Sủng Thiếp Ở Vương Phủ


“Ầm vang ——”
Sét đánh giữa trời quang, vốn dĩ bầu trời đang sáng sủa tự nhiên âm u xuống, mây đen quay cuồng, cảm giác như đang từ ban ngày bỗng hóa đêm tối.

Đông Cung, tĩnh mịch một mảnh.

Không ai dám nói chuyện, thậm chí cả tiếng hít thở cũng nhẹ.

Từ khi Thái Tử hấp hối, bệ hạ vốn dĩ anh minh thần võ như hóa điên rồi.

Có lẽ đã sớm điên rồi, chỉ là người khác chưa phát hiện ra thôi.

Thái Tử ba ngày trước qua đời, vốn nên tiểu liễm, nhập tử cung, rồi sau đó phát tang.

Nhưng bệ hạ lại không cho bất luận kẻ nào đụng vào thi thể Thái Tử, thậm chí còn cho các nhà tăng đóng chặt cửa điện ở bên trong, cũng không biết đang làm gì.
Trong ba ngày này, triều không lên, người không thấy.

Nếu không phải trong điện vẫn không ngừng truyền đến Phạn âm cùng các chú ngữ Đạo gia thật đúng là như chỗ cho người chết.

Thế là triều đình, hậu cung ai cũng đem mắt tụ tập tại đây.
Điên rồi!
Dù Thái Tử là con nối dòng duy nhất của bệ hạ, cũng không đến mức như thế, thật là điên rồi!
Nhưng không có người nào dám nói to như vậy, cho dù là ở trong mộng cũng ráng đóng chặt miệng.

Từ khi người này làm chuyện cả mà cả thiên hạ không tán đồng để bước lên ngôi vị hoàng đế, thì đã bày ra bộ dáng lộng quyền độc hành cường thế.

Những năm gần đây hắn đối nghịch với các đại thần trên triều, đã không biết bao nhiêu người chết, không ai thắng hắn.

Các quan văn xưa nay thích cùng hoàng đế đối nghịch, thì đến khi thấy thủ đoạn của vị chủ nhân này mọi người không ai không rét run.
Ngàn dặm ai làm quan không vì tài, thì cũng là vì danh.

Nhưng vì nổi danh mà mất mạng cũng uổng, nên đời này có mấy ai có thể hy sinh vậy đâu? Đặc biệt là vị này trừ bỏ chuyện lộng quyền một ít, thì với triều chính cùng dân chúng thì đây đúng là minh quân, cho tới nay nơi này vẫn trời yên biển lặng, quốc thái dân an, một cảnh tượng vui sướng vinh quang.

Trừ bỏ hai cấm kỵ đừng ai đụng chạm, một là Thái Tử, hai là hậu cung.
Rất nhiều lúc, Tấn An Đế trong mắt chúng đại thần căn bản không giống nam nhân, có nam nhân nào có thể trong vài thập niên thanh tâm quả dục, dân gian thậm chí có truyền thuyết rằng Tấn An Đế không được, cũng có tin là Long Dương chi hảo, đương nhiên cũng chỉ là nghe đồn mà thôi.
Phúc Thành cùng thái giám canh giữ ở ngoài cửa điện, thường nhìn về phía cửa điện đóng chặt trong mắt không cất giấu hết bi thống cùng lo âu.
Phúc Thành đã ở chỗ này canh ba ngày ba đêm, mệt mỏi đến đứng cũng ngủ, khát nước hay đói bụng cũng tùy tiện giải quyết.

Tấn An Đế ở bên trong, ông ta không dám đi.

Dưới bậc thang, dưới cửa cung, cũng có một đội cấm vệ quân giáp trụ rõ ràng đứng đó.

Tấn An Đế khi đi vào đã lên tiếng, nếu ai tự tiện xông vào giết chết không tha.
Cho nên này ba ngày có rất nhiều vương công đại thần vào cung, nhưng đều ở ngoài Đông Cung.
Trong tẩm điện, trong lớp sa mỏng màu vàng đang che đắp cho một người lẳng lặng nằm ở đó.

Bốn phương trên giường có hơn mười vị cao tăng cùng đạo nhân.

Bọn họ hai mắt nhắm nghiền, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

Mà ở một bên có mấy chục tiểu tăng ăn mặc giống nhau vẫn luôn không ngừng đọc Phạn âm cùng chú ngữ, kỳ thật những người này cũng có người tiếp sức thi hành.

Nhưng ngay cả vậy, bọn họ cũng mặt mày tái nhợt, môi khô cạn, rõ ràng đều đã sắp chịu đựng không nổi.
Trong một góc điện, ẩn ẩn một người ngồi, tựa như bức tượng điêu khắc, không nhúc nhích.

Bên người người đó có một người già vẫn tráng kiện, ra dáng tiên phong đạo cốt, một đạo nhân sắc mặt đạm mạc, nhưng trong mắt lại rất thổn thức.
Bỗng nhiên, lại một tiếng sét vang lên, mưa lớn trút xuống, đập vào ngói lưu ly vàng óng, vũ thế biến đại, phảng phất như trời có thủng một lỗ, cho dù ở trong điện cũng có thể nghe được tiếng mưa to.
Mưa lớn đến thì trong điện tiếng niệm kinh cùng thi chú cũng càng lúc càng lớn, càng ngày càng gấp, thậm chí người đứng gần đều nghe không rõ âm tiết.

Đột nhiên có một hòa thượng ngã xuống , ngay sau đó lại có người liên tục ngã xuống.

Vừa thấy phía trước có người ngã, thì phía sau liền có người tiếp, nhưng người ngã xuống càng ngày càng nhiều, la tiếp không xong.
Rắc!
Theo tiếng sét đánh, Hàn Xuyên Tử quát lớn: “ Dừng!”
Rõ ràng thanh âm cũng không vang dội, lại làm tất cả mọi người run lên.

Trong điện thực an tĩnh, thậm chí tiếng hít thở cũng không thể nghe thấy.

Người ngồi ở chỗ đó đột nhiên động, đứng lên nói: “Hàn đạo trưởng, thành công?”
Hàn Xuyên Tử thầm than một tiếng: “Bệ hạ, bần đạo đã sớm nói qua, hành sự nghe thiên mệnh.”
Người này mặc một thân minh hoàng, đứng lặng ở sau sa mỏng làm cho người nhìn không rõ ràng gương mặt, chỉ biết là thân hình cao lớn, uy nghi.
Bỗng nhiên, hắn giật mình: “Hay cho một câu tẫn nhân nghe thiên mệnh! Hàn đạo trưởng cùng chư vị cao tăng đạo trưởng đều vất vả, chuyện trẫm đáp ứng ngươi sẽ tự làm được.”
Nói xong người này liền ra cửa điện ngoại.

Cửa điện rốt cuộc cũng mở ra sau nhiều ngày đóng chặc, Phúc Thành nhìn người xuất hiện, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Bệ hạ.”
“ Làm tang sự cho Thái Tử, ấn theo đế chế đại táng.”
*
Tấn An Đế chỉ có một nhi tử, sau khi Thái Tử chết triều đình cũng gợn sóng.

Tiên đế có tám vị hoàng tử, Hoằng Cảnh năm ba mươi hai mất ba người, hiện giờ trừ người lên ngôi cửu ngũ là Tấn An Đế, thì còn dư An Vương, Khánh Vương, Lỗ Vương, Ngô Vương.

Trong đó An Vương phạm tội bị Tấn An Đế giam cầm, nói cách khác còn lại ba vị Vương gia.

Trong ba vị Vương gia, trước kia Khánh Vương được bệ hạ coi trọng, mấy năm gần đây không biết vì sao mà quan hệ lạnh nhạt.

Còn Lỗ Vương cùng Ngô Vương, Tấn An Đế vẫn luôn biểu hiện không mặn không nhạt.

Loại sự tình không rõ này mọi nhà đều có cơ hội, nhưng thật ra nhất thời không biết rốt cuộc hoa lạc nhà ai.

Mà Tấn An Đế cũng vẫn luôn không tỏ vẻ gì làm trong kinh vì chuyện kế vị mà gió nổi mây phun.

Tất cả mọi người cho rằng sẽ nhận con nuôi mà không phải là Tấn An Đế sinh.

Bệnh Thái Tử đã sớm là qua hôm nay cũng không qua ngày mai, bệ hạ nếu muốn sinh đã sớm sinh, còn chờ đến hôm nay sao?! Tất cả mọi người đều xoa tay hầm hè thì thế tử Triệu Diễm của Khánh Vương phủ vẫn luôn xa ở biên quan đã trở lại.
Thế tử Khánh Vương từ nhỏ không được Khánh Vương yêu thích, Khánh Vương phi hàng năm ăn chay niệm phật, cũng ít lộ diện, còn Hàn trắc phi ở bên ngoài đi lại rất nhiều cho nên đến hiện tại, đa số mọi người biết Khánh Vương phủ có Hàn trắc phi, nhưng ít có người biết còn có Vương phi.

Mà thế tử Triệu Diễm là do Khánh Vương phi sinh ra.
Kỳ thật tình hình này các phủ đều không xa lạ, nói trắng ra là gió tây đè ép đông phong, liên lụy nhi tử cũng không được ưa thích.

Bất quá thế tử Triệu Diễm văn có võ có, được Tấn An Đế coi trọng, ba năm trước được phái ra biên quan trấn thủ.

Hắn biến mất trước mặt người khác đã lâu, mọi người ở trong kinh trong lén lút nói người được chọn căn bản không phải hắn.

Thẳng đến Triệu Diễm trở về, mới làm cho rất nhiều người nhớ lại Khánh Vương thế tử là nhân vật nào.
Mà Tấn An Đế cũng nhanh tay như sấm rền gió cuốn, liền hạ chỉ nhận Triệu Diễm làm con nối dòng, cũng phong làm Thái Tử.
Ở Khánh Vương phủ, Hàn trắc phi không cam lòng nhìn về phía Khánh Vương oán trách nói:
“Thiếp thân đã sớm nói, bệ hạ cùng Vương gia tình nghĩa bất đồng, mong ngài đi cầu xin bệ hạ, đem Thịnh nhi cho bệ hạ nuôi.

Ngài không chịu, ra sức khước từ, luôn cảm thấy không tốt.

Giờ ngài nhìn đi giờ tiện nghi cho hắn.”
Khánh Vương cau mày, trách mắng:
“Cái gì mà hắn hay không hắn, hắn cũng là nhi tử bổn vương!”
Tựa hồ thấy Khánh Vương không vui, Hàn trắc phi vội làm ra bộ dạng cẩn thận lấy lòng khiếp nhược, nói:
“Thiếp thân cũng nhất thời nói không lựa lời, mong biểu ca đừng nóng giận.

Thiếp thân không phải vì thay điện hạ thấy không đáng giá sao, thế tử là thế tử, Thịnh nhi cũng không dám đoạt vị trí này.

Thiếp thân nghĩ nếu Thịnh nhi làm con nuôi bệ hạ, thì huynh đệ hai người đều chẳng phải tốt hết sao, cũng thêm tình nghĩa.”
Kỳ thật Hàn trắc phi nghĩ, Khánh Vương cũng nghĩ thế, cho nên nhận thánh chỉ hắn không những không vui, còn tức giận.

Vì sao hoàng huynh hỏi cũng không hỏi hắn một câu, liền đem đích trưởng tử của hắn đã cho kế vị rồi?
……
Trong ngự thư phòng Tấn An Đế mặc long bào màu tím ngồi sau long án.

Khuôn mặt thanh tuyển, tóc hoa râm, không giận mà uy, khí thế giống như trời sinh.

Nhìn chất nhi đôi mắt phượng bớt vài phần lạnh băng, mà thêm hai phân ấm áp.
“Kỳ thật trẫm không cần làm như vậy, nhưng chuyện này đối với ngươi hữu ích, cũng miễn cho ngày sau có người cản tay ngươi.”
“Chất nhi minh bạch.”
Triệu Diễm sao có thể không rõ, nhận làm con là từ nay hắn làm con Hoàng bá phụ, nếu là ngày sau Hoàng bá phụ băng hà, hắn thành hoàng đế, vẫn là con Hoàng bá phụ.

Nhưng nếu hắn lấy thân phận Khánh Vương thế tử kế thừa đại vị, trên đầu lại có một người không phải là Thái Thượng Hoàng lại là Thái Thượng Hoàng không thể nghi ngờ.
Phải biết rằng Đại Càn chú ý nhất chính là hiếu đạo.
Nghĩ đến việc trong phủ, Triệu Diễm lạnh ánh mắt xuống.
“Còn tự xưng là chất nhi?”
Triệu Diễm vội nói: “Nhi thần minh bạch.”
Tấn An Đế gật đầu: “ Thôi, ngươi đi xuống đi, hai ngày sau là đại điển sắc phong Thái Tử.” Triệu Diễm cung kính hành lễ, liền lui xuống.
Trong điện an tĩnh lại, Tấn An Đế nhắm mắt ngửa đầu nửa dựa vào long ỷ, dùng ngón tay nhẹ xoa ấn đường, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
“Nếu không điện hạ nghỉ một lát đi?” Phúc Thành ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

Tấn An Đế cũng không để ý đến ông ta, chỉ xoa nhẹ một ấn đường, liền vô động như vậy ngủ.
Phúc Thành thở dài, ý bảo tiểu thái giám cầm đệm mỏng tới, nhẹ nhàng đắp lên.
*
Không biết vì sao, Tấn An Đế lại mơ thấy người kia.

Một người đã chết rất nhiều năm trước.

Rõ ràng lúc trước chỉ cho rằng có chút để bụng, cũng không tới nàng làm thần hồn trong mộng hắn, sau khi nàng chết, biết nàng chính là người kia, liền như vậy nhớ kỹ, vẫn luôn nhớ kỹ nàng.

Gần như tự ngược, khi nàng chết rồi hắn mới bắt đầu chân chính nhận thức nàng.

Hắn thu thập hết thảy tin tức về nàng, cho người thuật lại sự tình về nàng, biết chuyện từ nhỏ đến lớn của nàng.

Mỗi lần đi vào hồi ức đó, thật giống như cùng nàng đi qua cả đời ngắn ngủi.

Lão nhân bên người đều cho rằng hắn đối nàng là tình sâu vô tận, kỳ thật có tình sâu vô tận hay không hắn cũng không biết.

Hắn chỉ là rất hối hận, mỗi khi thấy Thái Tử suy nhược thế, hắn liền hối hận một lần, liền sẽ nhịn không được mà suy nghĩ rằng nếu là năm đó hắn chú ý nàng nhiều một ít, có phải nàng không cần chết không.

Nàng vẫn có thể luôn bên người hắn, Thái Tử cũng sẽ không như vậy, có thể có một thân thể khỏe mạnh.

Sai lầm này quá mức trầm trọng, nó lớn đến nổi hắn phải dùng cả đời để hối hận.

Hắn cho rằng từ ngoài phủ trở về, nàng sẽ giống như trước ở tòa tiểu viện đó chờ hắn.

Hắn thậm chí đã nghĩ kỹ rồi, nàng là người của Tấn Vương phi cũng không sao, chỉ cảm thấy vừa ý thì lấy về thối, hắn cũng không phải là không có thủ đoạn đối phó.

Ai ngờ khi hắn trở về, người lại không còn.

Không phải hắn sơ sẩy thì....!Nhưng có ai từng nghĩ đến giữa chừng còn xảy ra chuyện như vậy, đêm hôm đó thế nhưng là nàng, thế nhưng là nàng.

Cho người đáng chết chết chung thì như thế nào, nàng đã không còn có thể về được.
……
Tấn An Đế ngủ một giấc toàn thân thoải mái, đã rất nhiều năm hắn không ngủ sâu như vậy, cực kỳ thoải mái.

Mấy năm nay hắn ngủ, là sẽ nằm mơ, những giấc mộng thiên kỳ bách quái, nên khi tỉnh hắn đều cảm thấy mỏi mệt bất kham.

Nhưng hôm nay hắn cũng lại nằm mơ, nhưng lại không có cảm giác mệt mỏi.
Ý thức thanh tỉnh, hắn cảm giác bên người có người, mắt chưa mở, sắc mặt đã lạnh xuống.

Cung nữ? Phúc Thành lá gan thật là càng lúc càng lớn, dám đưa nữ nhân lên long sàng! Hắn mở mắt ra, đồng thời bàn tay bay qua xem đối phương, chỉ thấy cái lưng bóng loáng.

Người nọ nằm nghiêng, tóc đẹp rối tung ở trên gối, làn da trắng đến kinh người, môi càng ướt át kiều diễm.
Không biết vì sao, hắn cảm thấy người này thực quen mắt.
Đang nghĩ ngợi tới, nàng đã tỉnh, đôi mắt chưa mở người đã dựa lại đây, trong miệng lẩm bẩm nói:
“Bao lâu? Chàng thế nào lại suy nghĩ, mỗi buổi sáng không lăn lộn một chút, chàng liền không thể dậy có phải hay không?” Thanh âm chưa tỉnh ngủ khàn khàn, mềm mại liêu nhân.

Nàng nằm gần sát, còn không đợi hắn phản ứng, nàng đã chui vào trong ổ chăn.

Cái chăn lập tức thành cái bao lớn, hắn đang muốn nói cái gì, đột nhiên thân hình chấn động căng chặt thành cục đá.
Còn không được bao lâu, nàng liền từ trong chăn chui ra.

Mặt có chút hồng, nhưng đôi mắt chưa mở, nàng lại nhét gối dưới đầu.
“Mau dậy đi, đừng chậm trễ giờ lâm triều.”
Nói xong , nàng lại ngủ lại, hồn nhiên không phát giác người bên người sớm đã ngây ra như phỗng.

Tấn An Đế một lúc lâu mới giật giật cái cổ cứng đờ, nghiêng đầu xem nàng.

Nương theo ánh náng bên ngoài, nhìn đôi môi đỏ tươi thực ngon miệng, càng lộ vẻ quyến rũ, hương vị mê người, thật muốn nhấm nháp.

Hắn đột nhiên ngồi dậy, đột nhiên cảm giác mặt thật nóng, như đứng cạnh đống lửa, như ngồi trên đống than, cho nên hắn theo bản năng xoay người xuống giường.
Có người đi đến, cạnh màn hỏi:
“Bệ hạ đã tỉnh?”
Hắn ý vị không rõ mà ừ, thực nhanh bên ngoài liền có tiếng bước chân vang lên, hắn theo bản năng nhìn nàng ta ở trên giường, lại có một suy nghĩ không cho người xem nàng, nên xúc động xoay người đem màn che nàng lại.

Mấy tiểu thái giám hầu hạ hắn mặc quần áo, từ đầu đến cuối không ai nói chuyện, tựa hồ theo thói quen, cũng không muốn đánh thức người đang ngủ say.

Thẳng đến khi Phúc Thành đi đến trước mặt hắn, hắn mới kinh hãi nhìn lão nhân cơ hồ theo hắn cả đời này.

Hiện tại Phúc Thành tuổi trẻ rất nhiều, cũng cỡ bốn mươi thôi không giống người tuổi già sức yếu.

Hắn từng nói sẽ cho Phúc Thành vinh dưỡng, đáng tiếc Phúc Thành không muốn, nói cả đời chỉ muốn hầu hạ bên người hắn.
“Lấy gương tới.” Hắn nói câu đầu tiên sau khi tỉnh.
Tuy là có người kinh ngạc, nhưng vẫn có người đưa gương tới.
Là một cái gương vừa thấy đã biết là đồ phụ nhân dùng.

Trên mặt không phải là gương đồng mà là dùng kính Tây Dương hoa văn tinh xảo.

Soi lông tóc thập phần rõ ràng.

Trong gương là một nam tử tráng niên, hơn ba mươi một chút, mũi cao thẳng, một đôi phượng nhãn hẹp dài hàm chứa kinh hãi.
Rõ ràng người này chính là lúc hắn còn trẻ.

Tóc vẫn đen, rõ ràng hắn rất sớm đã đầu bạc.

Còn có, nơi này cũng không có nếp nhăn……
Hắn nhìn người trong gương ngơ ngẩn.
Hết thảy rốt cuộc là làm sao vậy?
“Bệ hạ, giờ lâm triều đã muộn.”
Tấn An Đế cả người chấn động, đem gương đưa thái giám.
“Đi thôi.”
Nói xong, hắn liền giống như trước dẫn đầu đi ra ngoài.

Phúc Thành đi theo sau hắn nói:
“Bệ hạ, ngài còn chưa ăn sáng, Hoàng Hậu nương nương nói buổi sáng ngài nên ăn sáng, không thể không ăn.

Dù thời gian không đủ, cũng cần……”
Đang nói, một tiểu thái giám bước nhanh theo, Phúc Thành tiếp nhận một mộc nhỏ.

Hắn mở ra nói với Tấn An Đế:
“Bệ hạ cần phải ăn một ít?” Thấy Tấn An Đế chần chờ, Phúc Thành lại nói:
“Là Hoàng Hậu nương nương chuẩn bị.” Chỉ cần nói là Hoàng Hậu nương nương, bệ hạ nhất định sẽ đồng ý.
Quả nhiên, Tấn An Đế dừng chân, từ trong hộp lấy một cái bánh bao thịt.
Thật là bánh bao thịt, còn nóng hầm hập đâu.
“Đây là Hoàng Hậu nương nương tự làm, mỗi cái đều da mỏng thịt nhiều, thịt nước thơm ngọt.

Lão nô từng có vinh hạnh hưởng qua, ăn ngon đến đầu lưỡi cũng muốn nuốt lấy.”
Kỳ thật là Phúc Thành nói lời lấy lòng để Tấn An Đế có thể quét dọn chướng ngại, chạy nhanh đem bánh bao thịt ăn lót.

Năm đó bệ hạ còn ở Công Bộ lúc đi trên đường đều có thể ăn bánh bao, nhưng khi không phải là hoàng đế, hiện giờ thân phận khác nhau, tự nhiên phải chú trọng thể diện.

Mà nô tài chính cái thang, cho chủ tử tỏ vẻ có thể diện.
Lời này quả nhiên hữu hiệu, Tấn An Đế cầm bánh bao, cắn một ngụm.

Bên trong thịt nước phong phú, theo chỗ hổng chảy ra, Tấn An Đế không phòng bị, nước theo khóe miệng rớt xuống cằm.

Phúc Thành nhanh tay, vội đưa khăn, đồng thời cười nói: “Lão nô nói không sai đi, Hoàng Hậu nương nương tay nghề thật tốt.”
Nương theo câu chuyện, Tấn An Đế đã tiếp nhận khăn lau cằm.

Lại cắn từng ngụm một ăn hết cái bánh bao, trong lúc bước chân vẫn luôn chưa ngừng.

Khi lâm triều Tấn An Đế vẫn không mở miệng nói chuyện, cũng cho đại thần tiếp tục nghị sự.

Bất quá gần đây trên triều đình gió êm sóng lặng, cũng không có gì khó lường.
Trải qua thời gian, Tấn An Đế đã biết tình cảnh hiện tại.

Hắn đi vào một địa phương lạ, nơi này giống thế giới kia, nhưng không phải là thế giới kia.

Ở chỗ này hắn biến thành tuổi trẻ, Phúc Thành cũng trẻ, mà nơi này có quá nhiều bất đồng.

Rốt cuộc có bất đồng nào tạm thời không đề cập tới, quan trọng nhất chính là nơi này có nàng.

Tuy rằng gương mặt này khác trong trí nhớ hắn nhưng Tấn An Đế vẫn nhận ra tới.

Là Hàn Xuyên Tử nghịch thiên sửa mệnh có tác dụng, hay là ——
Suy nghĩ miên man Tấn An Đế đã vào Khôn Ninh cung.
Hắn cũng không phát hiện, bước đi của hắn quá dồn dập, cho nên Phúc Thành chỉ có thể chạy phía sau.

Cung nữ trước Khôn Ninh cung chỉ kịp nhìn một sắc vàng, căn bản không kịp thỉnh an, người đã đi vào.

Tấn An Đế là phóng vào, bởi vì quá mức đột ngột, người ngồi vây quanh cái bàn đều ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn.
“Nghe bọn hắn nói chàng không ăn sáng, có phải đói bụng, mau ngồi xuống đi.”
Một bé con thoạt nhìn tuyết trắng đáng yêu cũng nói: “Cha, mau tới ăn.” Bên người cô bé còn một tiểu nam oa xấp xỉ, tuy rằng không nói gì, nhưng trong mắt cũng là ý tứ này.

Tấn An Đế tức khắc ngây ngẩn cả người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui