Sủng Thú Thành Hoàng Hậu

Về tới Càng Thanh cung đã thấy khuôn mặt đen như than của Khinh Duật Phàm. Không xong, hắn tức giận, aaa, mà tức giận chuyện gì cơ chứ. Lại gần Khinh Duật Phàm đang xem tấu chương, Nam Yên nhảy lên bàn cào cào cái bàn cho nó phát ra cái tiếng "két..."

"Ngươi làm gì?"

Từ lúc thượng triều đã nghe mẫu hậu khoe rằng bà biết tên vật nhỏ mà điều khiến hắn tức giận là nó có thể nói cho mẫu hậu nghe mà không nói cho mình nghe. Thật đáng giận, ai là chủ của nó cơ chứ! Mắt thấy nó không thể nói, nhìn bên cạnh là mực nên nói

"Chấm mực mà ghi"

Đang suy nghĩ cách nói chuyện thì nghe hắn nói. Mực ư? Sao ta không nghĩ ra chứ. Nam Yên dùng ngón chân chấm chấm mực, rồi đi tới giấy viết: 

ngươi giận cái gì?

"Ngươi nói thử xem?"

Ta không biết mới hỏi chứ.

"Trẫm hỏi ngươi, sao ngươi không nói tên ngươi cho trẫm biết?"

Ngươi có hỏi đâu mà ta trả lời.

"Hừ, thật tức chết ta mà."

Trời, có nhiêu đó mà cũng giận, thật nhỏ mọn.

Lại tiếp tục viết: 

ngươi đừng giận, thật ra thái hậu cũng chỉ biết họ của ta chứ không biết tên.

"Họ? Vậy tên ngươi là gì?"

Hắc, sao ta phải nói?

"Ngươi không nói?"


Gật đầu.

"Từ công công, truyền lệnh xuống ngự thiện phòng hôm nay không cần quay con gà nữa"

"Vâng"

Ấy ấy, vội vàng ôm cánh tay Khinh Duật Phàm mà lắc, rồi chấm chấm mực viết tiếp:

đừng, ta nói mà T.T

"Thôi, cứ quay con gà đi"

"Vâng"

"Ngươi còn không nói?"

Biết rồi, hừ. Ta tên Nam Yên.

"Nam Yên?" 

Gật đầu, đúng rồi. Xuống đây lâu rồi mà bây giờ mới nghe được tên của mình.

"Nam Yên", giọng nói thật quyến rũ "Yên nhi"

Woa, không ngờ tên này hắn nói tên ta thật dễ nghe nhan.

"Yên nhi, tới đây"

Thật hấp dẫn quá, Nam Yên bất tri bất giác theo tiếng gọi vào lòng của Khinh Duật Phàm

"Ngoan, Yên nhi, có muốn cùng trẫm xuất cung không?"

Hở? Xuất cung. Là ra khỏi cung. Thật tuyệt. Ta ở đây đã 4 tháng rồi, cũng muốn ra ngoài lắm rồi.


Gật đầu lia lịa rồi dùng ánh mắt đợi chờ Khinh Duật Phàm nói tiếp

"Được, trẫm dẫn ngươi đi"

Yeah. Xuất cung.

Hôm sau, thái hậu biết Nam Yên sắp xuất cung cùng Khinh Duật Phàm thì buồn rầu

"Tiểu Nam, con chơi với ta có mấy ngày à, sao xuất cung sớm vậy." 

Nam Yên nghe cũng mủi lòng, xoa xoa tay của thái hậu. 

"Ngươi cũng sắp xuất cung rồi, ta dẫn ngươi đi ăn thật ngon nha."

Đúng là thật ngon nha, cả 1 bàn đủ các món trên trời dưới đất, Nam Yên cảm khái trong lòng giơ móng vuốt lên bắt đầu ăn.

"Nương nương, các tú nữ cầu kiến" cung nữ từ ngoài cửa vào bẩm báo.

"Thật làm mất hứng mà. Truyền"

"Truyền tú nữ vào"

"Tham kiến thái hậu nương nương"

"Miễn lễ"

"Tạ nương nương"

Lại là con thú đó, Tả Ngọc Lan cùng các tú nữ khác dùng ánh mắt chán ghét nhìn Nam Yên, nghe hôm qua trong cung đồn đại rằng hoàng thượng sẽ dẫn theo con hồ ly đó theo. Thật đáng ghét mà, chỉ là 1 con thú thôi mà tại sao lại được thái hậu và hoàng thượng cưng chiều như thế.

Gì vậy, đang ăn sao có nhiều người nhìn ta vậy. Thật khó chịu mà. Nhận thấy ánh mắt các tú nữ nhìn tiểu Nam,thái hậu chán ghét hỏi

"Các ngươi tới làm gì?"

Đang trong chế độ độc ác bỗng hóa hiền

"bẩm thái hậu, chúng nô tỳ tới thỉnh an ngài và mời ngài dự yến tiệc ngày mai ạ"

Đó là yến tiệc nhập cung của tú nữ, chắc sẽ náo nhiệt đây.

"Ai gia biết rồi, các ngươi lui xuống đi, không biết khi người ta đang ăn mà nhìn chằm chằm vậy sẽ rất khó ăn hay sao?"

Bị thái hậu chỉ trích, các tú nữ vội vàng cúi xuống lui hết ra ngoài, trong lòng còn đang mắng vì ghen tị với Nam Yên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận