Sủng Thượng Quân Hạ

Edit: Ngũ Ngũ

Từ hôm đó đến bây giờ Thượng Vũ đế với Cố Ngạn dường như lâm vào chiến tranh lạnh, ai cũng không nói với ai nhiều thêm một câu nào, tuy vẫn đi đi về về cùng nhau, nhưng bầu không khí giữa hai người lạnh lẽo đến cực điểm. Thượng Vũ đế có mấy lần muốn nói chuyện lại với y, muốn làm hòa trước, nhưng luôn bị Cố Ngạn như có như không mà ngó lơ.

So với lúc trước một mình ở trong cung hối hận không kịp, bây giờ giằng co với Cố Ngạn càng làm hắn khổ sở hơn.

Với tư cách là một hoàng đế, nhân sinh không có chuyện gì hắn cầu mà không được, chỉ có Cố Ngạn, hắn cầu không có lúc muốn ngừng lại không được, cầu cho tới lúc lo được lo mất.

Hắn nghĩ cách của Lưu Xuân Lai tuy có chút ngu ngốc, nhưng dù sao cũng hiệu quả hơn hắn. Khiến cho hắn mất đi lý trí, không lựa lời nói, cuối cùng lại làm khoảng cách giữa hai người rộng thêm một phần.

Đến lúc này hắn mới cảm thấy người ngoài như Lưu Xuân Lai, Cố Cố, Vi Ninh mình không nên đặt nặng trong lòng quá, giống như lời của Cố Ngạn đã từng nói, nếu y yêu hắn, ngay cả phụ mẫu thân sinh cũng đều không thể ngăn cản được.

Thượng Vũ đế buộc chính mình phải tỉnh táo lại, lấy bức tranh ở trước mặt mở ra, đây là bức tranh vẽ Cố Ngạn mà Thượng Vũ đế thích nhất.

“Hoàng thúc thúc, ngài đang làm gì vậy?” Tiếng nói thanh thúy đánh gãy suy nghĩ của Thượng Vũ đế.

“Cố Cố có việc tìm Hoàng thúc thúc?” Sau khi nghĩ thông suốt Thượng Vũ đế liền thấy Cố Cố nhìn cũng thuận mắt hơn, vươn tay xoa xoa đầu tiểu gia hỏa.

“Ân! Cố Cố thấy lúc ăn cơm tối Hoàng thúc thúc không có ra ăn, nên lén lút mang cơm cho Hoàng thúc thúc.” Cố Cố nói xong, từ phía sau lấy ra một hộp đựng thức ăn, hai bàn tay nọng thịt nhỏ bé dâng lên, cái hộp kia dường như có chút nặng.

Thượng Vũ đế nhận lấy, cảm kích gật đầu với nó, tiểu hài tử mà Cố Ngạn nuôi dưỡng quả nhiên là hiểu chuyện, trước kia đều là mình nhỏ nhen rồi.

Hắn nhớ tới lúc dùng cơm trưa cũng không thấy thân ảnh của Cố Ngạn, vội hỏi: “Phụ thân của ngươi đâu rồi? Y có ăn cơm tối chưa?”

“Phụ thân à…” Cố Cố nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ trong chốc lát, “Vi thúc thúc nói tâm tình phụ thân không tốt, nên đã trở về phòng, kêu Cố Cố không được đến quấy rầy.”

Trong lòng Thượng Vũ đế chua xót, cũng không còn tâm tư nói chuyện phiếm với Cố Cố, sau khi đuổi tiểu hài tử đi, vội vã hướng phòng Cố Ngạn đi tới.

Lúc vượt qua cổng vòm, Thượng Vũ đế đã nhìn thấy người hắn muốn tìm.

Hắn chưa từng nghĩ Cố Ngạn không ở trong phòng, mà lại ngồi đó uống rượu một mình. Toàn thân người nọ bao phủ lên vầng sáng quạnh quẽ, Thượng Vũ đế biết đây là cơ hội tiếp cận tốt. Vì vậy đẩy ra tầng sánh sáng nhạt kia, đi về phía y.

“Cố Ngạn bảo bảo,” hắn gọi khẽ, “Vẫn còn giận trẫm sao? Một ngày nay ngươi còn chưa ăn uống đàng hoàng, đói bụng không? Muốn ăn cái gì?”

“Muốn ăn bánh đậu hoa, loại ngọt ấy.”

Thượng Vũ đế nhíu mày, nhìn nam sủng nhà mình bình thường đối với thức ăn cũng không thẳng thắn như vậy.

“Bảo bảo, ngươi uống say?”

Cố Ngạn ngoan ngoãn đáp: “Say rồi.”

Thượng Vũ đế quyết tâm dò xét thêm một lần: “Uống bao nhiêu?”

“Nửa cân.”

Thượng Vũ đế thấp giọng cười, hắn biết quá rõ tửu lượng của Cố Ngạn, quả thật là nửa cân, nhiều hơn một ly cũng không được.

Cố Ngạn uống say sẽ vô cùng nghe lời, trong lòng Thượng Vũ đế khẽ động, dụ dỗ nói: “Bảo Bảo, trẫm có một câu hỏi, ngươi thích ai nhất?”

“Thích Vi Ninh nhất.”

Thượng Vũ đế nghĩ câu hỏi này không có tiêu chuẩn lắm: “Vậy ngươi yêu ai?”

“Phụ thân, mẫu thân, tiểu Dự.”

Thượng Vũ đế siết chặt nắm đấm: “Cưng chiều ai nhất?”

“Cố Cố cùng điện hạ.”

Thượng Vũ đế cắn răng: “Người nào đối tốt với ngươi nhất?”

“Xuân Xuân.”

Thượng vũ đế lập tức cảm thấy khó chịu, hỏi liền mấy câu hắn đều không có một cái xếp hạng, ngay cả Lưu Xuân Lai cũng có trong bảng xếp hạng, vậy còn hắn ở đâu? Vứt ở xó nào rồi?”

Thần sắc Thượng Vũ đế ảm đạm, ngập ngừng hỏi: “Vậy Tông Hoài ở đâu?”

“Tông Hoài…” Cố Ngạn lẩm bẩm một tiếng, gục đầu không nói nữa.

Ý nghĩ ngọt ngào trong lòng của Thượng Vũ đế còn chưa kịp dâng lên liền hết thảy hóa thành nước đắng nuốt xuống trở lại, hắn vỗ vỗ gương mặt cứng ngắc của chính mình, thanh tỉnh vài phần, thôi vậy, hắn đứng dậy đỡ Cố Ngạn về phòng, gió đêm thổi từng cơn, còn ở bên ngoài nữa chỉ sợ sẽ cảm lạnh.

Cánh tay vòng qua eo của người nọ dùng sức, lại không thể đem người kéo lên được, Thượng Vũ đế bất đắc dĩ nhìn, đã thấy gương mặt chán nản của Cố Ngạn khuất sau mấy sợi tóc rơi lòa xòa, sắc mặt nhợt nhạt.

Thượng Vũ đé cả kinh, bối rối nói: “Bảo bảo, ngươi làm sao vậy?!”

Cố Ngạn không có trả lời, thân thể co rụt.

Thượng Vũ đế lập tức rối loạn trận tuyến, khẩn trương muốn ôm lấy người đứng lên lại như thế nào cũng không di chuyển người nọ được nửa bước. Hắn không thể không cẩn thận nhìn xem, lúc này mới phát hiện tay của Cố Ngạn đang siết chặt ở trước ngực, đốt ngón tay trắng bệch, tựa hồ dùng khí lực rất lớn.

Hắn nhẫn nại, hắn khắc chế. Có một ý nghĩ sinh động lóe qua đầu của Thượng Vũ đế, hắn thấy mình như đang quỳ rạp xuống đất, như là một quả cây đột nhiên bị trùng trùng điệp điệp cơn gió gào thét qua rồi rụng xuống đất, nhanh chóng trở nên hư thối, mặc kệ ai đó chà đạp nghiền nát nhiều lần, nhưng bên trong quả cây mục nát kia, lại không có chút không cam lòng nào.

Thì ra hắn không phải là người Cố Ngạn yêu thương nhất, nhưng lại là người làm tổn thương y sâu nhất.

Thượng Vũ đế kiên nhẫn gỡ từng chút từng chút bàn tay đang siết chặt của Cố Ngạn ra, đem nó đặt ngang eo của mình, lại lớn gan mà chậm rãi trèo lên lưng của Cố Ngạn, tóc mai tương giao, lưu luyến cọ xát.

Hắn biết Cố Ngạn vì hắn mà đau khổ, trong lòng thật sự là mừng rỡ vì chiếm được thế thượng phong. Hắn không thể không thừa nhận, những ủy khuất, những khổ sở trong thời gian vừa qua đột nhiên đều tan thành mây khói.

“Bảo bảo, bảo bảo…” Một giọt nước lạnh như băng rơi trên đầu vai của Cố Ngạn, Thượng Vũ đế nhanh chóng lau đi dấu vết. Hắn không muốn ở thời điểm này lại khóc, tình cảnh của hắn hiện tại rất nhiều khó khăn, hắn muốn chứng minh cho Cố Ngạn rằng y không phải là người mang lại thống khổ làm cho hắn rơi nước mắt, mà là vui vẻ cùng không ngớt không dứt yêu thương.

Trong ngực ấm áp, thân thể ấm áp, mang theo mùi rượu, cũng làm hắn nhiễm vài phần men say.

Tim Thượng Vũ đế đập thình thịch như lần đầu gặp gỡ, khóe mắt hiện lên nhu tình, ánh nước trong mắt lộ vẻ mê luyến, hắn dùng ngón tay đầy yêu thương mà chải tóc cho Cố Ngạn, không nỡ mạnh tay một chút.

“Thực xin lỗi, trẫm làm cho ngươi khổ sở rồi, sau này sẽ không có chuyện đó nữa.”

“…”

“Chúng ta hãy ở bên nhau lần nữa đi, trẫm sẽ đối tốt với ngươi.”

“…”

“Ngươi có còn nguyện ý trở về bên cạnh trẫm nữa hay không?”

Hắn không có chán nản vì Cố Ngạn đang trầm mặc, hiện tại trong lòng hắn tràn ngập niềm tin, vô luận Cố Ngạn có lên tiếng hay không, hắn cũng không muốn chùn bước thêm lần nữa. Chẳng ngờ cái người đang không thanh tỉnh kia lên tiếng, Thượng Vũ đế cảm thấy không khí bên tai bởi vì âm thanh nhỏ của người trong ngực mà chấn động không thôi.

“Nguyện ý.”

*Lời của tác giả: Vợ chồng đầu giường cãi cuối giường lành ^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui