Sủng Thiếp Ở Vương Phủ


Trong đêm tối Tử Cấm thành, như vực sâu không đáy, cái miệng dữ tợn há to muốn hút hết ánh sáng.

Cơn mưa sau khi trời tối mới dần dần nhỏ xuống, từng giọt tí tách không ngừng.
Bầu trời lại có trăng tựa hồ cũng muốn soi trong cuộc sống xấu xí này.

Trong cung không biết là máu hay là nước mưa.

Chém giết sớm đã bắt đầu, hai bên thèm thuồng nhìn chăm chú đối phương thăm dò, tựa hồ cũng đã hết kiên nhẫn không nghĩ tới lại trùng hợp đều chọn cùng một ngày động thủ.

Người nào ngăn ta giết!
Thời điểm này ở đây lêu lổng thì đều là kẻ địch, cho dù có ngộ thương, ai lại quan tâm chi.
Tiếng bước chân thình thịch tới tới lui lui không ngừng chạy động , thỉnh thoảng truyền đến tiếng chém giết cùng tiếng kêu thảm thiết.

Bọn thái giám cung nữ đều biết là có đại sự xảy ra, trừ giữ chặt cửa phòng thì cũng chỉ có thể dùng chăn mền che đầu, mong tất cả nhanh qua, ngày mai hừng đông sẽ bình an như trước chứ không thể làm cái gì khác.

Trong Càn Thanh Cung đèn vẫn sáng trong đêm khuya phảng phất như người ngoài thế tục.
Rèm che màu vàng sáng rũ xuống, mùi Long Tiên Hương tràn ngập không gian, càng lộ ra an bình.

Nếu có người khác ở đây thì có thể nhận ra người ở đây là Vĩnh Vương.

(Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)
Vĩnh Vương mắt mở to nghĩ không thông, rõ ràng trong lư hương có thả mê hồn hương, sao Đại Vương vẫn tỉnh, mà người chết lại là mình.

Hắn làm sao biết lúc hắn cho là có vài người không đáng ngại, thì người đó sớm đã muốn lấy tính mạng hắn.

Không có gì gọi là vận khí không tốt chỉ có thủ đoạn không bằng người.

Cho nên chết cũng không thể oán trách người khác.
Đại Vương móc khăn xoa xoa vết máu trên tay, ngực Vĩnh Vương có dao găm không rút ra.

Một khi rút ra máu tuôn xối xả, Đại Vương cũng không sợ máu, bất quá chỉ cảm thấy không tiện thu thập.
Trong điện rất yên tĩnh, thái giám đứng ở trong góc nhỏ không giống như người sống đã đổ trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Bốn phía tĩnh lặng đến mức khiến lòng người ta khó chịu, xa xa mơ hồ có âm thanh truyền đến, lại cũng không rõ ràng.
Có người bước nhanh đến, trước mặt Đại Vương một chân quỳ xuống: "Điện hạ, người của Vĩnh Vương toàn bộ đã đền tội.

Các nơi khác đều đã sai người trông coi, tạm thời không có ai cố gắng chống cự." (Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)
Đại Vương gật đầu, đang muốn nói gì, đột nhiên lại có tiếng bước chân dồn dập của Ngụy hoàng hậu đến .
Ngụy hoàng hậu mặc trang phục lộng lẫy, nhìn ra là bà ta không nghỉ ngơi vừa nghe động tĩnh mới đến.

Trên thực tế thời điểm này Ngụy hoàng hậu làm sao có thể ngủ được.

Bà ta ở Khôn Ninh cung lẳng lặng chờ, đợi đến khi có người phía dưới đến báo sự tình đã kết thúc , bà ta mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Đêm nay đối với Ngụy hoàng hậu mà nói là quá gian nan.

Phát hiện có người thừa dịp lúc ban đêm ở trong cung làm loạn, có phi tần nhát gan hoặc là sai người đến Khôn Ninh cung, hoặc là tự đến, muốn hỏi thăm cùng tìm kiếm che chở.

Nhưng đều bị Khôn Ninh cung đóng chặt cửa ngăn trở , thêm không ít oan hồn có ai có thể biết.
Ngụy hoàng hậu nhìn hơi tái, thở hồng hộc , chuyện phát sinh đối với bà ta cũng không phải là không có ảnh hưởng.

(Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)
Đại Vương phất phất tay, người mặc áo giáp liền lui ra , trong điện chỉ còn mẫu tử hai người.

Chính xác mà nói là ba người, còn có một người nằm trên giường rồng, không phải là người chết lại giống người chết.
Không phải là người chết! Dân gian có một câu nói : “lão hổ không ở nhà, con khỉ xưng vương”.
Sự thực chứng minh cũng không phải không có lý , nếu Hoằng Cảnh Đế còn khỏe , đại khái đêm nay cũng sẽ không phát sinh chuyện này.
Ngụy hoàng hậu rõ ràng có vạn ngàn từ, nhưng đối mặt với cảnh tượng này, đối mặt với thứ tử xa lạ, lại không biết phải nói gì.
"Mẫu hậu là tới gặp phụ hoàng lần cuối?" Đại Vương lên tiếng trước.
Ngụy hoàng hậu sững sờ gian nan quay đầu nhìn về phía trên giường rồng.
Tẩm điện Càn Thanh Cung là nơi nữ tử hậu cung không thể tới, cho dù là Ngụy hoàng hậu là vợ cả Hoằng Cảnh Đế cũng chỉ có thể nhìn, ngủ qua một đêm cũng không có tư cách.

Hậu cung nhiều phi tần như thế, nếu nói là có ai từng qua đêm nơi này thì chỉ có người đã hương tiêu ngọc tổn kia.

Cũng là vì biết sự kiện này Ngụy hoàng hậu mới hạ quyết tâm nhất định phải làm cho Đức phi chết.
Trong lúc nhất thời, tâm tư Ngụy hoàng hậu hỗn loạn, giống như đã nghĩ rất nhiều, lại giống như cũng không có nghĩ gì.
Hiển nhiên Đại Vương đã mất kiên nhẫn, không muốn vào lúc này băn khoăn lòng dạ đàn bà, hắn lại đem lời mới nói nói lại một lần.

Là thúc giục, cũng là nhắc nhở.
"Có thể hay không..." (Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)
"Không thể! Mẫu hậu!" Đại Vương nói như chém đinh tuyệt thiết, rốt cục cũng lộ ra khí thế coi trời bằng vung:
"Ngài đừng quên , tên đã bắn ra không thể quay đầu, nếu như đã làm thì không thể hối cải.

Ngoài tằng tổ phụ, còn có ngoại tổ phụ, các cậu đều là được ăn cả ngã về không.

Không riêng gì vì nghiệp lớn của con, mà cũng là vì Ngụy gia, là vì mẫu hậu ngài.
"Ngài đừng quên , phụ hoàng cũng không tính truyền ngôi cho nhi tử, người thừa kế phụ hoàng muốn là Tấn Vương.

Nếu để cho Tấn Vương được đại vị, hắn sẽ đối đãi với mẫu hậu thế nào? Đối đãi với Ngụy gia ra sao? Lẽ nào đối với việc năm đó Đức phi mất, thật sự không hoài nghi gì? Cho dù không hoài nghi, hắn cũng nhớ mẫu hậu từng làm thế nào với hắn.

Triệu Tộ tiểu tử đó sự kiện kia áp chế ngài, ngài nên biết Tấn Vương độc giải được là nhờ dược từ trong tay hắn đổi được, chính xác mà nói hẳn là Ngụy gia.

Tấn Vương sớm đã hiểu âm mưu đó hắn ẩn nhẫn như vậy là vì một kích tất trúng mà thôi.

Mẫu hậu, ngài không nên lòng dạ đàn bà!"
Đúng vậy, không nên còn lòng dạ đàn bà, rõ ràng đã sớm thương lượng xong.

(Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)
Vì lừa gạt thế nhân, bọn họ cũng không trực tiếp động thủ với bệ hạ.

Dựa theo kế hoạch, bọn họ sẽ làm bệ hạ hôn mê bất tỉnh sau đó sẽ tiến hành đại kế, mượn chuyện bệ hạ đột nhiên băng hà, trước đó đã lưu lại di chiếu truyền ngôi cho Đại Vương.
Tuyệt đối không nghĩ tới là có người cản trở, Tấn Vương lại đem con mình mới hơn ba tuổi đi canh làm trễ nãi thời gian của họ.

Tự nhiên chui ra một sơ hở là không thành công rồi, dứt khoát một là không làm, đã làm thì làm cho xong, trực tiếp làm việc thôi thật phí công phu để Vĩnh Vương chết.

Hiện thời bọn họ đã xong việc, đến mai ánh bình minh lên, là có thể tung tin bệ hạ băng hà, là lúc kế hoạch tiến hành mĩ mãn.

Cung đã không thể quay đầu cho nên bệ hạ phải chết.

Chỉ có chết mới có di chiếu.

(Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)
Mới có việc Đại Vương đăng cơ, mới có vinh quang làm thái hậu, mới giữ Ngụy gia thiên thu muôn đời.

Theo suy nghĩ Ngụy hoàng hậu từng bước từng bước tới giường rồng.
Trên giường rồng đế vương đã là một lão nhân , mặt có nếp nhăn, râu tóc sớm đã hoa râm, bàn tay đã từng cường tráng mạnh mẽ cũng có vằn.
Ngụy hoàng hậu hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhớ đại hôn năm đó với Hoằng Cảnh Đế.

Ông anh tuấn uy vũ, bà thẹn thùng xinh đẹp, tựa như giấc mộng nam kha.
Đáng tiếc...!Đáng tiếc cuối cùng họ không phải phu thê bình thường, ông nhất định có thật nhiều nữ nhân, bà chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Bà cũng từng nghĩ cuối cùng sẽ có một ngày ông quay đầu đến bên cạnh bà, dù sao bà ta cũng là hoàng hậu của ông.

Nhưng theo thời gian thấm thoát trôi niềm tin dần dần nhạt mãi.
Ông là hoàng đế, bọn họ sớm đã không thể quay đầu.

(Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)
...
Ngụy hoàng hậu đột nhiên xoay người, đầu cũng không quay lại.
Hôm nay bà mặc trang phục lộng lẫy, phượng bào màu đỏ thẫm, thêu kim phượng giương cánh trông rất sống động, làn váy thật dài kéo trên mặt đất, rất nhanh liền biến mất ở tầm mắt.
Đại Vương quay đầu nhìn giường rồng, đưa tay quơ quơ, liền có người quỷ mỵ tiến đến giường rồng cầm lấy một cái gối mềm, đè đầu hoàng đế.

Người trên giường rồng vốn không chút tiếng động, lại có chút giãy giụa, bất quá cực kỳ yếu ớt rồi không còn một tiếng động.

Người đó đè trong chốc lát, mới buông tay ra, đầu đầy mồ hôi hắn không vội lau sạch, duỗi tay thăm dò hơi thở đối phương mới đến cạnh Đại Vương.
"Điện hạ, đã không còn thờ." (Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)
Đại Vương gật đầu, cũng không lưu lại chỉ nói bố trí tốt hết thảy là vội vã đi ngay .
*
Ngọc Nương sờ bên cạnh không có ai, trái tim ý thức co rút nhanh.

Lại mơ hồ thấy ngoài màn che tựa hồ có ánh sáng yếu ớt, nàng cầm lấy xiêm y ở đầu giường khoác lên người, vén màn che đi ra ngoài.

Từ ánh sáng ngoài bình phong chiếu rọi vào , có bóng dáng gầy gò, tóc dài rối tung sau lưng, như trúc đang ngồi.
Trước mặt nàng thấy có hai người đang nói chuyện, bởi vì đè âm thanh rất thấp, Ngọc Nương nghe cũng không rõ ràng lắm.

Nhưng chỉ cần trông thấy bóng người kia, nàng đã cảm thấy lòng đầy an ổn.

(Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)
Nàng cũng không ra ngoài, cứ đứng ở hành lang nhìn ra ngoài .
Tựa như xem kịch đèn chiếu nhưng trừ ánh nến ngẫu nhiên chập chờn, hai bóng người lay động một cái, thì phần lớn thời điểm không động đậy gì họ phiền lụy giống nhau.
Cuối cùng người kia lui ra , người ngồi đột nhiên động đậy, bóng người chợt lóe đã lướt qua bình phong tiến đến cạnh nàng .
Tấn Vương đi tới đã nhìn thấy nàng đứng bên trong, tóc dài suôn mượt ở sau gáy, chỉ mặc một thân đồ ngủ màu xanh nhạt.

Non nớt, bé nhỏ , giống như thỏ ngọc đi lạc đường.
" Sao nàng không ngủ?"
Tựa hồ có chút xấu hổ khi nhìn lén bị phát hiện, nàng dụi dụi con mắt: "Tỉnh dậy, không thấy chàng ở đây.

Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?"
"Không có gì."
" Chàng cũng đừng gạt thiếp , khẳng định là xảy ra chuyện gì rồi."
Tấn Vương đi đến, ôm lấy thắt lưng nàng ôm tới giường:
"Không có gì, là trong cung có khả năng phát sinh chút chuyện."
"Chuyện gì vậy?" (Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)
" Ta cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hừng đông thì có thể biết rõ."
*
Cũng không để Tấn Vương đợi tới khi trời sáng, chưa tới giờ Mẹo đã có tin tức truyền đến.

Nguyên lai theo ấn chế giờ dần ngọ môn mở để văn võ bá quan tiến vào, qua Kim Thủy Kiều, đến Thái Hòa Môn.

Nhưng hôm nay đến thời gian cửa cung cũng không thấy mở, quan viên đều bị ngăn cản bên ngoài.
Lúc mọi người nghị luận ào ào, cung cửa mở ra , bên trong đi ra vài cấm quân thị vệ, mặt buồn bã thỉnh các trọng thần vào cung.
Bởi vì tình hình quỷ dị, bọn họ lại không biết rõ xảy ra chuyện gì, cũng không muốn vào cung.

Những người này bất đắc dĩ mới nói thẳng bẩm báo, Hoằng Cảnh Đế đêm qua sụp ở Càn Thanh Cung.

Bởi vì sự tình phát sinh đột ngột, tất cả mọi người không có chuẩn bị tâm lý, hoàng hậu buồn bã thảm thiết ngất đi.

Trong cung đại loạn, mới mở cửa cung giờ này.

Chuyện này cũng không phải là chuyện có thể tùy tiện nói, nên có mấy vị cựu thần bởi vì không chịu nổi kích thích mà té xỉu, trong sân khóc than ủm tỏi.

Khóc xong, chuyện nên hỏi vẫn phải hỏi, các vị đại thần liền mở miệng hỏi bệ hạ có lưu lại di chiếu không, hiện thời trong cung tình hình như thế nào rồi.

Nhưng loại chuyện này thị vệ cấm quân sao có thể đáp , sau khi thương nghị hơn mười vị trọng thần quyết định vào trong cung, những người khác về phủ, chờ tin tức truyền ra.
Ngọc Nương suốt cả đêm cũng không ngủ an ổn, cho nên Tấn Vương cùng nàng ngồi dậy.

(Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)
Nghe được Phúc Thành đến báo Hoằng Cảnh Đế băng hà , Ngọc Nương kinh ngạc nửa ngày không ngậm miệng lại được, liền nói chuyện này không thể cho Tiểu Bảo biết.
Hai người vội vã đứng dậy, người Tấn Vương phái đến hoàng cung đã trở về báo các lão thần vào cung sau đó hoàng cung lại lần nữa đóng chặt cửa, thủ vệ nghiêm ngặt.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Nàng đừng hoảng hốt, cứ ở trong phủ, bản vương tự mình đi xem một chút."
Nhận được tin tức không chỉ có Tấn Vương mà An vương phủ, Lỗ vương phủ cũng đều nhận được tin tức, cho nên lúc Tấn Vương đến ngọ môn thì An vương, Lỗ vương đã chờ ở đó.
Duy chỉ thiếu Vĩnh Vương cùng Đại Vương, nhưng hôm qua là hai người họ luân phiên chăm bệnh nên lúc này chắc hẳn là ở trong cung.

Huệ vương cũng chưa có tới.
Chẳng biết tại sao Lỗ vương đứng ở cửa cung thét to mà bọn thị vệ ở cửa cung, cũng không thèm phản ứng.

(Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)
Không lâu sau, trên lầu cửa cung mới xuất hiện vài cấm vệ quân,một người cầm đầu nói với phía dưới: " Đây là thời kì phi thường nhạy cảm, Hoàng hậu nương nương ban ý chỉ, lệnh các vương gia trở về phủ, đợi trong cung ra chiếu lệnh, kẻo lại bị khép tội mưu nghịch."
"Mưu nghịch, con khỉ gió nhà ngươi mau đem cửa mở ra, nếu không bản vương đi vào sẽ đem đầu các ngươi vặn xuống làm ghế ngồi!" Lỗ vương mắng.
"Mong Lỗ vương điện hạ giữ miệng lưỡi, mạt tướng cũng chỉ là nghe lệnh hành.

Bệ hạ đã lưu lại di chiếu, hiện thời mấy vị đại thần đang cùng nương nương đang thương nghị đại sự, chư vị điện hạ mau mau hồi phủ, không được làm chuyện gì không thể vãn hồi."
"Di chiếu? Không phải là các ngươi lừa gạt người khác đi! Lão tử lớn như vậy còn chưa nghe nói qua thân cha qua đời không có con ruột chịu tang.

Các ngươi vội vàng đuổi bản vương bản vương đã có thể nói bọn ngươi là nghịch tặc ."
"Lỗ vương điện hạ, họa là từ miệng mà ra.

Di chiếu thật hay giả có chư vị lão đại thần phân biệt rồi."
"Vĩnh Vương đâu?" An vương thình lình hét ra một câu.
Người trên lầu sững sờ đáp: "Vĩnh Vương điện hạ ở đâu, cũng không phải chuyện mà mạt tướng một người giữ cửa cung có thể biết ."
Mặt An vương lập tức khó coi, cũng không nhiều lời mang người đi .
Lỗ vương kinh ngạc không thôi, thấy Tấn Vương cũng quay đầu đi , hắn gấp rút giục ngựa đi theo.
"Nhị ca, Ngũ ca, các ngươi sao lại đi thế ?"
Lời nói ra làm hắn thấy rõ hiện thời trong cung thế này, rõ ràng là Ngụy hoàng hậu chen chân vào, loại tình huống này tất nhiên không thể nào có chuyện của Vĩnh Vương.

Không nói việc Hoằng Cảnh Đế có lập di chiếu không, nếu thật có di chiếu, chỉ sợ cũng bị đổi rồi .
"Bọn họ thật là to gan!"
Không phải là to gan nữa rồi? ! (Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)
Chỉ là hiện thời nói nói gì cũng vô dụng, ngàn vạn lần không để cho đối phương chiếm tiên cơ, ai đoán được Hoằng Cảnh Đế lại đột nhiên băng hà, khiến người trở tay không kịp.
An vương, Tấn Vương hiểu rõ chân tướng, định hồi phủ an bài tiếp.

Nghĩ đến đây, Lỗ vương cũng không dám trễ nãi, gấp rút mang người về Lỗ vương phủ .
Trong Càn Thanh Cung tụ tập rất nhiều người.

Có hơn mười vị đại thần, có Đại Vương, Ngụy hoàng hậu, còn có mấy tần phi ở bên cạnh khóc sướt mướt , làm cho người ta phiền lòng.
Hoàng hậu cũng tràn đầy buồn bã, lại cố nén thương tâm khổ sở, trần thuật lại chuyện đêm qua Hoằng Cảnh Đế băng hà cùng với lời trước lâm chung.
Vốn là theo lý thuyết hoàng đế lập di chiếu, các tâm phúc đại thần phải biết , đáng tiếc Hoằng Cảnh Đế đi quá mau, chỉ vội vàng tự tay viết một di chiếu, cũng đóng tỳ ấn, liền vội vã buông tay rời nhân gian.
"Khi đó Lý công công đã ở đó.

Lý công công đem di chiếu đến cho chư vị đại thần đánh giá."
Lý Đức Toàn buồn bã tay nâng một cái khay màu đỏ thắm tới, đúng là di chiếu.
Trước thấy xác Hoằng Cảnh Đế, giờ có Lý Đức Toàn, lại có di chiếu ở đây, trong lòng mọi người đã phai đi một nửa nghi ngờ.

Đợi Trần các lão, Mạnh các lão với đám người đó kiểm nghiệm di chiếu xác nhận đó là bút tích của Hoằng Cảnh Đế, tỳ ấn cũng không có vấn đề gì, mấy người họ liếc mắt nhìn nhau, đưa di chiếu cho Lý Đức Toàn.
"Bệ hạ di mệnh chắc hẳn các vị đã biết, bệ hạ muốn truyền ngôi cho con trai thứ ba Đại Vương.

Đại Vương chính là con Bản cung cùng bệ hạ sinh ra, nhân phẩm quý trọng, quá rõ ràng rồi, mong chư vị đại thần giúp đỡ nhiều hơn." (Soái- Đào Quân Trang- 17/08/2018)
Mọi người đưa mắt nhìn Đại Vương hai mắt đỏ bừng, ngậm lệ nóng, hiển nhiên cũng bi thương đến cực hạn, nếu không nam nhi sao dễ dàng rơi lệ lại khóc thành như vậy.
Hiện thời di chiếu đã có, xem ra cũng không giống giả bộ, cũng chỉ có thể cam chịu .
Điền các lão cùng Mạnh các lão đều chắp tay bái xuống, "Chúng thần nhất định không phụ sự phó thác của hoàng đế, không phụ sự kỳ vọng của nương nương, vì giang sơn xã tắc, cúi người chào tận tụy, tới chết mới thôi."
Theo ấn chế, hoàng đế băng hà thì căn cứ vào di chiếu, từ lễ bộ cùng nội các hoặc Hàn Lâm viện tập nghị, tổ chức tang sự cho hoàng đế.
Lễ tất nhiên là rườm rà phức tạp, nhưng chũng có tang, liệm, tiểu liệm cùng việc để quan lại, hoàng thân, dòng dõi cùng mệnh phụ than khóc, mọi việc cho dù là hoàng hậu cũng không có tư cách an bài tang lễ, chỉ có là để hoàng đế mới ân chuẩn.
Tuy chưa cử hành đại điển đăng cơ nhưng cũng có thân phận cùng tư cách là hoàng đế.
Còn tư cách cùng thân phận này tất nhiên không phải là ngươi nói thì được, mà cần phải được quan lại thừa nhận nên Đại Vương cùng Ngụy hoàng hậu mới tốn công tốn sức như thế.
Hiện thời Điền các lão cùng Mạnh các lão đã nghiệm qua di chiếu, xác nhận không làm giả,các lão trọng thần ở đây cũng không có vấn đề gì.

Vừa nghĩ tới mình gấp gáp mưu cầu danh lợi, cuối cùng cũng leo lên ngai vàng, Đại Vương không khỏi kích động.
"Đợi chút!"
Lúc Điền các lão cùng Mạnh các lão tính bái Đại Vương thì Trần các lão đột nhiên lên tiếng .
"Trần các lão, ngươi - - "
Trần các lão sửa sang tà áo, chắp tay bái: "Bổn quan đối với di chiếu còn nghi vấn, tháng trước, bệ hạ có cảm giác long thể khó chịu, từng triệu Bổn quan cùng tông Đại học sĩ cùng Hồng thượng thư đến, lập một tờ di chiếu.

Trong chiếu truyền ngôi không phải chọn Đại Vương điện hạ, mà là một người khác.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui