Từ sau khi phát sinh sự tình của Ngọc Nương, Diêu Thành đã không còn nghe lời Lý Thị như lúc trước.
Từ nha môn trở về, thấy tức phụ tức giận đến cả người run lên, mặt mũi đầy nước mắt, hắn phát giận một trận thật lớn, rống lên, đuổi Lý Thị đi ra ngoài. Chương mới nhất đăng trên diendan
Nhưng vấn đề là, trị phần ngọn nhưng không trị phần gốc.
Hễ Yến tỷ nhi còn ở trong nhà một ngày, hay Ngọc Nương vẫn ở Diêu gia, hoặc là Lý Thị còn ở đây, lúc nào cũng sẽ ồn ào náo loạn.
Huệ Nương ngồi trên giường khóc ô ô, khóc vì bản thân uất ức, khóc sự cay nghiệt của bà bà, khóc cho muội muội đáng thương của mình.
Diêu Thành bó tay đứng ở một bên luống cuống, hắn đau lòng tức phụ, cũng thương em vợ, nhưng hắn cũng không thể đuổi nương và muội muội của hắn ra khỏi nhà, Diêu gia chỉ có hắn là con trai độc nhất, trước lúc lâm chung, cha của hắn luôn dặn dò hắn phải hiếu thuận nương, phải lo cho muội muội xuất giá.
"Huệ nương, nàng đánh ta một trận đi, ra sức đánh ta thật mạnh, đừng ở chỗ này giận bản thân mình, đều là ta sai, đều là ta sai..."
Một đại nam nhân ngồi xổm ở đó, ôm đầu thở dài, ở bên ngoài là một bộ khoái uy phong lẫm liệt, giờ đây lại phải như thế này, nói một cách nghiêm túc, Diêu Thành đối xử với Huệ Nương rất tốt, nếu không, Huệ Nương và hắn đã sớm không qua nổi nữa.
"Nương của chàng không có lương tâm, muội muội kia của chàng cũng là loại tâm địa đen tối, sao các nàng có thể làm như vậy....." Huệ Nương khóc đến thương tâm gần chết. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendan
Muội muội của nàng từ nhỏ đã nghe lời hiểu chuyện, lúc còn nhỏ, ở sau lưng trước mặt nàng kêu tỷ tỷ ơi, có cái gì ăn ngon đều lấy đến cho nàng trước, vì nàng xuất giá, muội muội muốn thêu cho nàng cái khăn voan, vụng trộm gạt người trong nhà, làm hà bao suốt hai tháng mới có thể đổi được chút vải lụa tốt.
Rõ ràng là đại tẩu trong tối ngoài sáng lúc nào cũng khó xử muội muội, muội muội còn gạt người trong nhà nói không có, nếu không phải hôm đó, nàng về nhà mẹ đẻ nghe thím hàng xóm ở cách vách nói hai câu ẩn ý, nàng còn không biết, mỗi ngày đại tẩu đều có ý nghĩ bán muội muội với một cái giá tốt.
"Huệ nương, đều là ta sai, đều là ta sai, nàng đừng khóc..."
Ngoài phòng, Huệ Nương khóc không thành tiếng.
Trong phòng, Ngọc Nương lệ rơi đầy mặt.
*****
Diêu Thành dụ dỗ được một lúc, mới dỗ được Huệ Nương bình tĩnh lại.
Hắn ân cần đi múc nước cho Huệ Nương rửa mặt, Huệ Nương rửa sạch mặt, chải đầu đầu tóc lại một lần nữa, trừ đôi mắt sưng đỏ thì tâm tình đã bình phục không ít, chỉ là mày liễu cau lại, hiển nhiên là vì sự tình của Ngọc Nương vẫn canh cánh trong lòng nàng.
Diêu Thành thở dài một hơi, đi ra khỏi phòng.
Sắc trời không còn sớm, trong nhà nồi lạnh lò lạnh, trước kia, lúc còn chưa thành thân, hắn không cảm giác được, sau khi thành thân, mỗi ngày có Huệ Nương ôn nhu hiền lành làm thức ăn ngon lành chờ hắn về, rốt cuộc, Diêu Thành thấy rằng mình không thể nhẫn nhịn được nữa.
Nghĩ tới chuyện vừa mới phát sinh, trong lòng hắn đúng là có một trận phiền muộn.
Lý Thị là nương của hắn, dù nhi tử có buồn phiền cũng không thể vênh mặt hất hàm sai khiến nương, nhưng còn Yến tỷ nhi.....
Diêu Thành còn nhớ, lúc mình vừa mới bước vào cửa sân đã nhìn thấy rèm cửa ở phía tây động đậy một cái.
Tuổi còn nhỏ nhưng tâm tư lại ác độc, làm sao hắn lại có một muội muội ‘tốt’ như thế. Truyện chỉ đăng trên diendan
Hắn đi vài bước đến dưới cửa sổ căn phòng phía tây, vỗ cửa sổ nói: "Ngươi đi ra cho ta, nấu cơm!"
Trong phòng thập phần yên tĩnh, một lát sau, Yến tỷ nhi chậm rì rì đi ra.
"Ca, tẩu tử không rảnh à?"
Diêu Thành cười lạnh: "Tẩu tử của ngươi trông chừng Minh ca nhi, cho Hồng ca nhi bú sữa, hai đứa bé đều dựa vào nàng ấy, còn ngươi, là tiểu cô, suốt ngày ngồi đợi tẩu tử của ngươi làm cơm, còn phải đi mời ngươi tới ăn!"
Sắc mặt Yến tỷ nhi không thể nào đẹp mắt: "Không phải còn có Ngọc Nương….."
Diêu Thành hét lớn một tiếng: "Ngươi câm miệng cho ta, kêu ngươi đi nấu cơm thì đi nấu đi!"
Thấy ca ca giận thành thế này, Yến tỷ nhi cũng không dám lên tiếng nữa, đàng hoàng tử tế đi vào phòng bếp.
Ở trong phòng bên cạnh, Lý Thị tức giận gõ cộp cộp cộp trên cửa sổ, những lời nhi tử nói với nữ nhi, không bằng nói là nói cho bà ta nghe.
Có giận cũng vô dụng, xưa nay Diêu Thành hiếu thuận, nhưng khi thật sự cáu bực lên, Lý Thị cũng không dám chọc vào hắn.
Yến tỷ nhi níu chặt thức ăn trong tay một cái lại một cái, thức ăn bị ả lôi kéo đến bấy nhầy, thấy Diêu Thành đi vào nhà, Lý Thị len lén đi đến phòng bếp, vừa vào cửa đã thấy nữ nhi đang lôi kéo thức ăn soàn soạt.
"Ca của con mắng con thật sự không sai, một đại cô nương mà ngay cả cơm cũng không biết nấu, con nói con có thể làm gì!" Lý Thị một mặt mắng, một mặt đi qua đuổi ả sang một bên.
Yến tỷ nhi quăng nhánh rau trong tay xuống, mặt mũi đầy uất ức nói: "Nương, nương có thấy ca ca vừa mới rống con không, lúc trước, con đã nói không nên cưới Tô Huệ Nương kia, nhìn xem, từ khi ả ta vào cửa, ca ca đã trở thành bộ dáng gì, hung dữ với con cũng thôi đi, còn rống nương nữa."
Lý Thị cũng tức giận, hiện giờ nhi tử chỉ hướng về nàng dâu, là ai cũng đều phải nén giận, nhưng dù phải nén giận thì bà ta cũng không nói hùa theo nữ nhi, đây không phải chứng tỏ là bà ta vô cùng mất mặt sao.
"Nữ nhi của Tô gia không có người nào tốt, nương, sao không hưu Tô Huệ Nương đi, sau đó cưới cho ca một nàng dâu khác, dù sao thì nhà chúng ta cũng không thiếu chút bạc sính lễ kia, xác định là sau này nàng sẽ rất hiếu thuận nương, hầu hạ nương như lão thái quân, chắc chắn là tốt hơn Tô Huệ Nương kia, suốt ngày không cho nương mặt mũi."
Lý Thị liếc nữ nhi một cái: "Con bỏ ý niệm này cho ta, dù ta không vừa ý Tô Huệ Nương nhưng ta còn phải nhìn hai tôn tử của ta, cưới mẹ kế về thì Minh ca nhi Hồng ca nhi của ta còn đứng ở chỗ nào? Nha đầu con đúng là thiếu mẹ kế tới thu thập mà, suốt ngày không thấy mặt."
Yến tỷ nhi mím môi: "Cái này không được cái kia cũng không được, vậy lúc nào nương mới đuổi Tô Ngọc Nương đi? Nuôi hai mẹ con đó trong nhà, ăn hết bao nhiêu cơm của nhà ta, quan trọng nhất, có ả ở trong nhà này, con phải làm thế nào để Trần An ca ca cưới con đây?"
Còn tiếp…..