Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Mục ma ma nhìn Hồ trắc phi, trên mặt lộ ra vẻ hiểu rõ hết thảy.

Đại khái bởi vì xuất thân cung đình, sự hiểu rõ này rất kín đáo, thậm chí khiến người ta không thể phát hiện được, chỉ cảm thấy bà bí hiểm mà thôi.

Vừa may Hồ trắc phi lại có loại cảm giác đó, cũng bởi vì vậy mà nàng ta phá lệ như đứng trong đống lửa ngồi trên đống than.

"Điện hạ đã đồng ý chưa?"

Lời này làm cho Hồ trắc phi có hơi khó xử, nhưng trong lòng nàng ta cũng biết rõ, nhất định phải thuyết phục được Mục ma ma, nàng ta mới có thể đạt được mục đích.

Trước đó nàng ta đã đi đến Triều Huy Đường hai lần, nhưng ngay cả cửa cũng không vào được, hết thảy điều đó làm cho nàng ta thấp thỏm lo âu, thậm chí nàng ta còn phỏng đoán, có phải Tấn vương phi biết cái gì hay không, nếu không, vì sao Thúy Trúc đã như thế mà còn trắng trợn nhét trở lại bên nàng ta.

Nàng ta không thể thất sủng, tuyệt đối tuyệt đối không thể.

Một khi thất sủng, chắc chắn vương phi cùng Phùng hầu thiếp sẽ xé sống nàng ta.

Nghĩ tới đây, Hồ trắc phi nắm chặt tay dưới ống tay áo, òa khóc lên, nàng ta khóc đến thập phần thương tâm, ngay cả mặt mũi cũng chẳng quan tâm, mang theo một loại thê lương mà bất an.

Nàng ta không vì thể diện mà giấu diếm, lại lựa lời khóc kể, đêm hôm đó mình không cẩn thận chọc giận Tấn vương, chẳng qua là không nói chi tiết cụ thể.

Chuyện này đối với Mục ma ma mà nói, cũng không phải là bí mật gì, mặc dù khi đó bà không có ở tiểu lâu, nhưng rất nhanh đã biết.

Có đôi khi, ngay cả Mục ma ma cũng có phần không hiểu Tấn vương đang suy nghĩ gì, nhưng không hiểu cũng chẳng trở ngại gì đến quyết định của bà, dù Hồ trắc phi này có ngu xuẩn một chút, thường xuyên chọc giận điện hạ, nhưng nếu điện hạ đã nguyện ý đến, còn hao tâm tổn trí vì nàng ta làm một ít chuyện như vậy, Mục ma ma thấy mình nên ở phía sau kéo nàng ta một phen.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendan     

Ánh mắt bà nhìn lướt qua bụng của Hồ trắc phi, giọng nói từ tốn: "Nếu đã nhớ, thì ôm qua ở một đêm đi, ta gọi Ngọc Yến hỗ trợ thu thập, mang theo Tô nhũ mẫu."

Bây giờ Hồ trắc phi mới nín khóc, mỉm cười nói: "Cảm ơn ma ma."

*****

Trong đông phòng (gian phòng phía đông), Ngọc Nương đang  mát xa cho tiểu quận chúa, tự nhiên nghe được động tĩnh ở bên ngoài.

Đây là lần đầu tiên nàng nghe được Hồ trắc phi khóc, nói thật, khiến cho Ngọc Nương cảm thấy giật mình, loại giật mình này không thua gì nhìn thấy quái vật, bởi vì trong ấn tượng của nàng, trước giờ Hồ trắc phi luôn vênh váo tự đắc, cho dù kiếp trước bị nàng phân sủng hơn phân nửa, nàng ta cũng chưa từng yếu thế.

Ngọc Yến từ bên ngoài đi vào, thấp giọng nói nhỏ với Ngọc Nương, tối nay sẽ đến Lưu Xuân Quán.

Ngọc Nương chỉ là nhũ mẫu, có thể nói gì đây, chỉ có thể nghe theo.

Nói là phải thu thập, thật ra, căn bản cũng chẳng có gì để thu dọn, lúc trước, sau khi sinh hạ tiểu quận chúa, Hồ trắc phi đã tận tâm thu dọn phòng phía tây ở Lưu Xuân Quán, dành riêng cho tiểu quận chúa một gian phòng, tất cả cũng đã chuẩn bị chỉnh tề, chính là muốn dưỡng nữ nhi ở bên người.

Sau đó tiểu quận chúa dời đến Tiểu Vượt Viện, vật dụng lại chuẩn bị từ đầu lần nữa, này nọ ở Lưu xuân Quán cũng không có động đến, cho nên lần đi này chỉ cần ôm tiểu quận chúa qua là xong.

Nhưng Ngọc Yến vẫn giúp đỡ Ngọc Nương thu thập chút ít tã lót của tiểu quận chúa, cùng với vài món đồ chơi nhỏ gì đó, chờ thu dọn xong xuôi, Ngọc Nương ôm tiểu quận chúa theo sau Hồ trắc phi đi về phía Lưu Xuân Quán.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendan     

Tây phòng thu dọn vô cùng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, này nọ của tiểu quận chúa cũng sắp đặt rất chỉnh tề, trong cái tủ gỗ tử đàn ở góc tường đặt đầy các loại đồ chơi nhỏ của tiểu quận chúa, bên ngoài có trong đây có, bên ngoài không có ở đây cũng có.

Nơi đây có vật dụng do Hồ trắc phi tự mình chuẩn bị, cũng có của vương phi đưa tới, đương nhiên cũng có không ít vật là Tấn vương sai người thu nạp từ các nơi mang đến.

Nói nghiêm túc, Tấn vương cực kỳ yêu thương nữ nhi này.

Nhóm nha hoàn mụ mụ trong Lưu Xuân Quán cũng đối đãi với Ngọc Nương hết sức ân cần, mở miệng là một tiếng Tô nhũ mẫu, mặt mày tràn đầy vẻ tươi cười, kiếp trước, khi Ngọc Nương ở Lưu Xuân Quán, luôn bị nhìn với ánh mắt lạnh cùng chế ngạo, chưa bao giờ thấy bộ dạng thế này của bọn họ, tất nhiên là kinh ngạc không thôi.

Tuy kinh ngạc nhưng lại không giật mình, đến cùng thì đời này có quá nhiều bất đồng so với kiếp trước.

Ngọc Nương không nhìn thấy Thúy Trúc, nhưng nàng biết vì sao Thúy Trúc không có xuất hiện, trước đó Thúy Trúc bị phạt đứng hơn một canh giờ ở dưới ánh mặt trời, người bị trúng nắng, đến bây giờ vẫn không thể xuống giường.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendan     

Sự kiện này, người bên Tiểu Vượt Viện đều biết rõ, còn từng nghị luận qua, tất nhiên Ngọc Nương cũng biết.

Tiểu quận chúa đã qua trăm ngày, hài tử tháng tuổi này xương cốt dần cứng lên, cũng bắt đầu không chịu cô đơn, luôn muốn người lớn ôm vào trong lòng, lúc nào cũng muốn nhìn ngó chung quanh, cho bé này nọ bé cũng đã biết yêu thích, một cái trống bỏi cũng có thể khiến bé chăm chú nhìn cả buổi.

Ngọc Nương cầm cái trống bỏi nhét vào trong tay bé, mấy ngày nay nàng thường xuyên rèn luyện năng lực cầm nắm cho tiểu quận chúa, vì vậy tiểu quận chúa cầm nắm thập phần ổn định, còn có thể cầm trong tay vung một cái, phát ra tiếng đông đông đông.

Tiểu quận chúa không có đề phòng, bị dọa đến nhịn không được mà hí mắt, nhìn lại đồ chơi nhỏ trong tay, chợt nở nụ cười, vung vẩy rất phấn khích, phát ra tiếng ka ka liên tiếp, là tiếng cười đặc trưng thuộc về tiểu hài tử.

Tiểu quận chúa cười, người trong Lưu Xuân Quán đều cười, tất nhiên là Hồ trắc phi cũng cười, trong Lưu Xuân Quán rộn ràng tiếng hoan hô cười nói, trái ngược với bầu không khí như áp suất thấp mấy ngày trước.

Hồ trắc phi cũng không ở lâu, vội vội vàng vàng mang người đi ra ngoài.

Ngọc Nương nghĩ, đại khái là nàng ta đi đến Triều Huy Đường.

Tấn vương có đến không?

Đương nhiên Tấn vương sẽ đến.

Không hiểu sao, Ngọc Nương lại có loại nhận thức này.

*****

Triều Huy Đường, trong thư phòng, Tấn vương đang xem một đống lớn công báo (công văn hàng ngày) và mật thư.

Bước chân của Phúc Thành nhẹ nhàng đi vào, gần như không có phát ra bất kỳ tiếng động gì.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendan     

Tấn vương ngẩng đầu lên nhìn hắn, Phúc Thành nói: "Điện hạ, Hồ trắc phi đến, đang đợi ở ngoài cửa."

Tấn vương nhíu mày.

Phúc Thành khom nửa người, tiếp tục nói: "Trắc phi đến Tiểu Vượt Viện, được ma ma đồng ý, đã ôm tiểu quận chúa đến Lưu Xuân Quán, nói là muốn ở lại một đêm."

Cho nên lời tiếp theo tự nhiên không cần phải nói, Tấn vương cũng minh bạch ý tứ của Hồ trắc phi.

"Trắc phi thỉnh ngài buổi tối đến Lưu Xuân Quán dùng bữa."

Trong phòng rơi vào yên lặng, Tấn vương vẫn nhìn mật thư trong tay như cũ.

Một hồi lâu sau, hắn cũng không ngẩng đầu, chỉ nói: “Nói nàng ta về đi, bản vương sẽ tới."

"Dạ."

Đạt được lời của Tấn vương, Hồ trắc phi mặt mày rạng rỡ rời đi.

Phúc Thành nhìn bóng lưng nàng ta, không hiểu sao có chút cảm thán.

Ngươi nói nàng ta ngu xuẩn, quả thật nàng ta có hơi ngu ngốc, nói nàng ta thông minh, quả thật cũng có chút ít thông minh, ít nhất Hồ trắc phi này còn suy đoán được một hai phần tâm tư của điện hạ, cũng biết rất rõ mình phải dựa vào cái gì.

Người này a, sống ở trên đời, tốt hay không tốt, còn không phải là dựa vào điểm này sao?

Phúc Thành phủi phủi tay áo, hơi híp mắt nhìn chân trời xa xăm.

*****

Hoàng hôn tứ hợp (xâm xẩm tối), trong Lưu Xuân Quán đèn đuốc sáng trưng.

Nhóm nha hoàn mụ mụ đều ăn diện đẹp đẽ, trên mặt mang theo nụ cười vô cùng vui vẻ.

Trong phòng, Hồ trắc phi sớm đã bồng tiểu quận chúa ở trong tay, hôm nay nàng ta ăn mặc phá lệ trắng trong thuần khiết, một thân tơ lụa đỏ tươi, trang dung cũng đạm nhạt, trang sức cũng không, chỉ cài một cây trâm ngọc đơn giản trên búi tóc.

Bộ dạng Hồ trắc phi thế này ngược lại mọi người chưa bao giờ thấy qua, rõ ràng là thiếu hẳn vài phần quyến rũ xinh đẹp bức người, lại nhiều thêm vài phần dịu dàng nhã nhặn lịch sự.

Tiểu quận chúa ở trong lòng nàng ta, bé mặc áo bông màu đỏ có thắt một sợi dây luồn xuống phía dưới quần, hình thức đơn giản, tính chất mềm mại, bên trong mặc cái yếm cùng màu, càng lộ ra vẻ tuyết trắng đáng yêu của bé.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendan     

Xiêm y này là Ngọc Nương tranh thủ làm.

Trời nóng, tiểu hài tử cũng không thích hợp mặc dạng xiêm y thêu quá nhiều hoa văn, loại xiêm y đó nhìn thì hoa lệ khí phái, nhưng không thích hợp cho tiểu hài tử tháng tuổi này mặc, dễ bị thương tổn làn da, ban đầu Ngọc Nương tính làm thử một bộ cho tiểu quận chúa mặc, vừa đẹp mắt lại mát mẻ, cũng không thương tổn làn da non mịn của bé, cho dù trời nóng, tiểu quận chúa cũng sẽ không nổi sảy, lại càng không bị lạnh, Mục ma ma dứt khoát thuận theo nàng.

Vẻ mặt của Hồ trắc phi tươi cười, liên tục tán dương sữa của Ngọc Nương tốt, nha hoàn mụ mụ bên cạnh tự nhiên cũng góp vui theo.

Ngọc Nương có loại cảm giác đang nằm mơ, kiếp trước, Hồ trắc phi luôn hầm hầm giận dữ với nàng, thần sắc nghiêm nghị với mọi người, đời này lại hoàn toàn đổi một bộ mặt khác, thật sự là làm cho người ta có loại ảo giác ‘cảnh còn người mất’.

Một tiểu nha đầu vội vã đi vào, nói là điện hạ đang đến.

Hồ trắc phi ôm tiểu quận chúa, dẫn theo một đám người đi ra ngoài nghênh đón.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendan     

Trong đình viện, hành lang dưới mái hiên đều đốt đèn cung đình bằng ngọc lưu ly, chiếu sáng choang bốn phía, khiến trăng sao trên trời dường như cũng trở nên ảm đạm tối tăm.

Tấn vương mặc một thân cẩm bào màu xanh thêu hoa văn màu tối, một tay co sau lưng, hướng về phía bên này đi tới, Phúc Thành đi theo ở phía sau.

Dưới ánh đèn, dáng vẻ hắn anh khí bức người, tuấn mỹ khôi ngô, tựa như thần tiên bước xuống từ trên thần tọa. 

Ngọc Nương thấy Hồ trắc phi thất thần, rồi bất chợt lộ ra vẻ mừng rỡ, sung sướng nghênh đón.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendan     

"Điện hạ."

Tấn vương gật gật đầu, mắt quét qua trên mặt nàng ta một cái, rồi đặt ở trên người tiểu quận chúa.

Thấy vậy, Hồ trắc phi hết sức nâng tiểu quận chúa đưa lên phía trước, ôn nhu nói với Tấn vương: "Hôm nay tiểu quận chúa rất vui vẻ, chắc là biết phụ vương muốn đến."

Hôm nay, xác thực tiểu quận chúa rất vui vẻ, buổi chiều ngủ rất say, sau khi tỉnh dậy lại có nhiều người chơi với bé như thế, đến bây giờ bé vẫn còn rất phấn khích, thân thể nho nhỏ của bé vẫn còn hơi mềm yếu, muốn ngồi thẳng vẫn phải có người đỡ, Hồ trắc phi ôm bé giơ lơ lửng giữa không trung, bé mất đi chỗ chống đỡ, hơn nữa, động tác của Hồ trắc phi quá đột ngột, làm cho nửa người trên của bé đột nhiên ngã sang một bên.

Tất cả mọi người đều bị dọa nhảy dựng.

Cũng không phải sợ té ngã, mà là sợ thắt lưng của tiểu quận chúa sẽ bị thương tổn.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendan     

Ngọc Nương đứng bên cạnh Hồ trắc phi, phản ứng nhanh nhất, vô ý thức cất bước tiến lên, từ bên cạnh giúp đỡ vịn lấy tiểu quận chúa.

Trong lòng Hồ trắc phi vẫn còn sợ hãi, sắc mặt trắng nhợt.

Căn bản nàng ta không dự đoán được sẽ có khả năng như vậy, cũng do nàng ta không có kinh nghiệm chăm sóc hài tử, chỉ vì nịnh nọt Tấn vương, trong khoảng thời gian ngắn không khỏi có chút sơ sẩy, đã quên vịn lấy lưng eo của tiểu quận chúa.

Lúc này, mặt Tấn vương đã lạnh xuống.

May mắn tiểu quận chúa không có khóc, tiểu hài tử tháng tuổi này cũng đâu hiểu cái gì gọi là sợ hãi, còn tưởng rằng người lớn đang chơi đùa với bé, vịn tay Ngọc Nương, phát ra tiếng y y a a.

Tiểu quận chúa khả ái như thế, hiển nhiên khiến sắc mặc của Tấn vương hòa hoãn chút ít, mà Hồ trắc phi cũng thở phào nhẹ nhõm, hình như cũng biết mình làm không đúng, nàng ta thuận thế nhét tiểu quận chúa vào lòng Ngọc Nương, đi theo bên cạnh Tấn vương vào chính phòng.

Còn tiếp..........................


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui