Ngay sau khi Khương Họa trở về Khương phủ, sự việc ở chùa Thiện Giác đã được lan truyền đến Đông cung.
“Lưu manh?!” - Chén trà mỏng trong tay Tiêu Quyết trực tiếp bị bóp nát, nước trà chảy xuống những ngón tay mảnh khảnh của y. Thân thể y tràn ngập một luồng băng giá đáng sợ, trong đôi mắt đen lóe lên một tia sát khí: “Khi nào thì một tên lưu manh nhỏ nhoi dám thèm muốn người phụ của cô?".
Phong Tam quỳ trên mặt đất không dám nhúc nhích, trong đại điện lặng ngắt như tờ, có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Tiểu nội thị đang canh giữ cửa đại điện cố sức cúi đầu, thậm chí còn hận không thể ngừng hô hấp.
Vạn Đức Tường đánh bạo lấy ra một chiếc khăn bông sạch, hai tay cầm nó rồi đưa tới.
Thái tử không nhìn hắn, ánh mắt tối tăm rơi xuống ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Mãi cho đến khi cánh tay của Vạn Đức Tường khẽ rung lên, Tiêu Quyết mới lau tay rồi khịt mũi: "Lưu manh gì chứ, cô không bao giờ tin vào sự trùng hợp".
Y ném chiếc khăn bông vào tay Vạn Đức Tường: "Phái người đến phủ Thuận Thiên và theo dõi sát sao ba tên lưu manh đó".
Vạn tổng quản đáp lại, quay người lại rồi thở dài: Nếu đổi lại là lúc hắn làm tiểu nội thị, hai tay duỗi thẳng cầm chén nước như thế, cả ngày cũng không run. Bây giờ chỉ caafm cái khăn bông một lát mà đã không chịu được rồi. Haiz, già rồi, được an nhàn sung sướng quá lâu rồi, không còn lợi hại như xưa nữa.
“Tiếp tục đi" - Thái tử dựa vào chiếc ghế bành lớn bằng gỗ đàn hương màu đỏ.
Phong Tam lén lau mồ hôi trên trán, kể hết về việc Khương Họa động thủ đả thương ba tên lưu manh và chuyện Tạ Hành ra tay tương trợ.
“Tạ Hành?” - Thái tử cẩn thận nhớ lại, Khương Họa và Tạ Hành ở kiếp trước không có quan hệ gì với nhau. Ít nhất, sau khi cô gái nhỏ vào Đông cung cũng chưa từng tiếp xúc với Tạ Hành.
Tuy rằng cô nhóc kéo cổ tay Tạ Hành khiến trong lòng y rất bất mãn, hận không thể chặt tay Tạ Hành. Nhưng lúc đó tình hình nguy cấp, không trách được Khương Họa. Hơn nữa, dù có Phong Tam ở đó, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện, nhưng dù sao Tạ Hành cũng đã giúp cô gái nhỏ của y.
Sau khi suy nghĩ về điều đó, Tiêu Quyết không còn cách nào khác ngoài việc dập tắt cảm giác chua xót trong lòng.
Trái lại cô nhóc như vậy hung tợn, thật sự làm cho y có chút kinh ngạc.
Y luôn biết cô nhóc có tính nóng nảy, nhưng không ngờ rằng vừa động thủ là không chịu thiệt chút nào.
Không hổ là người phụ nữ của cô!
Tiêu Quyết càng nghĩ đến đây càng khoái trá, khóe môi mỏng giật giật, ngón tay thon dài như ngọc đặt lên môi, cúi đầu cười khẽ một tiếng.
***
Hạ Tư Dao đợi Khương Họa đi khỏi, lập tức đi tìm Mạc Đức.
Mạc Đức cũng vừa mới từ chùa Thiện Giác trở về, đang định bẩm báo với Hạ Tử Dao: "Quận chủ, nguy lớn, việc lớn không ổn!".
“Ngươi làm việc kiểu gì vậy?” - Sắc mặt Hạ Tử Dao trầm xuống: “Khương Họa vẫn nguyên vẹn mà trở về! Không phải là ngươi bằng mặt không bằng lòng, hoàn toàn không làm gì đó chứ?!".
“Làm rồi!” - Mạc Đức cũng mang vẻ mặt đau khổ. Hắn là thị vệ của Trưởng công chúa sống ở Khương phủ. Nếu hắn ra mặt, sau này nhất định sẽ bị Khương Họa nhận ra, cho nên hắn chỉ có thể tìm ba tên lưu manh làm việc, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này. "Quận chúa, thuộc hạ tìm tới ba người, nhưng ai có thể ngờ rằng lại tình cờ gặp Trường Ninh Hầu, tiểu Hầu gia kia ra tay tàn nhẫn, vừa đối mặt đã đánh cho ba kẻ kia tàn phế".
“Trường Ninh Hầu?” - Đều là huân quý kinh đô, Hạ Tư Dao tự nhiên biết Trường Ninh Hầu là người như thế nào, cau mày xua tay: “Thôi bỏ đi, gặp Tạ Hành cũng là xui xẻo, lần sau rồi nói tiếp. Ta không tin được vận may của Khương Họa có thể tốt hết lần này đến lần khác".
Thấy nàng xoay người rời đi, Mạc Đức nhanh chóng ngăn nàng lại: "Quận chúa, chờ đã! Lần này sự việc vẫn chưa kết thúc. Ba tên lưu manh đó đã bị... đưa đến phủ Thuận Thiên".
"Phủ Thuận Thiên? Vậy thì sao? Cứ để chúng đi thôi, cùng lắm thì ăn mấy gậy rồi lại được thả ra". Hạ Tư Dao không quan tâm.
"Không phải, bọn họ biết thân phận của thuộc hạ, thuộc hạ lo lắng chúng không chịu nổi sẽ kéo ngài ra ngoài".
Hạ Tư Dao nghe vậy liền tức giận: "Tên ngu xuẩn nhà ngươi! Nếu mọi chuyện không như ý, ngươi tự vạch trần mình trước đi!".
Mạc Đức cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia hung tợn. Hắn cũng không muốn làm lộ thân phận, nhưng không có danh nghĩa của Trưởng công chúa, ba tên lưu manh đó hoàn toàn không dám động đến Khương Họa. Quận chúa không hiểu gì hết, thực sự nghĩ rằng có kẻ không cần hỏi gì sẽ làm việc cho mình ư?
“Ngươi đến phủ Thuận Thiên và diệt khẩu ba kẻ đó". Hạ Tử Dao suy nghĩ một chút: “Chờ đã, chuyện này có thể làm ầm ĩ lên, Khương Họa đã bị đám lưu manh lôi kéo, ai biết đến mức độ nào. Tin đồn mà nổi lên, hừ, trong sạch của nàng ta cũng không nói rõ được nữa. Ngươi cứ gióng trống khua chiêng đến phủ Thuận Thiên, khiến cho mọi người đều biết rằng Khương Họa đã bị đám lưu manh phi lễ rồi".
“Vâng". Mạc Đức hiểu ra và quay đi.
Hắn trở về chỗ ở của mình, lấy trong tủ ra một chiếc hộp gỗ, mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn.
Mạc Đức đối diện với ánh sáng, nhìn kỹ chiếc nhẫn, thấy chiếc nhẫn có một vết lồi nhọn, to cỡ hạt gạo màu vàng. Hắn lại mở một lọ sứ nhỏ trong hộp, cẩn thận bôi chất độc trong lọ sứ nhỏ lên phần nhô lên của chiếc nhẫn.
Y đeo chiếc nhẫn vào tay, phần thuốc nâng lên hướng vào mu bàn tay, sau khi chuẩn bị xong, bấy giờ y mới dẫn hai thị vệ của mình đến phủ Thuận Thiên.
Phủ Thuận Thiên phụ trách an ninh của kinh đô, ngày nào cũng có vô số chuyện vặt vãnh. Nếu không phải là mấy chuyện như giết người phóng hỏa, phủ doãn sẽ không hỏi đến, tất cả đều do cấp dưới của ông ta xử lý.
Lúc này, nghe nói thị vệ của Trưởng công chúa Bình Dương đến hỏi thăm việc đám lưu manh địa phương quấy rối nữ giới ở chùa Thiện Giác, phủ doãn nhất thời có chút mờ mịt.
Tiểu lại bên cạnh lập tức bước tới, nói nhỏ vào tai ông ta vài câu.
"Ồ..." - Phủ doãn chợt nhận ra: "Ba tên lưu manh địa phương đó đã bị bỏ tù và đang chờ xét xử. Không biết Mạc thị vệ đến đây có gì chỉ giáo?".
Mạc Đức hất cằm ra vẻ kiêu ngạo: "Đám lưu manh nho nhỏ mà cũng dám phi lễ thứ nữ của Trưởng công chúa, Trưởng công chúa rất tức giận, nói muốn cho bọn họ một cái tát vào mặt".
Phủ doãn có chút không nói nên lời, ba tên lưu manh này mỗi kẻ ít nhất cũng phải ăn mấy chục gậy, một cái tát thì có gì hơn. Tuy nhiên, ông ta đã làm phủ doãn nhiều năm rồi, biết việc ứng phó với đám hiển quý nhà cao cửa rộng phiền phức biết bao, bình thường những yêu cầu không quá đáng, ông ta trước giờ đều trực tiếp đồng ý.
Ông ta không có khả năng chọc tới Trưởng công chúa Bình Dương. Đừng nói là một cái tát, cho dù là đập nát mặt, ông ta cũng không có gì để nói. Dù sao cũng không phải mặt của ông ta.
Tiểu lại dẫn Mạc Đức đến đại lao của phủ Thuận Thiên.
Ánh sáng trong đại lao tối om và bốc mùi khó chịu. Mạc Đức cau mày, véo mép chiếc nhẫn rồi từ từ xoay một nửa vòng tròn. Những chỗ nhô ra sắc nhọn được tẩm thuốc nằm úp vào lòng bàn tay. Y duỗi ngón tay ra, cẩn thận không để thuốc độc đụng vào mình.
Khi ba tên lưu manh nhìn thấy Mạc Đức tới, bọn họ tưởng rằng hắn ở đây để giải quyết chuyện này, dù sao cũng là Trưởng công chúa sắp đặt cho bọn họ quấy rầy cô nương nhà họ Khương. Nếu không cứu bọn họ ra, bọn họ không chịu được gậy, cung khai ra người xúi giục phía sau thì không tốt. Trưởng công chúa có cao quý tới đâu, nhưng bị truyền ra thanh danh là ngược đãi thứ nữ cũng không tốt.
Ba tên lưu manh địa phương đều bị gãy chân, đỡ lan can đứng ở trước mặt Mạc Đức. Gã mũi tẹt nháy mắt với Mạc Đức, bởi vì còn có tiểu lại của phủ Thuận Thiên ở bên cạnh nên gã không nói rõ ràng, nhưng vẻ mặt đắc ý của gã lại cho thấy sự lạc quan của gã với việc gã sẽ sớm ra khỏi đại lao.
Không ngờ Mạc Đức sa sầm nét mặt, vừa giơ tay là tát một cái, không chỉ gã mũi tẹt, mà ngay cả thủ hạ trải phải của gã cũng bị đánh.
“Ngươi..." - Gương mặt đầy mỡ của gã mũi tẹt sưng đỏ, ánh mắt như muốn mở miệng mắng.
“Các ngươi thật to gan!” - Mạc Đức giành nói trước: “Ngay cả thứ nữ của Trưởng công chúa cũng dám phi lễ! Trưởng công chúa rất tức giận, hạ lệnh cho ta tới thưởng cho các ngươi một bạt tai".
Gã mũi tẹt ôm khuôn mặt hơi nhức nhối, hoàn toàn không biết mình sẽ đi đâu.
Mạc Đức thu tay lại, chậm rãi nói: "Phủ doãn đại nhân của phủ Thuận Thiên sẽ sớm xét xử vụ án này".
Trong lòng gã mũi tẹt khẽ động, đây là đang ám chỉ cho mình rằng bọn họ sẽ sớm được thả ra, đúng không? Đánh mình một bạt tai, chắc là làm bộ cho người khác xem thôi.
Liếc nhìn gã với ánh mắt cảnh cáo, Mạc Đức quay người rời khỏi đại lao. Ra khỏi phủ Thuận Thiên, trời đã tối, hắn cẩn thận tháo chiếc nhẫn ra và quấn vào một chiếc khăn tay, bấy giờ mới quay trở lại Khương phủ, chuẩn bị phục mệnh cho Hạ Tư Dao.
Ngoài cổng, tình cờ gặp Khương Vĩ đang trở về nhà từ nha môn.
“Phò mã gia" - Mạc Đức cung kính cúi đầu.
Khương Vĩ khẽ ừ một tiếng, chắp tay sau lưng bước thẳng vào nhà.
Mạc Đức nhìn bóng lưng gầy gò của ông, khịt mũi một cái: Khương Vĩ có gì tốt, được Trưởng công chúa Bình Dương ưu ái mới được trở thành phò mã gia tôn quý thế này mà trở thành thê thiếp cao quý như thế này. Dáng vẻ thì gầy như quỷ, còn không đẹp bằng hắn đâu.
Khương Vĩ nghe thấy tiếng khịt mũi khinh thường của hắn ta nhưng không thèm để ý tới. Ông không thể đuổi Trưởng công chúa Bình Dương ra khỏi Khương phủ, chỉ có thể coi bà ta như không tồn tại, bao gồm cả con gái và thị vệ của bà ta. Mạc Đức này là thị vệ trưởng của Trưởng công chúa, nhận được sự tín nhiệm của Trưởng công chúa và quận chúa, thường được đi thẳng vào viện.
Ban đầu nữ giới trẻ tuổi trong nội viện chỉ có Trưởng công chúa và quận chúa, Mạc Đức này cũng coi như là quy củ, không có trêu chọc với hầu gái, cho nên Khương Vĩ mặc cho hắn ta. Bây giờ là con gái bảo bối đã trở lại, sống cạnh sân lão thái thái, còn viện của Trưởng công chúa đúng lúc ở góc đối diện, trái lại cũng không va chạm với Mạc Đức này.
Khương Vĩ cũng không muốn thương lượng với Trưởng công chúa về chuyện của Mạc Đức. Có thể không gặp bà ta thì ông sẽ cố gắng hết sức để không gặp.
Đi ngang qua tiền viện, ta tình cờ gặp Khương Trừng từ phòng sách đi ra.
“Cha" - Khương Trừng sửng sốt một chút, thân thể nhỏ nhắn vái chào, hành lễ một cách quy củ: “Hôm nay cha trở về sớm”.
Khương Vĩ gật đầu, tuy rằng ở trong Bộ Lễ, nhưng ông biết rõ mọi chuyện trong nhà. Hôm nay con gái bảo bối trở về từ chùa Thiện Giác, ông cố ý về phủ sớm một chút.
Đi được mấy bước, Khương Vĩ hỏi Khương Trừng về bài tập, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang của con trai thì nói: "Hôm nay Họa Họa đã trở về".
Hai mắt Khương Trừng chợt sáng lên, mỗi sáng sớm chị gái đều dắt tay cậu đưa cậu đến tiền viện, hôm nay không có chị, cậu thật sự không quen. Cũng may tỷ ấy chỉ ở chùa Thiện Giác một ngày thôi.
Bước chân của Khương Trừng tức thì trở nên nhanh hơn. Khương Vĩ cười khẽ, cho dù chân con trai còn ngắn nhưng đi đứng cũng nhanh nhẹn lắm.
Khương Trừng bước đi càng ngày càng nhanh, lòng dạ đã sớm bay đến nội viện, vừa đi vừa giơ bàn tay nhỏ bé lên, trực tiếp nắm lấy tay cha.
Khương Vĩ khựng lại.
Khương Trừng cũng sửng sốt một chút, khi phản ứng lại thì có chút ngượng ngùng.
Chưa đầy một tuổi thì cậu đã đi xa, khi đó vẫn chưa có ký ức gì, ấn tượng của cậu về cha chỉ là vài mẩu thư mỏng hàng tháng.
Lần này khi quay lại, nhìn thấy chị gái ôm cha khóc, cậu cũng không có cảm giác cảm động.
Cậu không thân cận với cha.
Cậu đang nghĩ tới chị gái nên hơi mất tập trun. Bình thường khi đi đường cậu cũng thích nắm lấy tay chị gái, vừa rồi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra mà lại nắm lấy tay của cha rồi.
Nếu đột nhiên buông ra thì có vẻ không thích hợp cho lắm.
Khương Trừng rất khó, suy nghĩ một hồi bèn buông từng ngón từng ngón tay ra, vậy là có thể buông tay ra mà không để lại dấu vết gì rồi.
Đầu tiên cậu thả ngón trỏ và ngón giữa ra.
Không ngờ bàn tay lớn lại khép lại, trực tiếp nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu.
Bàn tay của cha thật ấm áp, ngón tay thon dài, tuy rằng hơi gầy một chút, nhưng lại có một sức mạnh vững chắc, khiến cậu không hiểu sao lại cảm thấy an tâm hơn một chút.
Khương Vĩ cười: "Đi thôi, chúng ta đi xem Họa Họa".