Khương Hoa nâng mắt nhìn lên, thấy một người đang đứng ở cổng viện, mặc cẩm bào màu trắng ngọc, cổ tròn, ống tay bó, mày kiếm mắt sáng, lạnh lùng nghiêm nghị, hoa lệ sang quý.
Đó là Trường Ninh Hầu Tạ Hành, người mà nàng đã gặp ở Bộ Lễ lần trước.
Tạ Hành vừa đến, ba tên lưu manh địa phương hiển nhiên hoảng sợ rồi.
Một tên thì thào với tên cầm đầu mũi tẹt: “Đại ca, phải làm sao đây, hắn nói hắn là Hầu gia“.
Gã mũi tẹt cũng có chút do dự, tiểu mỹ nhân trước mặt là ái nữ của Thị lang Bộ Lễ, gã đã vốn có chút khó xử.
Gã chỉ là một tên lưu manh địa phương, còn Thị lang Bộ Lễ lại là quan to chính tam phẩm trong triều đình, hắn tuyệt đối không thể nào trêu vào.
Nhưng người đến tìm gã lại là thị vệ của Trưởng công chúa, nói là Trưởng công chúa dạy cho thứ nữ không nghe lời một bài học.
Loại chuyện thế này gã thấy nhiều lắm rồi, giữa mẹ cả và thứ nữ không hợp nhau, ngáng chân hãm hại lẫn nhau là lẽ thường tình.
Thị vệ của Trưởng công chúa nhiều lần cam đoan sẽ không có chuyện gì xảy ra với gã, nói rằng dù Thị lang Bộ Lễ có lớn bao nhiêu thì cũng không thể lớn hơn Trưởng công chúa được.
Hơn nữa nàng ta chỉ là thứ nữ mà thôi, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không ai quan tâm.
Gã đã lấy tiền đặt cọc từ thị vệ, đến đây xem trộm thì thấy tiểu mỹ nhân thực ra đang nấu ăn, rõ ràng là không được sủng ái, có cô nương nhà ai lại tự thân cắt rau cầm muôi chứ.
Vừa nghĩ đến chỉ cần lôi lôi kéo kéo với tiểu mỹ nhân một hồi, trộm đồ cá nhân của nàng ta, hủy hoại danh tiếng của nàng ta, có thể thu được một số bạc lớn, gã mũi tẹt liền nóng lòng.
Không ngờ đâu đâu lại xuất hiện một tên tự xưng “bản hầu“.
Nghĩ đến một trăm lượng bạc mà thị vệ kia hứa hẹn sau khi chuyện hoàn thành, gã mũi tẹt vẫn quyết định bí quá hóa liều: “Hắn nói là Hầu gia thì chính là Hầu gia sao? Ngươi đã từng thấy Hầu gia trẻ tuổi như vậy chưa?! Hầu gia toàn là mấy ông già đầu bạc thôi!“.
Cả ba vẫn đang lẩm bẩm, Khương Họa lại nắm bắt được cơ hội hiếm có này, bưng nồi nước sôi lên, hắt về phía tên mũi tẹt.
Gã mũi tẹt không có đề phòng, bị tạt nước nóng thì gào thét thảm thiết.
Khương Họa dùng sức quá mạnh, cái nồi trong tay không nắm chắc được, văng trúng lưu manh sau lưng gã.
Sơ Đồng nhìn thấy cô nương nhà mình động thủ, nhắm mắt lại rồi ném chiếc kéo ra khỏi tay, đúng lúc đâm vào chân một tên lưu manh đang choáng váng khác.
Biến cố xảy ra trong tích tắc, không chỉ có Tạ Hành không có phản ứng kịp, mà Phong Tam ở trong bóng tối cũng ngây người.
Hắn đi theo Khương Họa hai năm, chưa từng thấy nàng hung tợn như vậy.
Khương Họa trong mắt hắn là một cô gái nhỏ vô cùng mềm mại đáng yêu, cầm sống trong giàu sang nhung lụa, cần được che chở tỉ mỉ.
Từ khi nào một cô gái nhỏ yếu ớt như vậy cũng có thể động thủ với đám côn đồ lưu manh chứ?
Ba tên lưu manh hét lên, Khương Họa nắm lấy tay Sơ Đồng chạy ra ngoài, đi qua Tạ Hành đang sững sờ, nắm lấy cổ tay y rồi nói: “Chạy mau!“.
Xúc cảm thật tinh tế và mềm mại trên cổ tay là những đầu ngón tay mát lạnh của nàng.
Tạ Hành không biết chuyện gì đang xảy ra, bèn chạy theo, thấy đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô gái nhỏ mở to, đôi môi hồng hào mím chặt, tóc trên vai bồng bềnh theo nhịp chạy của nàng.
Phong Tam đang định lợi dụng lúc không có ai để dạy cho ba tên lưu manh địa phương một bài học thì thấy Khương Họa đang chạy ra ngoài sân đột nhiên dừng lại.
Nàng quay đầu nhìn Tạ Hành: “Ồ, không đúng!“.
“Sao vậy?” - Sơ Đồng hốt hoảng hỏi: “Cô nương, không đúng chỗ nào?“.
Khương Họa nới lỏng cổ tay Tạ Hành, chỉ vào y mà hỏi: “Không phải từ nhỏ ngươi đã vào quân doanh, công phu rất cao, tuổi trẻ đầy hứa hẹn sao? Chẳng lẽ không đánh được ba tên lưu manh sao?”
“Đương nhiên là có thể đánh lại” - Trong ánh mắt đầy sao của Tạ Hành hiện lên ý cười: “Không ngờ Khương cô nương lại biết nhiều về tại hạ như vậy, tại hạ cảm thấy vô cùng… vinh hạnh“.
Khương Họa tức giận giậm chân: “Vậy chúng ta chạy cái gì?!”
Nàng vung tay lên: “Đi, trở lại chỉnh đốn bọn chúng!”
Vừa quay lại, họ đã thấy ba tên lưu manh cũng đuổi theo, gã mũi tẹt bị bỏng đến gương mặt sưng đỏ.
Một tên thủ hạ bị cái chảo nóng đập vào gáy, gáy sưng to như cái bánh bao.
Một tên thủ hạ khác thì đùi chảy máu, bước đi khập khiễng.
Tạ Hành nhìn ba kẻ chật vật này, trong lòng thầm cười.
Cô gái nhỏ này thật là hung dữ, cho dù y không tới, nàng cũng sẽ không chịu thiệt.
Thời gian này đã sớm ra phía trước gọi người.
“Con nhóc thối, dừng lại cho ông đây!” Tên mũi tẹt vẫn đang hét lên, theo gã thấy, Khương Họa và nàng hầu gái của ả thành công hoàn toàn là do may mắn, tên mặt trắng bên cạnh không có vẻ gì là uy hiếp cả.
Nhân lúc các tăng nhân còn chưa đến đây, gã hoàn toàn có thể hoàn thành nhiệm vụ và kiếm được một trăm lượng bạc kia.
Tạ Hành híp hai mắt lại, nhẹ giọng mắng: “Đồ không biết sống chết“.
Thân hình y nhoáng lên một cái, Khương Họa không nhìn rõ động tác của y, chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc” vang lên ba lần, cả ba tên lưu manh đã nằm trên mặt đất kêu gào, tất cả đều ôm đầu gối phải, sắc mặt tái nhợt, run rẩy không thôi, trông có vẻ như chân bị gãy rồi.
Phong Tam suýt chút nữa tức điên.
Hắn đã ở cùng Khương Họa hai năm, khó lắm mới có cơ hội xuất thủ, nhưng lại bị Tạ Hành giành lấy!
Khương Họa vui mừng vỗ tay khen ngợi: “Tạ Tiểu Hầu gia quả là lợi hại!”
Tạ Hành ôm quyền thi lễ: “Khương cô nương quá khen rồi.
Những người này nên giải quyết như thế nào?”
“Đưa quan” - Khương Họa không chút do dự: “Sơ Đồng, em đi nói với trụ trì, để tăng nhân tới xử lý“.
Chùa Thiện Giác là ngôi chùa lớn nhất ở kinh đô, hương khói hưng thịnh, chưa từng xảy ra trường hợp lưu manh địa phương nào quấy rối nữ giới, huống chi nữ giới này là do đích thân Thái tử đưa tới.
Trụ trì toát mồ hôi lạnh đầy thân, ra lệnh cho tăng nhân chấp trượng trói tên lưu manh bị gãy chân.
Ông chắp tay lại: “A di đà Phật, trong chùa quản lý sơ hở, làm cho nữ thí chủ bị sợ hãi, thật là sai lầm của bần tăng“.
Khương Họa thi lễ đáp trả: “Trụ trì đại sư nói quá lời rồi.
Lần này tín nữ đến đây là đã gây thêm phiền phức cho đại sư.
Những người này còn phiền đại sư đưa đến phủ Thuận Thiên“.
Trụ trì nói: “Nữ thí chủ xin yên tâm, bần tăng nhất định sẽ làm được“.
Khương Họa cảm ơn Tạ Hành một lần nữa, bấy giờ mới dẫn theo Sơ Đồng, người vẫn còn đang bị sốc, trở về tịnh xá.
Tạ Hành nhìn cô gái nhỏ đi xa, ánh mắt rơi vào bóng lưng mảnh mai của nàng, một lúc lâu sau, y cười khẽ, xoay người rời đi.
***
Sau khi ăn trưa tại tịnh xá, Khương Họa đưa Sơ Đồng về lại Khương phủ.
Sơ Đồng cười nói: “Tối hôm qua người không về, lão thái thái hẳn là rất nhớ người“.
“Trước tiên khoan đi gặp bà nội đã” - Khương Họa lắc đầu: “Đi thỉnh an Trưởng công chúa trước“.
Sơ Đồng ngạc nhiên liếc nhìn nàng, mặc dù theo tôn ti, nàng nên đi gặp Trưởng công chúa trước.
Nhưng những ngày này khi cô nương nhà mình trở về kinh đô, dù là từ bên ngoài trở về hay thỉnh an cố định sáng tối, nàng vẫn luôn đi thăm lão thái thái trước rồi mới thỉnh an Trưởng công chúa.
Khương Họa mỉm cười: “Đi thôi, xem một chút“.
Ba tên lưu manh địa phương mà nàng gặp hôm nay chắc chắn không phải ngẫu nhiên.
Loại chuyện này cũng chưa từng xảy ra ở chùa Thiện Giác, sao nàng vào chùa lại đụng phải? Lại nói, Sơ Đồng cũng đã báo danh hào của cha là Thị lang Bộ Lễ, ba kẻ kia lại không hề hoảng sợ, không những không chạy thoát mà còn không kinh ngạc chút nào.
Chỉ là mấy tên côn đồ nho nhỏ mà ngay quan to trong triều đình cũng không sợ?
Rõ ràng, chúng đã biết cha mình là ai trước khi đến, tức là chúng đến vì nàng.
Nàng không biết nhiều người ở kinh đô, ngoại trừ người nhà của nàng, chỉ có những người trong hoàng gia.
Thái tử và nhị hoàng tử đối xử tốt với nàng, hai người đều tặng quà cho nàng nên sẽ không làm chuyện bẩn thỉu như vậy.
Thái hậu đa mưu túc trí, không có ích lợi thì sẽ không động thủ với nàng.
Trưởng công chúa được Thái hậu nuôi nấng có chút ngây thơ, nhưng có thể bà ta làm như vậy là vì bất mãn với mình.
Tuy nhiên nếu thật sự không hài lòng, mấy ngày nay Trưởng công chúa sẽ sớm biểu hiện ra ngoài rồi, chứ không phải là làm như không có việc gì với nàng.
Do đó, người có khả năng cao nhất là Hạ Tư Dao.
Khương Họa thầm nghĩ về động cơ hãm hại nàng của Hạ Tư Dao.
Trước khi nàng trở về, trong phủ này chỉ có một cô nương duy nhất là Hạ Tư Dao.
Nàng ta tuy không xuất thân từ nhà họ Khương nhưng lại là con gái ruột của Trưởng công chúa Bình Dương, e rằng nàng ta luôn coi mình là chủ nhân trong phủ này.
Sau khi nàng trở lại, Hạ Tử Du không tránh khỏi cảm giác thân phận của mình bị đe dọa, tuy rằng nàng có chút quái gở nhưng cũng không làm gì đặc biệt với nàng.
Sau đó, Thái tử tặng tranh đến, Hạ Tư Dao có chút ghen tị, nhưng cũng không quan tâm lắm.
Nhị hoàng tử đưa đồ trang sức phỉ thúy qua, Hạ Tư Dao biểu hiện dữ tợn, còn cố ý bẻ vòng tay và trâm cài tóc, lúc đó đã thật sự rất tức giận rồi.
Có lẽ chính vì nhị hoàng tử mà Hạ Tư Dao mới có suy nghĩ dạy cho mình một bài học.
Hạ Tư Dao và Tiêu Dân là anh em họ ruột, Tiêu Dân được Thái hậu nuôi nấng nên rất thân với Hạ Tư Dao.
Có vẻ như Hạ Tư Dao có thể thích Tiêu Dân.
Khương Họa nghĩ hết mọi thứ rồi tiến vào viện của Trưởng công chúa.
Ngay sau khi hầu gái thông báo, Khương Họa đã nghe thấy giọng nói của Hạ Tư Dao cao vút trong phòng vì quá ngạc nhiên: “Cái gì? Sao nàng ta lại quay về rồi?!“.
Màn cửa bị kéo lên một cái “soạt”, Hạ Tử Du vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy Khương Họa đứng ở trong sân, hai mắt trợn tròn không thể tin được: “Ngươi, sao ngươi lại còn êm đẹp mà về?!“.
Quả nhiên là nàng ta!
Trong lòng Khương Họa rất chắc chắn ba kẻ côn đồ là do Hạ Tử Dao sai sử, nhưng nàng không biết Trưởng công chúa Bình Dương có biết chuyện này hay không..