“Thằng bé con người bán hàng rong” Tiểu Bảo thấy một màn như vậy cũng ý thức được mình có khả năng làm kỳ đà cản mũi phá hư chuyện tốt của cha mẹ rồi.
Trong lòng nó có chút quẫn bách nhưng cứ giả vờ giống như thường tùy ý liếc nhìn chung quanh: "Nương, nhị bảo đâu, có phải ở đông sương không? Nhi tử đi thay quần áo xong, tiện đường thăm đệ đệ." Nói xong, Tiểu Bảo liền quay đầu ra ngoài.
( Soái- Đào Quân Trang 02/08/2018)
Ngọc Nương liếc Tấn Vương, Tấn Vương híp mắt xem nàng.
"Đều là tại chàng không đứng đắn, thiếu chút nữa Tiểu Bảo bắt gặp rồi."
Tấn Vương nghiêng người trên giường gạch, điều chỉnh tư thế, cho vạt áo che hết dị thường: "Cho dù bắt gặp , nó cũng không hiểu."
Ngọc Nương cạn lời, gấp rút đứng lên, vội vã đi vào phòng soi gương.
Từ lúc phương Tây có kính, Ngọc Nương rất thích soi, vừa rõ ràng còn có thể xem toàn thân.
Có cái này cũng ổn, tự mình có thể nhìn ra không cần nhờ nha đầu xem.
( Soái- Đào Quân Trang 02/08/2018)
Nàng đem vải che kính kéo xuống, trong kính lập tức xuất hiện một nữ tử.
Nàng ấy có làn da như mỡ đông, mắt như điểm nước sơn, hai gò má như rặng mây đỏ, ....!“ nói chung là tả một Ngọc Nương xao động xuân tình, nhìn đẹp mắt, Soái thấy dài nên cắt mất một vài câu, vì sắc đẹp khó tả các bác à”.
Ngọc Nương nhìn mình trong kính, cẩn thận kiểm tra xem có gì không ổn không , kỳ thật nàng chủ yếu là muốn tránh Tấn Vương, đỡ phải bị hắn đại phát thú tính.
Thấy trong gương Tấn Vương cũng theo vào , nàng vừa nhìn ánh mắt kia, thầm nghĩ không ổn, đang muốn cất giọng gọi người, thì hắn đã lại đây rồi .
Tấn Vương từ phía sau ôm lấy nàng, cắn lỗ tai nhỏ giọng khàn khàn: "Bản vương mặc kệ, nàng gây chuyện thì phải chịu trách nhiệm giải quyết." Nói xong , hắn cầm lấy tay nàng làm đại sự, Ngọc Nương cầu xin tha thứ cũng không được.
"Không được, lỡ Tiểu Bảo cùng nhị bảo qua ."
"Vậy chúng ta mau chút ít." ( Soái- Đào Quân Trang 02/08/2018)
Nhưng vấn đề là mau được sao, hắn lần nào cũng đem nàng lăn qua lăn lại người ngã ngựa đổ mới dừng tay.
"Buổi tối đi."
Tấn Vương hừ hừ, rõ ràng là không chịu.
Tấn Vương ghé vào tai nàng nói gì đó, Ngọc Nương mặt càng đỏ hơn .
...
Qua thời gian trốn con, hai người cùng nhau ra khỏi phòng ngủ.
Ngọc Nương không tự chủ cúi đầu, Tấn Vương cứ mang vẻ mặt thoả mãn, sảng khoái tinh thần.
Tiểu Bảo cùng nhị bảo ở trên giường đất chơi đùa.
Nhị bảo rất thích ca ca , cử giơ hai tay mập đưa qua Tiểu Bảo, vịn lấy đối cánh tay anh trai, lập tức cười thấy răng không thấy mắt, trong miệng luôn gọi ca ca.
Nghe nhìn đều ngọt ngán chết người.
Hiện nay nhị bảo cũng đã biết kêu ca ca cùng nương, còn cha thì tạm thời chưa gọi được.
Nhưng nhị bảo biết ai là cha, có người nào mà nói đến 'Cha' là nó nhìn Tấn Vương ngay.
( Soái- Đào Quân Trang 02/08/2018)
Tiểu Bảo thấy cha mẹ đi ra, liền chào cha mẹ.
Nhị bảo vừa nghe thấy, cứ vặn vẹo cái đầu nhỏ cười.
Nhị bảo đã mọc năm cái răng, còn có mấy cái lớn chậm một chút, cũng chỉ lộ ra sơ sơ.
Nó cười rộ lên cứ như con thỏ nhỏ, miệng gọi nương, vứt bỏ ca ca chạy về phía Ngọc Nương.
Hồn nhiên chưa phát giác ra nó đang trên giường gạch, sẽ té xuống.
Ngọc Nương ba bước thành một, đem nhị bảo ôm lại, vật nhỏ ở trong lòng mẹ cười như con thỏ nhỏ.
Tiểu hài tử hào hứng tới nhanh chán cũng nhanh, nhị bảo ôm Ngọc Nương cười trong chốc lát, liền vứt bỏ thân nương lại đi tìm ca ca.
Trên giường nó đi rất ổn định, lúc xuống đất còn sợ chút, một trò đi qua đi lại, nhị bảo chơi một canh giờ cũng không chán, tinh lực thật tràn đầy được quá mức.
Ngọc Nương ngồi ở cạnh giường cố chú ý nhị bảo, phòng ngừa con rớt xuống, Tấn Vương ngồi ở giường đối diện uống trà.
Hắn vừa hớp một ngụm trà, xuyên qua hơi nóng lượn lờ liếc Ngọc Nương một cái, nhớ tới vừa rồi nàng cắn hắn một ngụm.
Chính vì một ngụm đó Tấn Vương mới nộp vũ khí, quả thực nhục uy phong.
Ngọc Nương cảm giác Tấn Vương đang nhìn mình, nhìn ánh mắt kia, liền biết hắn đang nghĩ gì.
Quả thực muốn đem hắn đuổi ra ngoài nhưng đáng tiếc điều đó vĩnh viễn chỉ ở trong suy nghĩ.
Phúc Thành tới cạnh Tấn Vương, bẩm: "Lão nô đem địa chỉ Hạ gia nói cho cữu lão gia, hắn đã đi rồi ." Tấn Vương gật đầu, không nói gì.
( Soái- Đào Quân Trang 02/08/2018)
Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn Ngọc Nương, hỏi: "Nương, hôm nay cậu đến ạ ?"
Ngọc Nương gật đầu, bởi vì chuyện cụ thể không thích hợp cho tiểu hài nhi biết nên nàng cũng không nói tỉ mỉ, mà Tiểu Bảo cũng không hỏi nhiều.
Bên kia Tô Ngọc Thành cầm địa chỉ, đi đến xóm nghèo Hạ gia đang ở.
Hạ gia không giàu có, Hạ lão cha là thợ rèn, cùng thê tử Cao thị sinh một nam một nữ.
Trừ Phong lan, còn có Đại trụ là ca ca.
Theo lý thuyết nữ tử nhà bình thường tuyệt đối không bán thân là nô , nhưng năm đó Hạ lão cha bệnh nặng trong nhà không có tiền chữa trị, liền đem Phong Lan bán đi.
Cũng may là Phong Lan vận khí tốt, được mua vào khi Tấn Vương phủ mới vừa xây.
Lúc đó Tấn Vương còn là vị thành niên sống trong cung, sau khi hắn trưởng thành thì ra kinh.
Tấn Vương phủ có cả đám nô tài sung sướng, mỗi tháng cứ nhận lương lại không có gì làm nhiều, nên cứ làm hết nhiệm vụ .
Vương phủ cho phép chuộc thân , cho nên Phong Lan có kế hoạch tích góp đủ tiền sẽ chuộc thân về nhà.
Đáng tiếc ý tưởng rất tốt nhưng thực tế rất tàn khốc, nàng ở vương phủ gần chục năm, cũng không tích góp đủ.
Mắt thấy cũng sắp mười tám nên Phong lan rất coi trọng cơ hội lần này.
Chỉ tiếc vẫn ngoài ý muốn một chút, khiến tâm tình nàng ta hoàn toàn thay đổi.
Phong lan vẫn tha thiết ước mơ được tự do, nhưng sau khi về nhà nàng ta lại rầu rĩ không vui, người Hạ gia còn tưởng rằng nàng ta phạm sai lầm nên bị đuổi khỏi vương phủ.
( Soái- Đào Quân Trang 02/08/2018)
Hạ đại trụ đã thành thân với Mã thị, hai người sinh một trai một gái.
Không giống Hạ lão cha, Hạ đại trụ hết ăn lại nằm , cưới Mã thị một người vừa lắm mồm, vừa lòng dạ hẹp hòi.
Trước kia cô em chồng ở vương phủ làm người hầu , trong tay có tiền thì khác.
Nay Phong lan trở về, Mã thị nửa ngày cũng không chịu nhịn mắng thầm em chồng.
Bắt đầu nói Phong lan phạm sai lầm để bị đuổi, rồi oán giận Phong lan làm mất thu nhập trong nhà.
Hạ lão cha là một thợ rèn mỗi tháng thì có thể kiếm lợi nhuận bao nhiêu tiền đâu , Hạ đại trụ thì không kiếm được tiền , Hạ gia như thế nếu không nhờ trước kia Phong lan trợ cấp thì không biết ngày trôi qua thế nào.
Hiện thời Phong lan mất việc ở vương phủ, trở về rồi cuộc sống sau này làm sao bây giờ?
Phong lan đã sớm biết tẩu tử là người như thế nhưng nàng ta nghĩ trong nhà còn có cha mẹ và đại ca.
Nàng buôn bán nhỏ có tiền sẽ phụng dưỡng cha mẹ, trong nhà dù gì cũng sẽ không đem nữ nhi đuổi ra khỏi nhà.
Hiện thời xác thực cũng chưa đuổi nàng, nhưng trong nhà chướng khí mù mịt , tẩu tử xem nàng như cái gai, luôn nói lời không dễ nghe, đàm tiếu lung tung, nàng vốn trong lòng đã khó chịu, kể từ đó càng buồn bực thêm.
Nàng ta thấy ở trong nhà khó chịu, nên đi tìm bạn bè nói chuyện, ai ngờ trở về thì thấy cái rương đồ bị xáo trộn.
Trong rương có đồ đạt và trọng yếu nhất là trong bao quần áo còn có hai mươi lượng bạc, được thưởng.
Phong lan chỉ vẻn vẹn có bấy nhiêu bạc, hiện thời không thấy đâu.
Phong lan lớn tiếng chất vấn người trong nhà, hỏi ai lục rương của nàng ta.
Cao thị không làm, trong nhà chỉ còn Mã thị, không cần phải nói chính là Mã thị làm.
Mã thị mới đầu không thừa nhận, về sau nói là cháu trai phong lan lục ra , còn nói dù sao tiểu cô cũng là người trong nhà, là người một nhà còn phân chia làm gì.
Phong lan mặc dù nhìn mạo nhu nhược, nhưng là người có chủ kiến , tất nhiên không chịu như thế náo loạn lên.
Hạ gia loạn thế này, Cao thị sốt ruột lau nước mắt, khuyên không được, chỉ có thể nhờ hàng xóm mau hỗ trợ tìm nhi tử với chồng về trở về.
Không đợi Hạ lão cha cùng Hạ đại trụ trở về, phong lan liền đem bạc lấy lại.
Mã thị không chịu, nàng ta liền đập đồ nhà nàng, mới đập mấy thứ, Mã thị đau lòng ném bạc cho Phong lan.
Sau đó Hạ đại trụ về trước thấy Cao thị khóc sướt mướt tố khổ nói phong lan bất kính với trưởng tẩu, nói nàng ta giấu bạc không đưa ra.
Một cô nương gia giấu tiền không nói, còn đập đồ đạt trong phòng anh trai và chị dâu, nói tóm lại diễn không ít.
Hạ đại trụ cưới vợ là quên muội muội, liền nói Phong lan vài câu, Phong lan cùng hắn cãi cọ rùm beng.
( Soái- Đào Quân Trang 02/08/2018)
Khi Tô Ngọc Thành đến, Hạ gia đang huyên náo như canh hẹ.
Ngoài cửa vây quanh rất nhiều người xem, đều nói con dâu Hạ gia không phải thứ tốt lành gì, cô em chồng lúc nhỏ đã bị bán , mấy năm nay không biết cho nhà mẹ đẻ bao nhiêu tiền, thật vất vả mới trở về , tiền tích góp riêng cũng muốn chiếm đoạt.
Nghị luận rất nhiều, Tô Ngọc Thành chân bị thương còn chưa khỏe, khập khiễng chen vào.
Còn chưa đứng vững đã nghe truyền đến tiếng kinh hô, lại Hạ đại trụ cãi không thắng muội tử, người xem càng đến càng nhiều, nhất thời thẹn quá hoá giận, chuẩn bị động thủ .
Tô Ngọc Thành gấp rút chạy tới, một tay nắm lấy tay Hạ đại trụ.
"Ngươi làm cái gì!"
Phong lan vốn cho là mình sắp bị đánh , chưa từng nghĩ sẽ xuất hiện một người.
" Tại sao ngươi tới đây?"
Tô Ngọc Thành chưa kịp trả lời nàng ta, đã nghe Hạ đại trụ mắng: " Tên què ngươi từ đâu đến? Chạy đến nhà ta còn dám cùng ta động thủ động cước, muốn chết đúng không?"
Hạ đại trụ không phải là người dễ chọc, hắn cao lớn vạm vỡ, can đảm mạnh mẽ, trong miệng vừa mắng là vừa giơ quả đấm tới.
Tô Ngọc Thành hiện thời mặc dù hành động còn bất tiện, nhưng lúc trước ở ngũ thành binh mã tư được huấn luyện cũng không phải là giả , chỉ bằng một thân khí lực đó hắn không sợ gì.
Giống như dùng chân né tránh đối phương, nhưng lại hoàn hảo gạt chân Hạ đại trụ ầm ầm ngã xuống đất, Tô Ngọc Thành cũng đau toát mồ hôi.
"Đại gia, ngươi không có sao chứ." ( Soái- Đào Quân Trang 02/08/2018)
"Tốt lắm, nha đầu chết tiệt kia ngươi lại dám bảo tình nhân đến đánh thân ca, tìm người què làm tình nhân, ngươi thật có tiền đồ , lão tử hôm nay sẽ đánh chết hai người các ngươi!"
Thấy Hạ đại trụ giãy giụa đứng lên, Phong lan kéo Tô Ngọc Thành vội vàng chạy .
Phong lan chạy cực kỳ mau, Tô Ngọc Thành cũng đi theo phía sau nàng, mãi cho đến khi rời ngõ Hạ gia, chạy ra rất xa, hai người mới dừng lại.
"Làm sao ngươi tới đây?" Phong lan vẻ mặt rất phức tạp hỏi.
Tô Ngọc Thành toét miệng cười: "Tấn Vương điện hạ đồng ý cho ta cưới ngươi ."
A!
Phong lan ngây người , chợt phát hiện mặt Tô Ngọc Thành có chút không đúng, nhớ tới trên đùi hắn có vết thương, vội hỏi: "Không nói cái này nữa , đi tìm y quán xem vết thương."
Đến y quán, Tô Ngọc Thành thấy vết thương quả nhiên bị nứt ra , một lần nữa lại băng bó kỹ, hai người ngồi ở y quán trong chốc lát, mới rời đi.
Lúc này đã là hoàng hôn, hai người tìm một khúc quanh đứng.
"Điện hạ đã đồng ý hôn sự này.
Phong lan, ngươi gả cho ta được không?"
Phong lan không nói gì.
Tô Ngọc Thành có chút nóng nảy, "Trước thì ngươi nói không xứng với ta, ta không hề cảm thấy ngươi không xứng.
Ngươi lúc đó là nha đầu, hiện thời cũng đã tự do, vương gia cũng đồng ý , lẽ nào ngươi còn gì khó xử?" ( Soái- Đào Quân Trang 02/08/2018)
"Ta..."
"Ngươi có chuyện gì khó xử cứ nói, ta nhất định xử lý ."
"Ta không có khó xử gì." Phong lan lại nói một câu: "Ta chỉ sợ sau này ngươi sẽ hối hận."
"Ta sẽ không hối hận!" Tô Ngọc Thành nói như chém đinh chặt sắt.
Phong lan thở dài: "Vậy ngươi nhớ kỹ lời ngươi hôm nay đã nói."
"Ý của ngươi là ngươi đáp ứng ?"
Nàng gật đầu, Tô Ngọc Thành lập tức cao hứng như một đứa trẻ .
Sau đó hai người thương lượng một chút tình hình cụ thể, Tô Ngọc Thành vốn không muốn cho phong lan về Hạ gia , Phong Lan lại kiên trì, cũng nói Hạ đại trụ không làm được gì đâu, nói hắn từ nhỏ đã như vậy , nàng cũng không bị hắn đánh.
( Soái- Đào Quân Trang 02/08/2018)
Tô Ngọc Thành chỉ có thể để nàng trở về, cũng nói rất nhanh sẽ đến cửa cầu hôn.
Bất quá với thân phận Tô Ngọc Thành, Phong Lan bảo hắn giấu đi, cũng không nói về Tấn Vương phủ.
*
Đảo mắt lại một tháng trôi qua, cổng Tô gia khoác lụa hồng đeo, phi thường náo nhiệt.
Tô gia ở kinh thành không có thân thích, chỉ có vài người bạn của Tô Ngọc Thành và Tô lão cha, cùng người Diêu gia.
Ngọc Nương cũng trở về , dẫn theo Tiểu Bảo cùng nhị bảo, nói là đã cầu xin điện hạ cùng vương phi.
Ngô thị cao hứng lau nước mắt, ôm nhị bảo không buông tay.
Cũng quái là nhị bảo thường không thích ai ôm nó, thế nhưng lại cho Ngô thị ôm.
Ngô thị nói nhị bảo lớn lên giống Tô tú tài, còn như Tô Ngọc Thành nói cháu ngoại trai giống cậu, nói tóm lại nhị bảo giống nhiều người.
Tiểu Bảo hiện tại đã lớn, có thể tự mình đi khắp nơi.
Thừa dịp bên ngoài náo nhiệt, Tấn Vương từ cửa chính mặc thường phục đi đến.
Bởi vì hôm nay xử lý hỉ sự người ra ra vào vào nhiều, cũng không có ai cản hắn.
Ngọc Nương đang chỉ huy người chuẩn bị đón khách đến, vừa thấy hắn đến , gấp rút nghênh đón.
"Làm sao chàng cũng tới ?"
"Ta không thể tới à?" ( Soái- Đào Quân Trang 02/08/2018)
"Không phải là không thể tới, chỉ là trước kia chàng nói không đến sao?" Trước nói chỉ Ngọc Nương trở về, mang theo hai đứa bé, Tấn Vương cao lãnh ở trước mặt Tô gia rất có uy nghiêm, dọa hỏng người Tô gia làm sao bây giờ.
Dù sao cho tới nay trong suy nghĩ của họ, Tấn Vương là vương gia bá đạo, Ngọc Nương cũng không được sủng ái.
Giờ hắn xuất hiện , không phải giấu đầu lòi đuôi.
Tuệ nương hôm nay đặc biệt bận rộn, Ngô thị chỉ lo cho ngoại tôn, Tô tú tài vội vàng chào hỏi khách khứa, bên trong bên ngoài đều chĩa về phía nàng cùng Diêu Thành, hai vợ chồng bận sứt đầu mẻ trán.
Tuệ nương thấy Tấn Vương, bị dọa không nhẹ: "Điện hạ!"
Ngọc Nương vội nói: "Nếu đã đến thì đừng gọi điện hạ.
Tỷ cứ gọi theo bọn họ - -" nàng nhìn Tấn Vương một cái, mới nghĩ lí do thoái thác: " Nói điện hạ trùng hợp đi ngang qua nên vao trong thể nghiệm đám cưới dân gian, bảo bọn họ ngàn vạn đừng lộ ra trước mặt mọi người."
"Được được được, tỷ nói với nương, để cho tỷ phu với cha nói."
Tấn Vương được dẫn đến chính phòng, trong chính phòng có Ngô thị cùng nhị bảo, còn có một nha đầu.
Vừa thấy Tấn Vương đến , nhị bảo duỗi tay đòi cha ôm.
Ngô thị có chút câu thúc, nghĩ tới lời nữ nhi dặn dò không thể gọi hắn là vương gia, liền nói: " Đại huynh đệ, ngươi ngồi đi, thẩm tử pha trà."
Tác giả có lời muốn nói: Ngô thị: Đại huynh đệ, trà dễ uống sao.
Tấn Vương: Dễ uống.
Ngô thị: Dễ uống liền thành, đại huynh đệ ngươi nhưng đối với ta nữ nhi khá hơn một chút.
Ngọc Nương: Nương, ngươi gọi cái gì đại huynh đệ a?
Ngô thị: Vậy ngươi nhượng nương gọi cái gì? Tiểu ca, hậu sinh, tiểu huynh đệ? Hắn vừa nhìn tuổi liền không nhỏ , so với ngươi ca đại!
Tuổi không nhỏ Tấn Vương: O__O ".
.
.
~
Đại huynh đệ, chú thích: Lớn tuổi hơn phụ nữ đối tuổi so với mình tiểu nam tính thân thiết xưng hô, khẩu ngữ trung xuất hiện.
Bày tỏ đối nhân tôn trọng, thân cận..