"Thật ạ? Sao chị lại không nói cho mọi người biết?"
Nghe Tố Trầm hỏi, Chu Tịnh Sơ chỉ cười hì hì, "Bởi vì chưa có cơ hội ý mà, vả lại anh ấy cũng bận lắm."
Cao Ý quan sát Chu Tịnh Sơ thật kỹ, bà không nhìn ra được điểm nào là cô đang nói dối cả, nếu vậy thì tất cả đều là sự thật sao?
Cao Ý ngờ ngợ, "Bạn trai con là ai vậy?"
"Tống Lãnh Thần ạ." Chu Tịnh Sơ thầm lè lưỡi trong lòng, ngoài anh ra cô cũng chẳng quen biết với ai khác, không báo tên anh thì nói ai bây giờ?
Hiện tại cô chỉ cầu cho qua được ải này thôi, nếu như khiến Cao Ý tin tưởng thì hay quá rồi!
"Tống Lãnh Thần ư?" Tố Trầm không giữ được bình tĩnh liền thốt lên một tiếng, âm lượng khá lớn so với bình thường.
Chu Tịnh Sơ gật nhẹ đầu một cái, tự hỏi Tố Trầm vì sao lại có phản ứng thái quá như thế.
Nào ngờ lời chưa thốt ra khỏi miệng thì Tố Trầm đã khoa trương nói trước, "Nghe nói thế lực phía sau Tống Lãnh Thần không phải đơn giản đâu.
Mọi người ai nấy đều kính nể anh ấy."
Cao Ý véo nhẹ vào tay Tố Trầm một cái, "Con bé này, Tống tổng là một người tài giỏi, sao lại không được kính nể chứ, chuyện này cũng hết sức bình thường."
Cao Ý có nghe danh Tống Lãnh Thần, biết anh điều hành Tống thị, là một trong những vị tinh anh trong giới kinh doanh này.
Nhưng bà lại không biết Tống thị chỉ là nơi để anh che mắt người khác mà thôi, còn công việc chính của anh là một lão đại buôn bán vũ khí.
Tố Trầm dường như hiểu nhiều hơn bà một chút, cô ấy bắt đầu huyên thuyên:
"Con từng nghe qua Tống Lãnh Thần không đơn giản, anh ấy còn là lão đại trong giới hắc đạo nữa thì phải."
Những điều này Tố Trầm đều nghe được từ miệng bạn bè, cô ấy chẳng hứng thú nhưng cũng nghe được đôi chút.
Còn về Tống Lãnh Thần, cô ấy vốn chưa từng thấy mặt, bởi anh rất ít khi lộ diện trên báo chí, dường như chưa từng có lần nào.
Tất cả chỉ là đồn thổi, Tố Trầm không biết có phải thật hay là giả nữa.
Rõ ràng Cao Ý đã bị Tố Trầm làm cho hoang mang, Chu Tịnh Sơ thấy vậy vội xua tay, "Tiểu Trầm, em nói linh tinh gì vậy, bạn trai chị tuy hơi lạnh lùng một tí nhưng đâu đến nỗi như em kể.
Lão đại gì chứ, chắc em xem phim quá nên mới suy tưởng ra những điều này."
"Bạn em nói như thế..."
"Thế em tin tất cả à, họ nói gì cũng tin?"
Chu Tịnh Sơ nghiêm nghị hỏi, Tố Trầm nhỏ giọng đáp:
"Em không có."
"Em đừng suy nghĩ nhiều, chị đã tiếp xúc với Lãnh Thần, anh ấy hoàn toàn không phải lão đại gì đó như em nói đâu." Dằn lòng lắm Chu Tịnh Sơ mới gọi được hai chữ 'Lãnh Thần' một cách trơn tru, eo ôi, đúng là làm khó cô rồi.
Cách xưng hô thân mật này, nghe thật lạ lẫm và kì cục làm sao!
Chu Tịnh Sơ dùng khả năng của mình để thuyết phục Cao Ý và Tố Trầm, cuối cùng họ cũng tin rằng cô đã trở thành bạn gái của Tống Lãnh Thần, và tin rằng anh không dính dáng gì đến giới hắc đạo.
Thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, Chu Tịnh Sơ an lòng rồi.
Nào ngờ, câu nói tiếp theo của Cao Ý khiến cô suýt nữa hộc máu.
"Tịnh Sơ, vài bữa nữa con gọi bạn trai mình về nhà ăn cơm đi, dì muốn cảm ơn một câu tự tế với cậu ấy." Cao Ý nên làm chuyện này, nếu không làm thì người khác còn xem Tố gia ra gì nữa chứ?
Chu Tịnh Sơ quả thật đã bị sặc nước.
"Dì à, hiện tại công việc của anh ấy rất nhiều, không có thời gian đâu ạ." Kéo dài được bao nhiêu thì kéo, cô cũng hết cách rồi.
"Thôi được rồi, tuy hiện tại vẫn chưa đến Tố gia nhưng cũng phải sắp xếp hôm khác, dì phải cảm ơn người ta một câu đàng hoàng." Tiện thể xem mặt nữa, Cao Ý cũng lo lắng cho tình hình của Chu Tịnh Sơ lắm.
Chu Tịnh Sơ khó xử, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.
Từ chối nữa thế nào cũng bị Cao Ý phản bác, cô tạm thời đồng ý vậy, "Vâng, khi nào anh ấy rảnh con sẽ đưa anh ấy về ạ."
Chu Tịnh Sơ thật muốn đập đầu vô cột quá, chuyện này quả thật khó như lên trời mà! Bảo Tống Lãnh Thần đến đây, liệu anh có đồng ý?
Chu Tịnh Sơ trở về ký túc xá, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc, sự nặng nề trong lòng càng dâng lên gấp bội.
Kể từ ngày hôm nay trở đi, nơi mà cô sống không phải là ký túc xá này nữa, mà chính là biệt thự của Tống Lãnh Thần, Quỷ Uyển.
Lý Minh Tử thấy cô thu dọn đồ đạc, bàn tay đang gõ lạch cạch trên bàn phím cũng dừng lại.
Cô ấy hiếu kì hỏi:
"Tịnh Sơ, cậu đang làm gì vậy?"
"Tớ dọn đi."
"Dọn đi?" Lý Minh Tử nghĩ bản thân đã nghe lầm.
"Ừm, dọn đi." Chu Tịnh Sơ rầu rĩ gật đầu.
"Sao lại dọn đi, và dọn đi đâu?" Lý Minh Tử tò mò.
Chu Tịnh Sơ giải đáp thắc mắc cho bạn cùng phòng bằng vài lời nói dối:
"Tớ dọn qua nhà bạn sống, cũng thuận tiện lắm.
Sau này có thể không trở về nữa."
Lý Minh Tử là người hiểu chuyện, cô ấy thấy Chu Tịnh Sơ không có ý định nói về vấn đề này nên chẳng hỏi thêm nữa.
Nói với Lý Minh Tử vài câu, Chu Tịnh Sơ nhanh chóng rời đi.
Cô bắt taxi, mang hành lý lên xe rồi đọc địa chỉ, tài xế liền lái xe.
Sự bồn chồn trong lòng khiến Chu Tịnh Sơ không thể nào thoải mái được, vì mệnh lệnh của Tống Lãnh Thần nên cô bắt buộc phải làm theo.
Sống cùng anh rất bất tiện, thứ nhất là vì xa trường, thứ hai là lỡ như chuyện cô giao dịch với anh bị Tố gia phát hiện, như thế thì rắc rối to.
Tố gia có ơn với cô, họ thương yêu cô hết mực.
Tố Trầm vì bất bình thay cô nên mới tìm Chu Cầm Hi tính sổ, vì vậy mà Tố thị mới bị Chu gia gây khó dễ.
Chu Tịnh Sơ không thể ngoảnh mặt làm ngơ, cô đã giúp được Tố gia, nhưng lại không thể giúp được bản thân mình.
Tương lai phía trước, e là phải bị Tống Lãnh Thần hành hạ dài dài rồi.
Càng nghĩ, Chu Tịnh Sơ lại càng cảm thấy hoang mang tột độ.
Quỷ Uyển hiện tại cô có thể ra vào thoải mái, chỉ cần đặt ngón tay trỏ mình vào cảm biến trước cửa thì cửa sẽ tự mở ra, việc này là do trước khi về Tống Lãnh Thần đã bảo cô làm.
Trời dần ngả về Tây, cả Quỷ Uyển toát lên một màu vàng rực của ánh chiều tà, điều này khiến sự hào nhoáng của nó càng tăng thêm nhiều hơn.
Chu Tịnh Sơ đi từng bước chậm rãi vào nhà, bàn tay cũng cầm chặt hành lý không buông.
Chu Tịnh Sơ bước vào trong phòng khách, nơi này không khác lúc sáng cô đến là bao, có điều sự âm u vắng lặng ở đây khiến cô hoảng loạn.
"Tống lão đại, tôi đã đến rồi." Chu Tịnh Sơ cất giọng thanh thoát, đợi mãi nhưng vẫn không nghe thấy hồi âm.
Chu Tịnh Sơ kiên nhẫn gọi thêm một lần nữa, "Tống lão đại?"
Chỉ nghe giọng nói của cô vang trên và dội lại, sau đó căn biệt thự lại chìm vào tĩnh lặng.
"Tống lão đại?" Chu Tịnh Sơ khó hiểu, Tống Lãnh Thần không có ở nhà sao?
Cũng có lẽ là anh vẫn chưa về, đúng rồi, Tống Lãnh Thần đâu phải kẻ nhàn rỗi lúc nào cũng ở biệt thự.
Thầm thở phào nhẹ nhõm một cái, không gặp anh thì tốt rồi.
Chiều nay Chu Tịnh Sơ vốn chưa ăn gì cả, lúc nãy cô đã ghé vào quán cơm mua một phần thức ăn, hiện tại thấy chẳng có ai ở nhà nên liền lấy ra và bắt đầu ăn ngon lành.
Mặc kệ nơi này là đâu, giải quyết ổn thỏa cái bụng đói là tốt nhất..