Khương Họa lau tay, cởi khăn đội đầu và tạp dề rồi theo phụ thân đi ra ngoại viện.
Khương Vĩ vừa đi vừa thấp giọng kể cho Khương Họa nghe về lời đồn.
Ông vốn muốn từ từ nói, nhưng Thái tử chắc chắn tới đây cũng vì chuyện này, cho nên ông phải báo trước cho con gái một chút.
“Thị vệ trưởng của Trưởng công chúa đến đại lao, nói là phụng mệnh Trưởng công chúa dạy dỗ ba tên lưu manh kia, sau đó bọn họ chết rồi?” - Khương Họa có chút kinh ngạc.
Nàng biết chuyện này không có liên quan gì đến Trưởng công chúa, Trưởng công chúa tạm thời vẫn là không có ý gây khó xử cho mình, thị vệ trưởng chắc cũng là do quận chúa phái tới.
Nếu là để diệt khẩu thì nên giữ thái độ khiêm tốn mới đúng, nhưng Mạc Đức lớn tiếng “phi lễ thứ nữ của Trưởng công chúa” ở một nơi như phủ Thuận Thiên, rõ ràng là muốn dội nước bẩn lên người nàng.
Khương Họa rất không nói nên lời về hành vi của Hạ Tư Dao.
Đường đường là một quận chúa, cháu gái ngoại của Thái hậu, con gái ruột của Trưởng công chúa, em họ của Thái tử và nhị hoàng tử, một quý nữ kinh đô được nuôi lớn trong cẩm y ngọc thực, kim tôn ngọc quý, sao có thể hành động ác độc như vậy?
Nếu tin đồn về việc nàng bị quấy rối bởi ba tên lưu manh cứ lan truyền ở kinh đô như thế này, thì thanh danh của nàng thực sự sẽ không rõ ràng nữa.
Cô gái tính tình nhát gan chút chắc bây giờ đã treo cổ tự tử rồi.
Khương Họa không khỏi tò mò làm sao mà Hạ Tư Dao lớn lên lại trở thành một người xấu tính như vậy.
Chẳng lẽ Trưởng công chúa chưa từng dạy nàng ta sao? Chẳng lẽ Thái hậu chỉ cưng chiều vô độ, chưa bao giờ ràng buộc nàng ta? Hay là, quan hệ huyết thống của Thái hậu, bẩm sinh đều là những kẻ chỉ làm theo ý mình, hoàn toàn không ngó ngàng tới sự đau khổ của người khác?
Còn cả ba tên lưu manh đó đã chết sau khi Mạc Đức vào đại lao, hiển nhiên là đã bị bịt miệng.
Nhưng một thị vệ trưởng của Trưởng công chúa lại có thể kiêu ngạo như vậy sao? Khương Họa có thể đoán được rằng chắc hẳn hắn đang nghĩ trong lòng “Cho dù tất cả các ngươi đều biết là ta giết thì sao?“.
Vấn đề là, phủ Thuận Thiên thực sự không đến gặp Trưởng công chúa để tìm Mạc Đức, và cũng không có ai đề cập đến nguyên nhân cái chết của ba tên lưu manh.
Khương Họa thở dài trong lòng: Người của hoàng gia đúng là muốn làm gì thì làm, tùy ý giết chết mấy người, hoàn toàn không coi là chuyện lớn gì cả.
Một quận chúa hoành hành ngang ngược như vậy, Khương Họa sẽ không bao giờ dám để phụ thân đối đầu với nàng ta.
Cho dù Hạ Tử Dao sẽ không làm gì phụ thân vì Trưởng công chúa, nhưng trong phủ này có nhiều người có thể tùy ý để nàng ta đánh giết.
Lan Nha, Sơ Đồng bên cạnh nàng, ma ma bên cạnh bà nội, người hầu bên cạnh em trai, tùy tùng bên cạnh cha, nếu Hạ Tư Dao có ý đồ xấu, những người này sẽ khó mà giữ được.
Nghĩ đến đây, Khương Họa cảm thấy nàng không thể nói cho phụ thân biết là quận chúa muốn hại nàng, nàng làm như không có việc gì mà cười nói: “Trưởng công chúa có thể đã nghe nói về chuyện của con ở chùa Thiện Giác nên nhất thời tức giận, bởi thế mới phái thị vệ đến đại lao.
Bà ấy cũng vì muốn trút giận cho con, muốn bảo vệ cho thể diện của con, dạy cho kẻ ôm lòng gây rối với con một bài học, khiến cho người khác đều biết, con cũng như...!con gái của bà ấy“.
Khương Vĩ dừng chân lại, cúi đầu nhìn khuôn mặt của cô con gái bảo bối, vẻ mặt như buồn như vui.
Đã sống trong cùng một phủ sáu năm, cho dù một năm không gặp nhau được vài lần, nhưng ông biết rất rõ Trưởng công chúa là người như thế nào.
Thái độ của Trưởng công chúa đối với con gái của mình nhiều hơn cả là thờ ơ, bà ta sẽ không phái thị vệ ra mặt vì con gái, cũng có khả năng là bà ta hoàn toàn không biết chuyện phát sinh ở chùa Thiện Giác.
Đây không phải là chuyện Trưởng công chúa làm.
Và cô con gái bảo bối của ông, rõ ràng đã nhìn thấu sự thật đằng sau chuyện này.
Họa Họa của ông thông minh đến mức không chỉ biết được hung thủ thực sự đằng sau hậu trường, mà còn cố gắng làm cho ông tránh xa kẻ ác, không đối đầu trực diện.
Ông cũng không phải là một kẻ ngốc, ngoài Trưởng công chúa, còn ai có thể chỉ huy thị vệ trưởng Mạc Đức chứ?
Chỉ là không ngờ, chỉ là ghen tuông giữa các cô gái nhỏ, Hạ Tư Dao lại muốn dồn người ta vào ngõ cụt.
Khương Vĩ thở dài, đưa tay sờ sờ đầu Khương Họa: “Đi thôi“.
Hai cha con đi ra cửa thứ hai, đến phòng sách ở ngoại viện, Thái tử ngồi sau bàn sách, nhìn qua bộ sưu tập sách của Khương Vĩ.
“Thái tử điện hạ” - Khương Họa cúi đầu thật sâu thi lễ: “Đa tạ ngài đã ra tay giúp đỡ“.
Mặc dù nàng sẽ không tự sát vì thanh danh, nhưng Thái tử đã lật ngược tin đồn theo cách này, đó quả thực là một sự giúp đỡ rất nhiều cho nàng.
“Họa Họa không cần khách sáo” - Tiêu Quyết chỉ vào ghế bành trong phòng sách: “Ngồi đi, chúng ta nói chuyện lần này“.
Khương Họa ngẫu nhiên chọn một cái ghế rồi ngồi xuống, cách đó Thái tử không xa không gần, Khương Vĩ cũng ngồi ở bên cạnh nàng.
Thái tử nhấc mí mắt, liếc nhìn Khương Vĩ với ánh mắt bất thiện, tuy rằng không trực tiếp mở miệng nhưng ý tứ rất rõ ràng, nếu không phải e ngại cô gái nhỏ thì y đã đuổi ông ra ngoài rồi.
Khương Vĩ ngồi vững như núi Thái, đây là phòng sách của ông, ông mới là chủ nhân ở đây.
Tiêu Quyết nhìn Khương Họa, thôi bỏ đi, dù sao Khương Vĩ không có ở đó thì y cũng không thể làm gì được.
Nể mặt của cô gái nhỏ, kệ ông ta đi.
“Họa Họa, nàng biết chuyện đã xảy ra ở chùa Thiện Giác là sao không?“.
Quận chúa là dòng dõi của Thái hậu, không hòa hợp gì với Tiêu Quyết, tự nhiên Khương Họa sẽ không giấu diếm chuyện này với Tiêu Quyết, nhưng nàng cũng không muốn cha biết.
Quay đầu lại nhìn cha, Khương Họa cười nói: “Cha, cha vẫn nên về Bộ Lễ đi nhỉ? Cha cứ đi làm việc đi, chỗ này có con rồi, buổi trưa con sẽ mang đồ ăn cho cha“.
Tiêu Quyết nhướng mày, khóe môi mỏng cong lên vui sướng.
Cô nhóc chủ động đuổi Khương Vĩ đi, lẽ nào muốn ở một mình với y?
Khương Vĩ thở dài: “Họa Họa không cần giấu giếm, chuyện này là do quận chúa làm, có phải Họa Họa đã đoán ra từ lâu rồi không?“.
“Cha!” - Khương Họa sửng sốt một chút, sau đó nàng mới hiểu được phụ thân có thể ngồi vào vị trí Thị lang Bộ Lễ, đường đường là một quan to chính tam phẩm của triều đình thì sao có thể là một người hồ đồ, không đoán ra được chuyện xảy ra trong hậu viện nhà mình chứ? Nàng tự cho là thông minh, còn ngu ngốc muốn lừa cha.
Khương Vĩ âu yếm xoa đầu Khương Họa: “Cha hiểu Họa Họa đang lo lắng điều gì, yên tâm đi, cha không phải người lỗ mãng“.
Nếu ông là một kẻ to gan, dũng cảm quên mình thì sáu năm trước ông đã liên lụy cả nhà cùng nhau chịu chết rồi.
Thời điểm đó mà ông còn có thể chịu đựng, hiện tại tự nhiên sẽ không liên lụy đến người chung quanh.
Tiêu Quyết hỏi: “Sao, Họa Họa cũng đoán được kẻ chủ mưu đằng sau chuyện này?”.
Cô nhóc này vốn nhạy cảm, thích suy nghĩ lung tung.
Xảy ra chuyện như vậy chắc chắn sẽ nghĩ nhiều, có thể đoán được chủ mưu đằng sau hậu trường cũng không kỳ lạ.
Khương Họa gật đầu: “Kỳ thực ta không có mâu thuẫn trực tiếp với quận chúa.
Nàng ấy không thích ta.
Có lẽ là bởi vì nàng ấy vốn là cô nương duy nhất trong phủ này, bây giờ đột nhiên lại có thêm ta“.
Tất nhiên, chủ yếu là biểu muội của nhị hoàng tử ban đầu cũng chỉ có Hạ Tư Dao, bây giờ Tiêu Dân gọi nàng là biểu muội, còn tặng lễ cho nàng, đây mới chính là mấu chốt khiến Hạ Tư Dao tức giận.
Thái tử hừ lạnh một tiếng, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một tầng tím tái: “Đây là Khương phủ, nàng ta lại không phải là người của Khương phủ, vốn đã không nên sống ở đây!”.
Nếu chỉ là ganh tị bình thường, chiếm chút tiện nghi trong lời nói thì cũng thôi, nhưng Hạ Tư Dao lại dám sai khiến lưu manh quấy rối người phụ nữ của y!
“Tuy nói như vậy, nhưng nàng ấy từ nhỏ đã sống ở đây, hơn nữa Trưởng công chúa cũng ở đây” - Khương Họa đương nhiên hy vọng Hạ Tư Dao có thể rời khỏi Khương phủ, như vậy ít nhất gia đình nàng sẽ được an toàn hơn.
Dù sao Trưởng công chúa không tức giận và ra tay tàn nhẫn như nàng ta.
“Họa Họa không cần phải xen vào chuyện này, chuyện này cứ để ta, ta sẽ xử lý và để nàng ta chuyển ra ngoài càng sớm càng tốt” - Tiêu Quyết nghịch cái chặn giấy trên bàn: “Đừng nói về nàng ta nữa, lần này Họa Họa đến chùa Thiện Giác học tập như thế nào rồi? Nếu vẫn không rõ thì cứ việc đi tiếp, nói một tiếng với trụ trì là được“.
Khương Họa đưa mắt nhìn cha, nếu như Thái tử thật sự có thể đuổi được Hạ Tử Dao đi thì thật tuyệt!
Khương Vĩ vui mừng, nhưng lại rất không yên lòng.
Trước khi Khương Họa trở về, ông chưa từng có tiếp xúc với Thái tử, Thái tử còn mặc kệ Trưởng công chúa, làm sao có thể quan tâm đến ông.
Nhưng sau khi Khương Họa trở về, Thái tử dường như đã thay đổi tính tình, trở nên rất nhiệt tình, còn chủ động lật ngược tin đồn.
Đúng như những gì ông dự đoán...
Khương Vĩ nhìn Khương Họa, nếu để con gái vào Đông cung, không những ông không bằng lòng, mà con gái của ông cũng sẽ không đồng ý.
Khương Họa cười nói: “Công thức của thức ăn chay ta đã viết ra rồi, hiện tại không cần đến chùa Thiện Giác, chỉ cần ở nhà luyện là được“.
Cho dù là công thức giống nhau, nhưng mỗi người làm ra sẽ không hoàn toàn giống nhau, hương vị tinh tế phải do chính mình tìm ra.
“Ồ? Có phải Họa Họa đã bắt đầu luyện tập rồi không?” - Vừa rồi nghe nói nàng định đưa bữa trưa cho Khương Vĩ, chắc là đồ chay rồi.
Khương Họa gật đầu: “Làm một số món, một số nếm thử thì đúng vị, một số thì hơi khác“.
Tiêu Quyết vốn dĩ muốn trở về hoàng cung sau khi giải quyết tin đồn, nghĩ cách dời Hạ Tư Dao ra khỏi Khương phủ, nhưng giờ nghe thấy lời của Khương Họa thì y lập tức không muốn rời đi: “Vậy Khương Họa đi đi, ta và Khương thị lang nói chuyện về Bộ Lễ, một lát nữa cứ đưa bữa trưa đến đây là được“.
Khóe miệng Khương Họa giật giật, y không chịu chờ dù chỉ một ngày, bữa ăn chay nàng vừa làm còn chưa vững đâu.
Nhưng Thái tử vừa giúp nàng giải quyết tin đồn, vừa muốn giúp nàng đưa Hạ Tư Dao đi, vậy nên nàng không thể từ chối y.
Nàng lập tức đứng dậy, cúi người thi lễ: “Vậy Thái tử điện hạ cứ tự nhiên“.
Khương Vĩ đợi con gái đi khỏi, ông mới trịnh trọng vén áo thi lễ: “Đại ân của điện hạ, hạ quan không cách nào báo đáp.
Nguyện lấy Thái tử làm chủ, sai đâu đánh đó, chỉ nghe sai phái, không dám không theo“.
Tiêu Quyết nhướng mi, dưới đôi lông mi dài màu quạ của y, trong đôi con ngươi tối tăm hiện lên tia tàn khốc.
Y hiểu ý của Khương Vĩ, muốn ủng hộ y vô điều kiện trong triều để đổi lấy ân tình của y, làm vậy để Khương Họa không mắc nợ y.
Nhưng y là Thái tử, chỉ cần không phạm phải tội lớn phản quốc, không chết sớm, ngôi vị Hoàng đến này sớm muộn gì cũng sẽ là của y.
Y không cần bộc lộ tài năng trong triều đường, cũng không cần sự hỗ trợ của một Thị lang của Bộ Lễ.
Tất cả những gì y muốn là được ân ái triền miên với cô gái nhỏ, sống lâu trăm tuổi..