“Vậy chị phải về sao?” Dịch Quân Phi hỏi.
Lăng Y Mộc gật đầu: “Ừ, chỉ là cậu.
" Cô chần chờ đôi chút: “Muốn đi cùng không?”
Anh hơi trầm ngâm nói: “Đêm ba mươi tôi phải làm thêm, ông chủ nói được gấp ba tiền lương lận, như vậy đi, chị cho tôi địa chỉ mùng một tôi đến gặp chị”
“Cũng được” Lăng Y Mộc nói, sau đó cô lại có chút chần chừ: “Chỉ là đến đó, không biết bọn họ sẽ có thái độ gì, cậu đừng để ý nhé”
Dịch Quân Phi cười nhạt: “Yên tâm, tôi không để ý đâu.
” Bây giờ anh chỉ để ý cô thôi.
Càng đến tết, người trên đường càng ít đi, rất nhiều người đã về quê ăn tết.
Quê ngoại cô nằm ở một trấn nhỏ cạnh bên Thanh Thủy, chỉ ngồi xe khoảng nửa giờ là tới, nên vé xe không khó mua.
Lúc đặt xe Lăng Y Mộc còn hỏi Dịch Quân Phi: “Bình Quân, có mang căn cước không? Tôi đặt cả vé cho cậu”
Nhắc tới thì hình như cô cũng chưa từng thấy qua căn cước của anh.
“Tôi đặt rồi” Dịch Quân Phi đáp.
Lăng Y Mộc nghe vậy cũng không nói gì thêm, quay người lấy khăn quàng mấy nay đã đan xong ra đeo lên cho anh.
“Cần ngắn lên chút không?” Cô nhìn khăn hỏi.
“Không cần, đã được rồi.
” Anh đáp, chiếc khăn tựa như mang theo khí tức của cô, khiến anh cảm giác như được cô vây quanh vậy.
“Vậy lát nữa tôi chỉnh lại một chút, đến tết thì vừa vặn có khăn mới, còn bao tay thì phải một thời gian nữa, có khi phải qua tết mới xong” Cô nói.
Tân Hoa Nhiên vốn còn định ghé qua chỗ Lăng Y Mộc ăn tết thì lại nghe tin cô về quê ngoại, ngược lại có chút không yên lòng.
“Cậu đi một mình?” “Mùng một Bình Quân sẽ đến”
“Nhưng mấy thân thích họ hàng kia, bọn họ.
.
” Tần Hoa Nhiên biết lúc đầu khi cô gặp chuyện, những người kia có bao nhiều tuyệt tình.
Trước kia người ta còn tốt thì một vẻ, đến khi người ta có chuyện lại một vẻ khác.
“Tớ muốn về gặp bà ngoại, từ sau khi ra tù tớ vẫn chưa gặp bà, không biết thân thể bà bây giờ thế nào rồi” Đối với cô, bà ngoại là người yêu thương cô nhất.
.