa đau, tựa hồ đang nhớ tới một quá khứ không chịu nổi.
Trái tim nàng cũng chùng xuống.
Người ta đồn rằng Thái tử sức khỏe không tốt và ốm yếu từ khi còn nhỏ, thậm chí có Thái y còn khẳng định rằng y sẽ không sống đến năm hai mươi tuổi.
Nàng vốn đã tin vào điều đó.
Nhưng Thái tử mà nàng nhìn thấy cao ráo thon gầy, chi lan ngọc thụ, không hề có vẻ gì là ốm đau.
Lúc nãy khi nàng bổ nhào vào trong y, nàng có thể cảm nhận rõ ràng lồng ngực rắn chắc và nhịp tim mạnh mẽ của y.
Nàng nắm lấy cánh tay y, làn da dưới ngón tay cũng săn chắc, tất cả đều cho thấy y là một người đàn ông rất khỏe mạnh.
Còn nữa, nếu một người ốm yếu thì thường sợ lạnh, nhưng quần áo của y rất mỏng.
Có lẽ nào đây đều là những hình ảnh bên ngoài, trên thực tế thì y thực sự đang bị bệnh nan y?
Nàng nói nàng mong y sống lâu, đúng lúc lại đánh vào nỗi buồn của y?
Nếu y thật sự không thể sống đến lúc cập quan, chẳng phải sau này Nhị hoàng tử sẽ kế thừa ngai vàng, Thái hậu nuôi nấng Nhị hoàng tử sẽ tiếp tục kiêu ngạo sao?
Tiêu Quyết nhìn thấy cô gái nhỏ đang đánh giá mình với vẻ mặt nghiêm túc, vẻ mặt ngày càng trở nên ngưng trọng, không khỏi hỏi: “Họa Họa, nàng đang suy nghĩ gì vậy?”
“Ừ...” - Khương Họa chớp chớp mắt, nàng cũng không thể nói rằng nàng đang suy nghĩ xem y có thể sống được bao nhiêu ngày đúng không? Vì vậy nàng chỉ có thể nói: “Ta đang suy nghĩ...!Mặt của Thái tử điện hạ bị ta làm bị thương, chắc sẽ không để lại sẹo chứ?“.
Vết xước này tuy nông nhưng cũng bị rách da và thấy máu, nếu không chú ý có thể sẽ để lại sẹo.
Tiêu Quyết đột nhiên trở nên cảnh giác, nếu thật sự để lại sẹo trên mặt, cô gái nhỏ nhất định sẽ chán ghét y!
Y không soi gương, không biết độ sâu của vết thương, nhưng ít nhất có thấy máu.
Vốn định cùng cô gái nhỏ đến ở lại chùa Thiện Giác, nhưng bây giờ không được.
Y phải, nhanh chóng trở về để Bách Lý Xuân chăm sóc vết thương cho tốt!.